Lộ Kiến Vũ hết lòng tuân thủ lời hứa, vào lúc ban đêm thì đã đưa cho An Hồng ba mươi vạn tiền mặt.
Ngày hôm sau, An Hồng trả đủ phí phẫu thuật cho Tần Nguyệt. Số tiền hơn mười vạn còn thừa lại, cô giao cho mẹ Tần. Việc phẫu thuật cho Tần
Nguyệt đã kết thúc thuận lợi, nhưng vẫn còn chưa qua thời kỳ hậu phẫu
theo dõi sự thải ghép sau mổ, cần phải ở lại trong phòng bệnh vô khuẩn
để giám sát chặt chẽ. Tương lai cả đời cô còn phải thường xuyên uống
thuốc chống thải ghép. Những việc này đều phải cần đến tiền.
Mẹ Tần nói với An Hồng, Tần Nguyệt vẫn còn chưa biết chuyện của Hàn
Hiểu Quân chuyện. Tỉnh lại sau khi phẫu thuật, cô đã liền hỏi đến Hàn
Hiểu Quân. Mẹ Tần đã lừa cô, nói Hiểu Quân đã tiếp nhận một nhiệm vụ
khẩn cấp, phải đi công tác ở nơi khác. Công việc tương đối bận rộn, chờ
đến khi xử lý mọi chuyện xong xuôi thì anh sẽ trở lại để gặp cô.
"Cô ấy tin sao?" An Hồng hỏi.
"Không phải là rất tin." Mẹ Tần thở dài,
"Con bé hỏi dì, có phải là do nó đã làm giải phẫu, thân thể không được
khỏe mạnh lắm, nên Hiểu Quân liền không cần nó nữa hay không. Dì chỉ có
thể an ủi con bé, nói Hiểu Quân không phải là loại người như thế. May
mắn là đang trong thời kỳ theo dõi thải ghép sau mổ, bác sĩ Trần đã nói
gạt nó, trước mắt không thể gọi điện thoại cũng không thể gửi tin nhắn,
tạm thời con bé cũng sẽ không biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ có điều,
không biết sẽ giấu giếm nó được bao lâu đây. Nếu như Nguyệt Nguyệt biết
Hiểu Quân đã không còn nữa, dì thật không biết sẽ phải khuyên bảo nó như thế nào nữa."
Mẹ Tần lau nước mắt cứ trào ra không ngừng. An Hồng cũng không có kế
sách gì. Cô hoàn toàn không có dũng khí để đối mặt với Tần Nguyệt, nhưng mà trong lòng lại lo lắng không thôi.
Đây cũng là Hàn Hiểu Quân nguyện vọng rồi, anh nhất định rất hi vọng nhìn thấy Tần Nguyệt khôi phục khỏe mạnh. Thế
nhưng sau khi Tần Nguyệt biết được chân tướng, kết quả sẽ phát sinh ra
chuyện gì sau đó, thì An Hồng hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng
được.
Vài ngày sau đó, lễ truy điệu Hàn Hiểu Quân được cử hành ở nhà tang lễ thành phố J.
Thân thích của nhà họ Hàn ở thành phố J và ở huyện W đều đến dự tang
lễ. Đồng nghiệp, lãnh đạo của Hàn Hiểu Quân cũng đến đây. Còn có rất
nhiều bạn học cũ của anh từ các thành phố khác nhau và bạn bè thân thiết của anh đang thành phố J, cũng đều tới đầy đủ...
Trên gương mặt của người đều hiện rõ vẻ bi thương. Có người yên lặng nỉ non, có người khóc rống thất thanh, tất cả mọi người đều cảm thấy đau lòng tiếc hận cho Hàn Hiểu Quân, một người thanh niên ưu tú như vậy, cuộc sống vẫn còn chưa triển khai, sinh mệnh như
đóa hoa tươi vẫn còn chưa nở rộ, vậy mà đã lụi tàn ngoài ý muốn.
Mẹ Hàn đã sớm tê liệt ngồi ở trên ghế lớn tiếng than khóc, nước mắt
chan hòa trên mặt. Người phụ nữ thân thích của nhà họ Hàn đứng ở một bên với bà, lệ cũng đều rơi đầy mặt. Ba Hàn đúng phép tắc, đứng ở bên cạnh
để tiếp đãi đám người khắp nơi đến chia buồn. Tóc mai của ông chỉ sau
mấy ngày, đến bây giờ đã trở nên bạc trắng, lúc này gương mặt tiều tụy, hai mắt đỏ kè, lã chã chực khóc.
Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, là một nỗi đau lớn nhất trên đời, khiến cho người ta khó có thể chịu được.
An Hồng cả người mặc bộ quần áo màu đen đứng ở trong đám người, nhìn những người mà cô có quen biết hoặc