An Hồng nhanh chóng chạy ra khỏi bệnh viện, cô đã không thể suy xét gì
được nữa. Ở trong gian phòng kia, cô không thể nào tiếp tục ngồi đợi
thêm được một giây nào nữa.
Nguyên nhân, hóa ra là vì cô.
Hóa ra, đều là do cô, hết thảy tất cả những chuyện này, đều là vì cô!
An Hồng lớn tiếng khóc òa lên. Cô chạy như điên cuồng ở đầu đường. Trời vẫn đang mưa như trước. Hạt mưa rơi cũng không lớn, nhưng cũng đã khiến cho toàn thân An Hồng bị ướt đẫm.
Dưới chân bị vấp một cái, An Hồng nặng nề ngã ra ở trên mặt đất. Cô cắn răng lại, lập tức lại bò lên, tiếp tục chạy nhanh đi.
Toàn thân cô đều rất đau, nhưng mà cô lại không
hề có cảm giác. Xuyên qua màn mưa ở trước mắt, cô nhìn lại thế giới này. An Hồng chỉ cảm thấy đau đơn đến tê tâm liệt phế. Cô vừa chạy, vừa để
cho nước mắt tùy ý trút xuống. Cô gào to lên:
"Vì sao…"
"Vì sao…"
"Vì - - - cái gì - - - - - - vậy - - - - - - - - a a a - - - - - - "
Không biết đã chạy bao lâu, rốt cuộc An Hồng đã xông ào vào trong tiểu
khu Hòa Bình. Cô ba chân bốn cẳng chạy đến cửa nhà, lúc này cô mới phát
hiện ra, trên người mình thật sự không hề mang một thứ gì, không có chìa khóa, không có điện thoại di động, không có tiền. Cô bắt đầu đập cửa
nhà của chính nhà, một bên đập cửa, một bên lớn tiếng kêu gào. Mãi cho đến lúc dì Du ở cách vách nhô đầu ra.
"Hồng Hồng? Cháu làm sao vậy?" Nhìn thấy bộ dạng An Hồng, dì Du thật giật mình.
Trên tay trên đùi An Hồng vẫn còn quấn băng vải, quần áo dơ bẩn rách
nát, tóc tai bù xù, cả người ướt đẫm, trên mặt tràn đầy biểu cảm sắp
hỏng mất rồi.
Quay đầu nhìn thấy dì Du, An Hồng đẩy mạnh dì ra, vọt vào trong nhà của dì, lao về phía điện thoại.
Lúc Tiêu Lâm đi xe taxi về đến nhà, nhìn thấy An Hồng đang ngồi ôm đầu
gối ở trên đất, ngay trước cửa nhà mình để đợi cô . An Hồng không chịu
ngồi ở trong nhà của dì Du, chính là ngơ ngác ngồi đó. Nhìn thấy Tiêu
Lâm, cô lập tức đứng bật dậy.
"An… An Hồng, chị làm sao vậy? Tại sao lại phải gọi em mang theo chìa khóa trở về nhà?" Tiêu Lâm không hiểu ra làm sao.
"Chị cần tiền, chị cần tiền! Tiêu Lâm, em nhanh mở cửa cho chị, chị muốn đi đến ngân hàng để lấy tiền. Mở cửa nhanh
lên! Mở cửa!"
An Hồng mang mười vạn đồng tiền vừa lấy trong ngân hàng ra, chạy thẳng
đến bệnh viện số 2 thành phố J. Cô vọt vào trong văn phòng của Trần
Hàng, đặt tiền lên trên bàn làm việc của anh: "Bác sĩ Trần, đây là tiền
phẫu thuật của Tần Nguyệt. Nơi này chỉ có mười vạn, số còn thiếu, xin
anh hãy cho tôi thư lại hai ngày. Tôi nhất định nghĩ biện pháp để mang
đến. Xin nhờ cả vào anh, hôm nay hãy giúp Tần Nguyệt làm phẫu thuật. Tôi van cầu anh, cầu xin anh đó!"
"An Hồng! Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Trần Hàng nắm lấy bả vai của An
Hồng, phát hiện cô cả người đều có gì đó không thích hợp, ánh mắt tan
rã, thân mình phát run, hai tay khua loạn ở trong không trung.
Trần Hàng hỏi, "Hàn