Editor: Mẹ Bầu
Hai bệ giải phẫu ở cùng một tầng lầu đồng thời tiến hành. Ánh mắt An
Hồng đờ đẫn, trong lòng chính là càng không ngừng cầu nguyện, hi vọng cả hai người bọn họ đều sẽ không có chuyện gì. Hy vọng hai người bọn họ
đều sẽ không có chuyện gì, thật sự không có chuyện gì, chân chính không
có chuyện gì!
Chỉ là chính bản thân cô, vì sao cô lại không có chuyện gì? Vì sao, chỉ có một mình cô, lại không xảy ra chuyện gì?
Nếu có thể lựa chọn, An Hồng tình nguyện cả hai người bọn họ đều mạnh
khỏe, mà người đang nằm ở trong phòng giải phẫu kia chính là mình.
Trên thân thể cô chỉ có một chút trầy da, bầm tím. Y tá đã làm chút xử lý cho cô, băng bó lên trên vết thương.
An Hồng hoàn toàn không cảm nhận thấy sự đau đớn trên người mình. Cô
vẫn cứ gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh đèn đỏ lóe lên ở trước cửa phòng
giải phẫu, bắt đầu hồi tưởng những chuyện đã xảy ra trong một ngày trước khi chuyện này phát sinh.
Buổi sáng, cô ở trong phòng ngủ của Lộ Vân
Phàm, dùng máy vi tính của anh làm đề cương luận văn; đến giữa trưa, cô
cùng Lộ Vân Phàm đi đến căn tin ăn cơm; buổi chiều, cô trở về phòng ngủ, ngủ trưa một lát, lại ngồi đọc sách, rồi sau đó đi ra sân bóng để xem
Lộ Vân Phàm đá bóng. Trận đá bóng này anh đã chiến thắng; anh cũng nhận
được lời đồng ý trả lời thuyết phục của cô, sẽ cùng anh đi ra nước ngoài để du học. Anh đã cực kỳ vui vẻ, hai người đi về nhà cô, vừa vào cửa
liền khẩn cấp ôm hôn ở cùng nhau… Sau đó, ăn cơm chiều xong, bọn họ đang ôm nhau ở trên giường để tán gẫu, thì nhận được điện thoại của Lộ Kiến
Vũ báo, Tần Nguyệt đã được cứu rồi, ngày hôm sau là có thể giải phẫu.
An Hồng cảm thấy sự việc trong một ngày này quả thật rất phong phú,
thật hoàn mỹ. Nhưng có thế nào cô cũng thật không ngờ, đến cuối cùng
chuyện lại sẽ biến thành ra như vậy.
Vẻ mặt Lộ Kiến Vũ trầm xuống, luôn luôn không nói chuyện. Giang Bội hỏi An Hồng rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, An
Hồng không sao trả lời được, chỉ nói đây là chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Giang Bội thở dài, cũng không hỏi nhiều hơn nữa.
Mẹ Hàn mẹ ở bên cạnh gần như đã hỏng mất. Ba Hàn ôm lấy vai bà, bà chỉ
lặng yên chảy nước mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Con trai… Con trai…
Con trai tôi sẽ không có việc gì! Con trai tôi còn trẻ như vậy, nó sẽ
không có việc gì đâu…"
Không biết đã mấy giờ trôi qua, trời đã sáng rồi, mà việc giải phẫu thì vẫn còn chưa làm xong.
Hứa Lạc Phong cùng Trình Húc vội vã tới nơi. Sau khi trời sáng Trình
Húc gọi điện thoại di động cho Lộ Vân Phàm, muốn hỏi anh khi nào thì về
lại trường học. Người nghe điện thoại là cảnh sát, thông báo cho anh
biết chuyện đã xảy ra.
An Hồng có thể nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Hứa Lạc Phong khi
nhìn mình. Cô cũng không dời tầm mắt đi, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com chính
là lặng yên nhìn thẳng vào anh.
Đèn ở phòng giải phẫu của Hàn Hiểu Quân đã tắt rồi, ba Hàn mẹ Hàn cùng An Hồng lập tức đứng lên, nghênh đón bác sĩ ra tới.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nhìn ánh mắt chờ đợi của bọn họ, ông chỉ
nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Thực xin lỗi, chúng tôi đã tận lực."
Chỉ là một câu nói, An Hồng ngu muội đi một lát, đột nhiên cô tựa như
phát điên xông lên níu chặt lấy cổ áo của bác sĩ quát lên: "Không có khả năng! Không thể nào như vậy được! Ông gạt người! Rõ ràng anh ấy không
hề bị thương! Anh ấy thoạt nhìn rất tốt mà! Ông gạt người! Ông gạt
người…"
Y tá kéo An Hồng ra, bác sĩ lớn tiếng nói: "Cô hãy bình tĩnh một chút!
Mặc dù bệnh nhân không bị ngoại thương (vết thương hở bên ngoài), nhưng
bởi vì khi tai nạn xe cộ xảy ra, cậu ta đã bị văng ra ngoài xe, sự va chạm kịch liệt đã làm cho gan của cậu ta bị tổn thương
nghiêm trọng, cho nên. . ."
Mẹ Hàn lớn tiếng khóc òa lên, thân mình mềm nhũn liền ngã xuống. Ba Hàn ôm lấy vợ mình, lệ cũng đã rơi đầy mặt.
Nhưng An Hồng vẫn không có phản ứng gì, cô vẫn còn ở đó lầm bầm lầu bầu: "Không