An Hồng chán ghét bệnh viện.
Một năm rưỡi gần đây, ở trong bệnh viện cô đã bị mất đi ba người thân
thiết nhất. Nhìn vào trong bệnh viện toàn là những người nhà của bệnh
nhân cực kỳ xa lạ. Cả một đám người khuôn mặt tiêu điều lạnh lẽo, vô
cùng lo lắng bất đắc dĩ. Ngửi đến cái mùi của nước sát trùng, cảm nhận
thấy cái loại không khí đè nén, trầm trọng, An Hồng đã cảm thấy khó
chịu.
Cáo biệt Hàn Hiểu Quân, An Hồng và Lộ Vân Phàm cùng nhau rời đi. Cô hỏi Lộ Vân Phàm có phải thật sự là có phương pháp để có thể trước giúp cho
Tần Nguyệt tìm được thận để thay hay không. Lộ Vân Phàm nói cho cô biết, dưới tình huống bình thường, điều kiện để được thay thận cho người bệnh bị nhiễm trùng đường tiểu, đều cần phải chờ đợi ít nhất là một năm trở
lên. Thậm chí có thể là phải mấy năm mới đợi được quả thận có tương xứng với cơ thể của mình. Thời gian trước đây, tuyệt đại đa số bệnh nhân đều phải liên tục tiến hành điều trị chạy thận nhân tạo để lọc máu, chịu đủ mọi sự tra tấn ốm đau. Có một số người
không đợi được đến lúc có thận phù hợp để thay, cũng bởi vì sức lực suy
kiệt nên đã chết. Cho nên đây là một chuyện không phải là việc dễ dàng,
nhưng mà Lộ Vân Phàm hứa hẹn, trở về nhà anh sẽ nói với cha của mình, có thể ra sức giúp được.
An Hồng cảm thấy kỳ quái: "Làm sao anh biết được rõ ràng như vậy?"
Sắc mặt của Lộ Vân Phàm có chút trầm xuống, anh nhìn An Hồng liếc mắt
một cái, nói: "Mẹ anh qua đời chính là do bị bệnh thận này, bất quá khi
ấy không có thận để cho mẹ anh làm giải phẫu thay thận, khi đó chuyện
giải phẫu này là một phiêu lưu rất lớn, số lượng thận lưu trữ để thay
cũng không cao. Mẹ anh cũng đã mạo hiểm, chịu nguy hiểm tánh mạng mới
sinh được ra anh, Đến khi anh được nửa tuổi thì bệnh tình của mẹ anh
chuyển biến xấu, cho nên bà đã qua đời. Ba của
anh có mấy người bạn là bác sĩ chuyên môn về bệnh thận, đã giao hảo với
nhau hơn hai mươi năm qua. Hiện tại, có mấy cái người đã trở thành
chuyên gia về bệnh thận rồi, ba của anh hẳn là có thể tìm được biện
pháp."
Nghe xong lời nói này của Lộ Vân Phàm, An Hồng không biết nên tiếp lời thế nào, một lát sau mới nói: "Thực xin lỗi."
"Có cái gì mà phải xin lỗi ở đây chứ, anh bây giờ cũng không thể nhớ rõ một chút gì về mẹ của mình nữa rồi." Lộ Vân Phàm đột nhiên liền nở nụ
cười, "An An, vài ngày nay em có rảnh không?"
"Làm gì vậy?"
"Thừa dịp kỳ nghỉ mừng năm mới vẫn còn, anh đưa em đi ra ngoài chơi một chút."
"Không đi." An Hồng cảm giác mình vẫn nên giữ một khoảng cách thoả đáng với Lộ Vân Phàm thì tốt hơn.
Lộ Vân Phàm bĩu môi: "Tại sao không đi chứ?
Tiêu Lâm cũng đã đi Tam Á chơi rồi, một mình em ở nhà như vậy cũng không ngại nhàm chán hay sao? Chúng ta phải đi dạo chung quanh một chút chứ,
đi hai ngày một đêm nhé, như thế nào?"
"Còn phải qua đêm nữa kia à?" An Hồng càng kinh ngạc, "Không đi có được hay không?"
"Năm nay sang năm mới anh cũng chưa đi chơi đâu cả, cũng buồn sắp chết
rồi. Trong nhà anh, họ hàng từ nước Mỹ về chơi cũng chẳng có người nào
chịu theo giúp anh ra ngoài đi dạo cả."
"Không đi!"
"Hừ, anh sẽ không nói gì với ba của anh hết." Lộ Vân Phàm ngẩng đầu lên đến nhìn trời, đầu còn lắc lắc.
". . ." Uy hiếp trần trụi trắng trợn như vậy sao! An Hồng cắn răng
trừng mắt nhìn Lộ Vân Phàm, tức giận đến mức nắm chặt nắm tay.
Lộ Vân Phàm liếc nhìn An Hồng một cái, thấy bộ dạng thở phì phì của cô, vội vàng nói: "Không phải là em đang muốn đánh
anh đó chứ? Anh vẫn còn là người bị thương đó nhé!"
Lộ Vân Phàm chỉ vào chiếc