Năm 2004, tết âm lịch tới đặc biệt sớm.
Lộ Vân Phàm ở nhà ăn cơm tất niên xong rồi chào hỏi đối với Lộ Kiến Vũ, Giang Bội, sau đó chạy ra khỏi cửa.
Đêm trừ tịch, trên đường rất vắng vẻ, gần như tất cả cửa hàng đều đóng
cửa, chỉ có một số khách sạn kinh doanh cơm tất niên là còn đang mở cửa
làm ăn buôn bán. Lộ Vân Phàm đứng ở ven đường gọi xe thật lâu mà cũng
không thấy xe đến, đành phải ngã đi hai lần xe bus đến Bệnh viện số 2
thành phố J, đi vào khu nội trú quen thuộc.
Đã gần đến 9 giờ đêm, lại là đêm trừ tịch, cho dù trong bệnh viện có
treo một ít dải băng cùng với khí cầu, nhưng
nhìn vẫn có vẻ tiêu điều quạnh quẽ.
Lộ Vân Phàm đi thang máy đến tầng thứ mười hai, đi đến bên ngoài một
gian phòng bệnh, anh nhẹ nhàng gõ gõ vào cánh cửa, chợt nghe thấy trong
phòng truyện tới một giọng nữ tinh tế: "Mời vào."
Lộ Vân Phàm đẩy cửa bước vào phòng. An Hồng ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, ngây ngẩn cả người.
Trong phòng bệnh của bà ngoại không có ti vi, dỗ cho bà ngoại ăn cơm
tối xong, An Hồng đang ngồi ở bên giường, nương theo ánh sáng của ngọn
đèn bàn để xem tiểu thuyết. Bà ngoại đã ngủ rồi, bà lão nằm ở giường bên cạnh cũng đã ngủ say ngáy khò khò.
An Hồng dựng thẳng ngón trỏ đặt lên trên bờ môi "suỵt" một tiếng, đứng
dậy lôi kéo Lộ Vân Phàm đi đến trên hành lang: "Sao anh lại tới đây?"
"Đến cùng em, gần sang năm mới em đang ở bệnh viện thế này, anh sợ em quạnh quẽ."
An Hồng cười rộ lên, vươn tay ôm lấy hông của anh. Lộ Vân Phàm thuận
thế liền vòng cô vào trong lòng, cúi đầu hôn lên môi của cô.
"Ba anh không nói gì với anh à?"
"Không có, họ hàng trong nhà đến chơi, bọn họ chơi mạt chược còn không kịp nữa là. Đúng rồi, Tiêu Lâm đâu?"
"Con bé đi đến nhà của ông bà nội bên kia ăn cơm tất niên rồi. Em đã
bảo với cho con bé mấy ngày tới thì cứ ở chỗ bên đó, mỗi ngày đều phải
nhớ làm bài tập. Con bé ở lại bệnh viện cũng không được thuận tiện, mà ở một mình trong nhà em cũng thấy lo lắng."
"Vậy à. Cơm tất niên em ăn cái gì?"
"Còn có thể ăn cái gì nữa đây?" An Hồng cười, vuốt xuôi cái mũi Lộ Vân
Phàm một cái, "Ăn cơm tập thể ở căn tin thôi, bà ngoại cũng không ăn
được cái gì, một mình em cũng lười lấy."
"Gọi em đi đến nhà anh ăn cơm, em lại không chịu."
"Tết mừng năm mới, làm sao em để lại bà ngoại một mình trong bệnh viện
được! Hiểu Quân cũng gọi em đi đến nhà anh ấy ăn cơm đấy, nhưng em cũng
vậy, không nhận lời."
"Có muốn anh đi cùng em