Tiêu Lâm luôn luôn
cúi đầu tựa vào bên người An Hồng, nước mắt cứ một giọt lại tiếp một
giọt rơi xuống, thân mình nhỏ nhắn càng thêm run rẩy, An Hồng gắt gao
cầm tay em gái, nói tiếp: "Ba ba của Tiêu Lâm cùng mẹ của chúng tôi, đều qua đời ở trong trận chiến đấu chống lại đại dịch SARS. Bọn họ đều là
người hành nghề chữa bệnh và chăm sóc cho người bệnh đã vài chục năm.
Đại dịch SARS xảy ra, bọn họ phải chấp nhận bị giữ lại ở trong bệnh
viện, ngày đêm không ngừng hăng hái chiến đấu, đến ngay nhà của mình
cũng không được phép trở về. Mãi cho đến khi qua đời, chúng tôi cũng
không thể nào được nhìn mặt bọn họ lần cuối cùng. Bọn họ là ai? Bọn họ
là liệt sĩ, là anh hùng, mà Tiêu Lâm, là con gái quý giá duy nhất của
bọn họ. Từ nhỏ đến lớn, bọn họ luôn tận tình dốc hết tâm huyết để cho
con gái mình được hưởng sự giáo dục tốt nhất, dạy dỗ con gái phải làm
người như thế nào, làm việc như thế nào. Dì ạ, ngài
hãy thu hồi ngay cái cảm giác thương hại lẫn cái cảm giác về sự ưu việt
của mình đi! Hiện tại Tiêu Lâm tuổi còn nhỏ, dễ làm việc manh động, bất
kể hậu quả ra sao, đây đều là chuyện thật bình thường. Tôi tin tưởng,
đợi đến lúc Tiêu Lâm nhà chúng tôi trưởng thành, con bé sẽ không thua
kém so bất luận kẻ nào khác! Bởi vì thời thời khắc khắc Tiêu Lâm đều sẽ
nhớ được ba của cô ấy cùng mẹ của chúng tôi, tại cái thời khắc nguy nan
đó, bọn họ đã trả giá hết thảy vì dân chúng. Tôi cũng tin tưởng, ba ba
của Tiêu Lâm cùng mẹ của chúng tôi bây giờ hiện đang ở nơi này, đang
nhìn chúng tôi, nhìn bà ngoại của chúng tôi. Bọn họ sẽ không cảm thấy
thẹn thùng. Bọn họ chỉ cảm thấy đau lòng vì Tiêu Lâm, rồi sau đó sẽ cổ
vũ cho con gái của mình. Tôi tin tưởng, về sau này Tiêu Lâm nhất định sẽ rất xuất sắc, rất xuất sắc! Tiêu Lâm, em có tin như vậy hay không?"
An Hồng cúi đầu, phát hiện Tiêu Lâm đã ngẩng
đầu lên. Cô bé nhìn sang mẹ của Lâm Tiêu, trong hốc mắt vẫn chứa đựng
nước mắt như trước, rồi sau liên tục gật gật đầu.
An Hồng thu hồi tầm mắt, nhìn Lâm Tiêu, nói: "Chuyện ngày hôm nay, Lâm Tiêu, cám ơn em. Chính là,