"Là mình đây." Tần
Nguyệt nhẹ nhàng nói ở trong điện thoại, "An Hồng, gần cậu có khỏe hay
không? Mình nghe Hiểu Quân kể lại chuyện mẹ của cậu."
"Ừ..."
"Cậu không sao chứ?"
"Không có việc gì, tớ rất tốt, cám ơn. Có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì thì không thể gọi điện thoại cho cậu hay sao? Cậu
đã quên, chúng ta vốn dĩ đã hẹn sau khi khai giảng thì sẽ gặp mặt nhau
sao, không nghĩ tới sau này lại xảy ra dịch SARS rồi."
"Đúng vậy."
"Đúng rồi, nghe Hiểu Quân nói... Bây giờ cậu đang cùng với Lộ Vân Phàm rồi phải không, hả ?"
An Hồng nhìn nhìn Lộ Vân Phàm đang ngồi xếp bằng ở dưới đất chuyên tâm chơi game, nhỏ giọng nói: "Ừ!"
Tần Nguyệt " cười rộ lên: “Ha ha ha! Thật sự đúng là không nghĩ tới chuyện này đó! Hai người ở chung một chỗ bao lâu rồi?"
"Không bao lâu, mới được hơn ba tháng."
Lộ Vân Phàm nghiêng đầu sang bên, khẽ cười
một chút không thể thấy được. Trên màn hình, mấy hình người không nghĩ
tới là lại đụng phải chướng ngại, bị treo.
"Ai dà!" Lộ Vân Phàm có chút áo não, buông tay cầm trò chơi, trèo lên
sofa tiến đến bên người An Hồng. Đôi môi mềm mại nhẹ nhàng hôn lên gương mặt cô, cái tay cũng hạnh kiểm xấu, tìm kiếm mò vào trong quần áo của
cô.
An Hồng né tránh sang một đầu của ghế sofa, một bên tiếp tục nói chuyện điện thoại, một bên đưa tay ra ngăn cản đường đi của móng vuốt không
chịu an phận của Lộ Vân Phàm.
Tần Nguyệt nói: "Hơn ba tháng cũng không ngắn, thật tốt, thật tốt! Đúng rồi, An Hồng, cậu đã ăn cơm tối chưa?"
"Chưa, vẫn chưa ăn!"
"Không bằng chúng ta họp gặp đi, liền đêm nay! Thừa dịp hiện tại Hiểu
Quân đang kỳ nghỉ phép ở nhà. Đến tháng mười một anh ấy lại phải đi công tác."
"Này..."
"Ôi dào, chọn ngày không bằng gặp ngày nhé! Bây giờ tớ hiện đang ở
trong nhà của Hiểu Quân. Chúng ta lái xe đi lại đó để đón cậu, lại đi đến nhà của Lộ Vân Phàm để đón cậu ta, như thế nào?"
"Hiện tại tớ đang ở cùng với Lộ Vân Phàm, đợi lát nữa tớ hỏi anh ấy một chút."
Đầu của Lộ Vân Phàm vốn là đang đặt ở trên bờ vai của An Hồng giống hệt như một con chim lớn đang dựa dẫm vào người. Nghe được câu nói sau cùng của An Hồng lập tức ngẩng đầu lên.
An Hồng che lại di động, hỏi anh: "Tần Nguyệt cùng Hàn Hiểu Quân tìm
em, hai người mời chúng ta cùng ăn cơm chiều, có đi hay không?"
Lộ Vân Phàm thất thần chỉ chốc lát, lập tức nhíu mày cười nói: "Đi chứ! Sao lại không đi?"
An Hồng mím môi, quay lạ nói vào trong di động: "Được rồi, bất quá hai
người không cần phải đến đón tụi mình đâu, có phải đi đến khách sạn Quân Hiểu hay không?"
"Không đâu, đồ ăn gì đó tại nhà hàng của bọn họ mình ăn vào đều chỉ
muốn ói ra. Chúng ta đi ăn ở nhà hàng khác." Giọng nói của Tần Nguyệt
rất thấp, giống như là không muốn để cho người khác nghe thấy, "Nhà hàng Đông Bắc thái quán, địa chỉ tại số xxx đường xxx. Hẹn chờ nhau lúc 6 giờ rưỡi ở đó nhé!"
"Được!"
An Hồng cùng Lộ Vân Phàm tay trong tay đi vào phòng ăn nhà hàng. Hàn Hiểu Quân và Tần Nguyệt đã đến trước.
Lộ Vân Phàm nắm tay An Hồng, cảm giác được cô có chút khẩn trương. Anh
biết An Hồng cùng Tần Nguyệt đã nhiều năm qua không gặp mặt nhau. Hiện
thời ở dưới trường hợp gặp nhau như vậy,việc có chút xấu hổ là không thể tránh được.
Tần Nguyệt nhìn thấy bọn họ trước, cô hướng An Hồng vẫy tay: "An Hồng! Nơi này!"
An Hồng nhìn đến Tần Nguyệt, không khỏi sửng sốt.
Trong trí nhớ như Tần Nguyệt luôn giống như quả đào mật no đủ tươi mát, lúc này nhìn thấy Tần Nguyệt, An Hồng thực sự không thể nhận ra bạn
mình nữa.
Tần Nguyệt thật gầy, cực kỳ cực kỳ gầy, trên người mặc chiếc áo dệt kim nhìn rộng thùng thình, giống như áo khoác lên trên cây gậy. Chỗ cổ áo
lộ ra xương quai xanh rõ ràng nhìn thấy mà ghê người. Trên mặt không có
một chút thịt dư thừa, hàm dưới nguyên bản vốn có chút rộng, lúc này bị
làn da mỏng manh bao bọc, khiến cho gương mặt lại càng thêm vuông vức.
Hiển nhiên là Tần Nguyệt đã hóa trang tỉ mỉ, nhưng mà đồ trang điểm lại
không thể che hết sắc mặt có chút đen sạm của cô. Nhìn nhìn quanh con
người Tần Nguyệt lúc này chỉ có hai mắt to là còn có chút linh khí.
Lộ Vân Phàm lôi kéo An Hồng đi qua, thay cô kéo chiếc ghế dựa ra ngồi
xuống. Anh chào hỏi đối với hai người đến sớm: "Thật xin lỗi, đã tới
chậm. Tần Nguyệt, đã lâu không gặp."
Tần Nguyệt cười: "Thật đúng là thật lâu lắm rồi chúng ta không gặp
nhau. Tôi lại nghĩ đến cậu sớm đã không còn nhớ rõ chúng ta còn đã từng
học cùng lớp với nhau nữa kia."
Lúc Tần Nguyệt nói chuyện, đều có thể nhìn thấy gân cốt cùng xương cốt ở trên cổ hoạt động. An Hồng nhìn thấy có chút không chịu