Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 116: Chương 78.2


trướctiếp

Hứa Lạc Phong yên tĩnh ngồi ở bên cạnh anh, hai người cùng nhau hút thuốc, vừa xem đá bóng, vừa trò chuyện về tình hình công việc gần đây.

Cách đó không xa là 4, 5 người tuổi trẻ, nhìn qua bộ dáng giống như là sinh viên. Cả trai lẫn gái đều cười nói náo nhiệt, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng chai bia chạm nhau lanh canh. Theo thế cục trên trận đấu đầy phong vân biến ảo thỉnh thoảng lại phát ra một trận lại một trận tiếng hoan hô.

Tầm mắt của Lộ Vân Phàm bị bọn họ hấp dẫn nhìn sang. Ở bên trong đám người trẻ tuổi kia, anh nhìn thấy có một cô gái trên người mặc chiếc áo bóng đá màu hồng. Cô cột bím tóc thành đuôi ngựa, sau lưng chiếc áo có in một số 7 thật to cùng với tên cầu thủ RAUL. Không hiểu sao, trong lòng Lộ Vân Phàm bỗng có hảo cảm hơn. Đợi đến khi cô bé kia xoay người lại, anh nhìn thấy rõ mặt cô gái, thì trái tim bỗng đập mạnh run rẩy một chút.

Cô gái có một đôi mắt dài nhỏ, thế nào nhìn lại tương tự với người kia thế như vậy.

Lộ Vân Phàm kinh ngạc nhìn cô gái chằm chằm. Có lẽ cô gái kia cảm nhận được chút gì đó, cũng nhìn sang hướng Lộ Vân Phàm. Cô cong môi lên cười, hướng anh giơ chai bia lên, tiếp đó lại hi hi ha ha náo loạn lên cùng với các bạn học của mình.

Hứa Lạc Phong chú ý tới vẻ bất thường của Lộ Vân Phàm. Anh cũng nhìn về hướng mấy người trẻ tuổi kia. Sau khi nhìn đến cô bé kia mi tâm của anh liền nhíu lại, vỗ vỗ vào bả vai Lộ Vân Phàm, nói: "Như thế nào?"

"Không có gì." Lộ Vân Phàm cười, thu hồi tầm mắt lại, nhưng mà tâm tư của anh thì không cách nào có thể quay lại trên trận bóng đá được nữa.

Hứa Lạc Phong nói: "Mấy người kia đều là loại Phú Nhị Đại, tớ đã nhìn thấy 2 đứa con trai trong đó."

"Vậy sao."

"A Lộ, không cần lại nhớ đến cô ta nữa."

"Ừ." Lộ Vân Phàm đứng lên, "Tớ đi toilet một chút."

Trận bóng chung kết này, cuối cùng đội tuyển Tây Ban Nha đã đoạt giải quán quân. Khi đá hiệp phụ Iniesta đã đá thêm một quả tuyệt sát đội tuyển Hà Lan, thì cả đại sảnh quán bar đều sôi trào lên.

Lộ Vân Phàm vẫn ngồi ở trên ghế sofa như trước. Khuôn mặt dại ra, không biết ở đang suy nghĩ cái gì.

Chạy nhanh, nhảy cao, đá bóng… Những việc này với anh mà nói, đã là quá khứ xa xôi. Anh cũng đã từng dong ruổi chạy ở trên sân cỏ, đã từng dẫn bóng sau đó giống như con chim nhỏ vậy, giang hai cánh


trướctiếp