Thứ tư đến thứ sáu, Lộ Vân Phàm vẫn ở Phong Nguyên làm việc. Hoặc là đi
họp, hoặc là cùng Vương Mẫn đi ra ngoài xem xét công trường.
Ngũ
Tổng vừa kinh ngạc vừa không ngừng kêu khổ. Phần phụ lục đấu thầu bổ
sung đã nhận được, thế nhưng thời hạn lại kéo dài tới 2 tháng, phải
trung tuần tháng 6 mới mở thầu, ai cũng không biết là tại sao, tóm lại
khách hàng là thượng đế.
Tân Duy một bên nghe ngóng tình huống
của những nhà thầu khác. Thấy Tam Gia nói là hạng mục của Vũ Hoa khảo
sát khoảng 4 ngày, Lộ Vân Phàm tự mình đi ước chừng 1 ngày, còn có 2 nơi vẫn chưa xong.
Vì vậy mọi người liền buồn bực, tại sao chỉ có Phong Nguyên là bị khảo sát mấy tuần lễ?
Buổi trưa thứ 6, hai cô bé ở phòng nghiệp vụ ríu ra ríu rít ngồi buôn chuyện với nhau.
Tiểu Cầm: "Lộ tổng đó thật là quá mức đẹp trai. Nói anh ấy 33 mình cũng tin, 22 tuổi mình cũng tin luôn, thật không đoán nổi đã bao nhiêu tuổi rồi".
Allan: "Đáng tiếc chân lại có tật, hình như là bệnh từ nhỏ".
Tiểu Cầm: "Trời ơi...... Người quá ưu tú làm cả trời cao cũng phải ghen tỵ,
chỉ là nhìn bộ dáng này càng làm cho người ta đau lòng!"
Allan: "Đúng vậy, đúng vậy, khuôn mặt anh ấy chính là điển hình của nam chính phim thần tượng, u buồn tang thương".
Tiểu Cầm: "Không sai không sai, chính là loại nhìn từ bề ngoài rất lạnh
lùng, rất khó tính, nhưng trong lòng thật ra thì yêu nữ chính đến chết
đi sống lại.."
Allan: "Nếu như đụng phải nữ chính, sẽ mạnh mẽ đem nàng kéo vào góc, ép ở trên tường cường hôn".
Tiểu Cầm: "A ———— nói xong lòng mình đều muốn ngất"
An Hồng rất bình tĩnh uống một hớp canh: "Các cô mà nói thêm gì nữa, tôi thật muốn nôn."
Chiều thứ sáu, Tân Duy báo An Hồng cùng đi ăn cơm. "Khâu Lạc Lạc đã đi hai
buổi tối. Chu Công cùng Cầu công bên Vũ Hoa ép uống rượu nhiều làm cô ấy sợ. Không chịu đi nữa".
"Tôi sẽ đến". Sau đó An Hồng gọi điện cho Triệu Đức Sinh hủy bỏ cuộc hẹn ngày thứ bảy.
"Mình gặp nhau vào Chủ nhật được không, mấy ngày nay em thật là mệt mỏi, buổi tối còn phải đi tiếp khách"
Triệu Đức Sinh: "Vậy tối nay em không nên chạy xe. Tiếp khách xong rồi anh sẽ qua đón em"
"Không cần, công ty sẽ sắp xếp xe, Sếp mới cũng đi cùng, anh ta sẽ đưa em về nhà."
"Vẫn là người khách hàng đó sao?"
"Anh đang nói ai?"
"Vị khách què chân đó."
An Hồng mất hứng, cô không thích người khác nói như vậy về Lộ Vân Phàm. Cố gắng kiềm chế sự bực bội trong lòng:"Có lẽ là vậy. Em cúp máy đây, công ty có rất nhiều việc phải làm"
An Hồng mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng, bên trong là áo cổ chữ V màu tím và chiếc quần xám tro. Cô cùng Tân Duy đến nhà hàng Hương Mãn Lâu
trong khách sạn Hiện Đại, lúc này tất cả mọi người đã đến.
Lộ Vân Phàm an tĩnh ngồi một chỗ, bưng cái ly cúi đầu uống trà, ngón tay của
anh thon dài tinh tế, gò má rũ xuống như bức điêu khắc hoàn mỹ.
Chào hỏi xong, Chu công nhiệt tình gọi An Hồng:"Này quản lý An, thế nào mà
lần trước ăn trưa xong đã không thấy cô đâu cả. Tôi còn tưởng rằng cô
không muốn đi cùng chúng tôi đấy nhé”
An Hồng liền vội vàng rót
trà, cười nói: "Nào có chuyện đó, Chu công thật biết nói đùa. Hôm nay
tôi tự phạt ba ly, xin bỏ quá cho."
Lúc ăn cơm, mọi người hi hi
ha ha cười đùa, đàn ông có tuổi nói mấy chuyện cười tục tĩu, hoàn toàn
không để ý An Hồng ngồi đó có ngại ngùng hay không. An Hồng cũng liên
tục tiếp Chu công, Cầu công uống rượu, cô biết rõ, người Trung quốc
thường là nói chuyện làm ăn buôn bán ngay trên bàn tiệc, rượu ngon món
ngon chiêu đãi thượng khách, lại thêm mấy phong bì tiền lì xì, công việc cũng coi như hoàn thành hơn một nửa.
Nhưng lần này, người đảm
nhận lại là lão tổng Lộ Vân Phàm của Vũ Hoa, việc hối lộ coi như bỏ,
nhiều nhất là cố gắng gây chút ấn tượng với Chu công và Cầu công, không
chừng sẽ nói cho vài lời tốt đẹp.
Lộ Vân Phàm một mực yên lặng
uống trà, ăn cơm, một giọt rượu cũng không uống. Ngũ Tổng muốn mời rượu, anh liền lấy lí do thân thể khó chịu, đến lúc bị ép quá, liền kêu Chu
công hoặc Cầu công uống giúp.
Chu công, Cầu công tửu lượng thật
tốt, một ly lại một ly người đi ta tới. Mấy ngày giao thiệp, người bên
Phong Nguyên cũng là biết rõ tính tình của họ, càng liên tiếp mời uống,
vì vậy trên căn bản là ai cũng không cự tuyệt. Về sau, thời điểm tất cả
mọi người đều say bảy phần, hai người trung niên bắt đầu hướng về phía
An Hồng tấn công.
"Quản lý An còn trẻ như vậy mà vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, tửu lượng cũng rất tốt. Quản lý An, lúc cô cười đôi mắt
thật quyến rũ, quản lý An...quản lý An.........
BAL¬ABAL-ABAL¬ABALA......
An Hồng uống vài ly, cảm thấy trời đất
quay cuồng, trong dạ dày có chút khó chịu. May là cô tửu lượng cũng khá, nhưng là uống nhiều như vậy, tuy không say nhưng thân thể vẫn sẽ không
chịu nổi. Cô hướng ánh mắt cầu cứu đến Tân Duy, Tân Duy chỉ là trừng mắt với cô rồi gật đầu một.
Cô nhìn sang Lộ Vân Phàm, chạm đến ánh
mắt của anh, khóe miệng anh hơi mỉm cười, trong ánh mắt phủ một tầng
sương mù mang theo một tia cười yếu ớt cùng bộ dáng đang xem kịch vui.
Cô uống xong một ly lại một ly, hoàn toàn không quan tâm, giống như là
việc này cũng chẳng có liên quan gì đến anh.
Điện thoại của An Hồng vang lên, cô nhân cơ hội nói lời xin lỗi rồi đi ra khỏi phòng. Là Triệu Đức sinh gọi điện thoại tới.
Nói vội mấy câu, anh muốn đến đón cô nhưng An Hồng từ chối. Cô không muốn anh nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này.
Cô lảo đảo đi vào toilet, soi gương thấy lớp trang điểm trên mặt trôi đi
ít nhiều, mascara lem nhem, một đôi mắt tinh tế, sắc sảo đã biến thành
mờ mịt. Tròng trắng đầy tơ máu, ánh mắt đục ngầu.
Từ nhỏ làn da của An Hồng đã hơi ngăm mà cô cũng không để tâm đến.
Cô có gương mặt trái xoan, ngũ quan thanh tú mang nét cổ điển, mắt một mí
nhưng long lanh linh động. Lúc cười lên lại rạng rỡ như trăng rằm, lỗ
mũi nhỏ, đôi môi đầy đặn, hàm trăng trắng đều.
Con vịt xấu xí năm xưa nay đã hóa thành thiên nga lộng lẫy.
Nhân viên trong Phong Nguyên gọi cô là mỹ nhân băng giá, vì lúc cô cười lên
thì thật xinh đẹp, nhưng lúc không cười, nhìn lạnh lùng như núi băng
cách xa ngàn dặm.
An Hồng nhìn chính mình đầu bù tóc rối trong
gương, định mở vòi nước rửa mặt, chợt cảm thấy trong dạ dày vô cùng khó
chịu, vội vã chuyển vào toilet nữ ôm bồn cầu ói lên ói xuống.
Sau khi nôn ra hết, cảm giác thần trí tỉnh táo rất nhiều, cô vịn tường lảo
đảo mà đi ra ngoài, rửa mặt, súc miệng, lúc ngẩng đầu nhìn qua gương,
thấy được sau lưng có một người đang lặng yên dựa vào tường, cô không
trông rõ vẻ mặt anh, chỉ thấy một đôi mắt thật sâu.