Lần đầu tiên trong
đời cô được nhìn thấy biển chính là cùng với Hàn Hiểu Quân. Còn lúc này
thì sao đây? An Hồng quay đầu lại, liền nhìn thấy người đang kề vai sát
cánh với Trình Húc kia chính là chàng trai trẻ Lộ Vân Phàm. Trên đầu anh đội lệch một chiếc mũ đan bằng cỏ, trên mũi còn mang lấy một chiếc kính mát, đang cười không chút kiêng nể gì. Chú ý tới tầm mắt của An Hồng,
Lộ Vân Phàm lập tức đi nhanh lên đến bên cạnh, một phen dắt tay cô, cười hỏi: "Đã tới Hạ Môn bao giờ chưa?"
An Hồng lắc đầu, Lộ Vân Phàm tháo chiếc mũ trên đầu mình xuống, chụp nó lên trên đầu cô, tiếp tục cười: "Che chắn ánh nắng soi đi, người đã đen như vậy rồi, lại còn phơi thêm nữa sẽ thành người Châu Phi đó."
"Đi tới địa ngục đi!" An Hồng nhẹ nhàng đá
anh một cước, Lộ Vân Phàm xoa xoa tóc, nhếch môi vui vẻ: "Đi, trực tiếp
thuê xe đi đến bến tàu!"
Biển Hạ Môn trải ra ở trước mặt bọn họ, không tính là triệt để trong suốt, nhưng mà cũng đủ làm rung động lòng người.
Khi đi lên tàu, thời tiết có chút nặng nề, thời tiết sương mù nhàn nhạt bao phủ, làm người ta không nhìn thấy rõ bộ dáng của hòn đảo nhỏ nằm
đối diện. Gió biển nhè nhẹ thổi qua, người trên thuyền đều hưng phấn
không thôi. Theo tàu chạy hướng về tới gần bên bờ, rốt cục An Hồng đã có thể nhìn thấy hình dáng những màu hồng nhàn nhạt trên đỉnh những bức
tường màu xám xịt trên đảo nhỏ.
Lúc đó đảo nhỏ Cổ Lãng còn chưa giống như sau này, vẫn còn nhỏ như vậy, nhất là gặp phải ngày nghỉ thì chỉ thấy nhốn nháo toàn đầu người di
động, đầy dẫy những thanh niên trẻ nâng Laptop trên tay ngồi ở cạnh cửa
sổ để làm dáng. Khi đó đảo nhỏ Cổ Lãng yên tĩnh, đơn giản, xinh đẹp
tuyệt trần, giàu có linh khí. Khi bước lên trên
bờ trong nháy mắt đó, liền từ trong đáy lòng An Hồng đã yêu địa phương
trong lành này.
Từ Mạt Mạt cười hì hì chờ ở bến tàu, đứng ở bên người cô là bạn trai
thanh mai trúc mã Tiểu Cốc. Từ Mạt Mạt cho An Hồng một cái ôm ấp thật
lớn, nhìn thấy bên người cô có một đống người như vậy, cười nói: "Ai
nha! Nghe nói là được ăn không ở không, cho nên nhiều người đến đây như
vậy sao"
Lộ Vân Phàm cười: "Chị Mạt Mạt, chị cứ yên tâm đi, tiền phòng tiền cơm
chúng tôi đều sẽ thanh toán đầy đủ. Nếu như chị không thu chính là không nể mặt chúng tôi, chúng tôi còn dự tính ở đây vui chơi thêm vài ngày
nữa đó."
Từ Mạt Mạt có chút ngượng ngùng, An Hồng bảo cô yên tâm bớt buồn, ra
ngoài chơi phải tiêu tiền là một đạo lý hiển nhiên,
mấu chốt là phải làm thế nào cho thật vui vẻ.
Một hàng tám người đi về hướng khách sạn của nhà Từ Mạt Mạt, càng đi
sâu vào trong đảo Cổ Lãng, đường lại càng quanh co khúc khuỷu. Đây là
một địa phương rời xa xe động cơ. Lúc sáng sớm, đường phố nhỏ hẹp yên
tĩnh lại quanh co, có rất nhiều ngã ba đường, An Hồng cảm thấy không
biết đường nào mà đi, liền quay sang nói với Lộ Vân Phàm: "Nếu như em đi một mình, khẳng định là sẽ bị lạc đường."
"Ngu ngốc, đảo Cổ Lãng thật nhỏ, chạy một vòng cũng không tốn bao nhiêu thời gian, em cứ đi theo anh là đến nơi, đường đi qua rồi anh đều nhớ
được hết."
Ánh mặt trời dần dần xuyên thấu qua tầng mây, ló mặt ra, dọc theo đường đi chỉ còn sót lại tiếng nói cười giàu