Về phần Lộ Vân Phàm,
cậu ta vẫn như trước, mỗi ngày đều ở bên người An Hồng, có khi cũng lộ
ra với An Hồng một ít thông tin ái muội. Nhưng mà An Hồng vẫn cứ giả
ngu. Chính cô cũng không thể nói rõ ra được, quan hệ kỳ quái giữa cô và
Lộ Vân Phàm như vậy kết quả được tính là cái gì.
Thẳng đến có một ngày, Lộ Vân Phàm gọi An Hồng đến xem cậu ta đá bóng.
Đó là buổi tối ngày 19 tháng 6, Lộ Vân Phàm mặc màu trắng vàng, mang áo số 7 vui thích khoan khoái chạy chơi bóng ở trên sân. Chỉ có điều, cậu
ta không nhìn về phía An Hồng giống như bình thường, mà lại là từ bên
sân không ngừng nhìn về một phương hướng khác.
An Hồng nhìn theo tầm mắt của cậu ta, thì phát hiện ra có một cô gái
trẻ rất xinh đẹp đang ngồi ở bên sân. Mỗi khi Lộ Vân
Phàm nhìn cô, cô gái đó liền cười đến phá lệ xán lạn, còn vẫy tay hướng
về phía Lộ Vân Phàm trên trận, lớn tiếng hô: "Lộ Vân Phàm! Cố lên!"
An Hồng đột nhiên cảm thấy trái tim có chút quặn đau. Đó là một loại
cảm giác vi diệu lạ thường. Cô nhìn về phía Lộ Vân Phàm, lại nhìn về
phía cô bé kia, không khỏi nhăn lại mày. Đột nhiên An Hồng có cảm giác
mình ngồi ở đây thật là buồn cười biết bao. Hết thảy trước mắt đều đang
nhắc nhở cô, quan hệ của Lộ Vân Phàm cùng với cô bé kia không phải là
tầm thường.
Giữa trận lúc nghỉ ngơi, Lộ Vân Phàm chạy tiếp, cậu ta từ xa xa vẫy tay về phía An Hồng chào một tiếng. Sau đó liền lập tức chạy đến trước mặt
cô bé kia. An Hồng nhìn thấy Lộ Vân Phàm uống đồ uống mà cô gái kia đưa
cho cậu ta. Hai người xì xào bàn tán, tiếp theo cùng nhau cười ha hả.
Cô gái kia gò má ửng hồng, nhìn Lộ Vân Phàm,
trong mắt không chút che giấu sự ái mộ của mình. Lộ Vân Phàm cười đến
đắc ý, thỉnh thoảng còn dùng dư quang khóe mắt nghía về phía An Hồng một cái. Tiếp theo khóe miệng liền cong lên, tùy ý cười đối với cô bé kia
lại càng thêm vui vẻ.
Tuấn nam mỹ nữ, trời đất tạo nên một đôi. Ở trong lòng An Hồng trực
tiếp đưa ra kết luận. Nghĩ đến cậu nhóc thối kia đã từng đã nói với cô
những lời này, cô chợt nghĩ, Lộ Vân Phàm quả nhiên vẫn còn là con nít,
bất quá vẫn chỉ là có mới nới cũ mà thôi. Đối với đứa nhỏ ở cái tuổi này mà nói, hứa hẹn cái gì, chính là cái rắm!
An Hồng thu hồi tầm mắt, cầm lấy bọc của mình đứng lên, xoay người rời đi.
Từ sân thể dục đến phòng ngủ, đoạn đường này, trước đây cô cùng Lộ Vân
Phàm đã từng đi với nhau rất nhiều lần, nhưng lúc này đây, tựa như lại
càng trở nên dài dằng dặc.
Đi đến dưới lầu phòng ngủ, An Hồng ngẩng đầu
lên, ngoài ý muốn, cô phát hiện ra chàng trai trẻ kia lúc này đang nhàn
nhã dựa người vào ở trên tường, cười mỉm nhìn cô.
An Hồng dứt khoát trừng mắt nhìn Lộ Vân Phàm, không hiểu thế này là có chuyện gì.
Lộ Vân Phàm đi chậm rì rì đến trước mặt cô, hơi hơi xoay người nhìn vào mặt cô, ánh mắt đột nhiên liền phát sáng lên.
"An An! Ánh mắt của cậu rất đỏ! Có phải cậu vừa mới khóc xong, đúng không hả ?" Cậu ta kêu lên vẻ đầy kinh ngạc.
"Bệnh thần kinh à! Nào có!" An Hồng quệt quệt khóe mắt, không ngờ bất tri bất giác, nước mắt đã tràn ra.
"Vì sao mà cậu khóc? Là vì cô bé kia sao?" Lộ Vân Phàm cười. Cậu ta tự
mình thổi thổi khóe mắt An Hồng, lại hỏi, "Cậu thật sự đã khóc vì tôi
hay sao?"
"Có cần thiết phải nói hay không !" An Hồng gạt tay cậu ta ra.
"Cậu có muốn biết cô bé kia là ai hay không?" Lộ Vân Phàm tiếp tục cười, "Hình như là tên gọi là Hồ Đan Ny, học hệ Trung
văn, năm nhất đó."
"Chuyện đó đâu có gì liên quan tới tôi chứ!"
"Cô bé ấy nói cô ấy yêu thích tôi, hình như là cô gái ấy thích vẻ xinh đẹp của tôi thì phải, cậu nói có đúng hay không?"
"Không biết!"
"An An, có phải là cậu đang ghen hay không?"
"Không có!"
"Mới vừa rồi là tôi đang diễn trò đó!” Cậu ta đột nhiên thấp giọng nói, "A Húc dạy tôi, cậu ta nói tôi cứ luôn luôn theo đuổi cậu như vậy, biện pháp này giống như không được hay lắm, liền kêu tôi lạt mềm buộc chặt
một phen, thử xem tâm ý của cậu thế nào..."
". . ." An Hồng choáng váng.
"Ai ai! Thật sự là có hiệu quả!" Lộ Vân Phàm vui vẻ cười rộ lên, "An An, cậu đừng không thừa nhận! Nhìn