Y Phẩm Cuồng Phi
Vương Phong cũng thở phào nhẹ nhỏm, nói lạnh lẽo:
"Tứ hoàng tử, bây giờ người tin tưởng lời của ta nói chứ, Tứ hoàng tử, cho
dù nếu người không chịu tiếp nhận hiện thực cũng không nên tin tưởng một phế vật."
Tứ hoàng tử lớn lên dịu dàng như ngọc, cũng không tức giận, còn có tâm tình hỏi:
"Đè chân của ta có thể chữa trị tốt đại khái bồi thường là bao nhiêu?"
Doãn Tử kỳ lạ xem thường, quái dị liếc nhìn Tứ hoàng tử, nghĩ thầm chẳng lẽ
là Tứ hoàng tử đã hoàn toàn cam chịu, hắn trả lời trực tiếp:
"Một bồi thường mười."
Tứ hoàng tử thở dài: "Chỉ mới bồi gấp mười lần sao? Khinh cô nương, Doãn
Tử Bạch bồi thường một trăm vạn tiền vàng coi như tiền đặt cọc, hi vọng
Khinh cô nương không ghét bỏ."
Vẻ mặt Hoa Khinh lại lạnh nhạt lắc đầu nói:
"Tứ hoàng tử, ta chữa trị chân của người là vì tự ta, Tứ hoàng tử không cần chi thù lao."
Nếu bên cạnh không có dáng vẻ hai người kia d d l q d bàn bạc đánh cuộc
tiền làm cho Doãn Tử Bạch không phải xem nhẹ, hắn lớn tiếng nói giễu
cợt:
"Tứ hoàng tử, có phải người nghĩ sai rồi hay không, chân của người tốt không chỗ chê, không cần bồi thường ngân lượng cho ta."
Cả nhà mọi người cũng cười ầm, bàn bạc âm ỉ (ngấm ngầm, không dữ dội,
nhưng kéo dài.), cũng nói Tứ hoàng tử có phải ngu hay không.
Nhưng giọng nói Tứ hoàng tử dịu dàng lại không lớn không nhỏ truyền đến:
"Ai nói chân của ta tốt không chỗ chê."
Hắn lành lạnh nhìn lướt qua bốn phía, nhìn những thứ kia - mọi người có
chút hả hê đều một mực nhớ kỹ, những người này cũng cảm thấy mình gãy
chân cho nên dễ bắt nạt sao?
Vẻ mặt Doãn Tử Bạch kỳ lạ nhìn về phía Tứ hoàng tử, trong miệng mang theo giọng điệu kỳ lạ nói︰
"Tứ hoàng tử, người, người sẽ không phải là thích nữ nhân xấu xí này chứ?
Cho nên mới bao che nàng? Người cũng coi chúng ta nhỏ quá chứ, chân của
người kia chẳng qua là dùng gậy gỗ buộc lại một chút, cái này là được
rồi, làm như chúng ta đều là người mù sao?"
"Đúng, Tứ hoàng tử, cho dù người mắt mù thích nữ nhân xấu xí kia không việc gì, nhưng đừng tưởng rằng chúng ta mắt cũng mù."
Hai nam nhân trẻ tuổi cùng đi với Doãn Tử Bạch cũng lập tức giọng than thở giễu cợt.
Sự chú ý của mọi người đều ở trên người Hoa Khinh và Tứ hoàng tử, không
chú ý tới bóng dáng hai dáng người Lâu Nhất tối sầm cao ngất đứng ở đó,
lẳng lặng nhìn trò khôi hài kia.
Hoa Khinh cảm giác có một tầm
mắt sắc bén lơ là dừng ở trên người mình không tha, nàng lướt qua một
vòng, lại không phát hiện là ai.
Hơi nhíu mi lên, tạm thời không để ý đến, mà là nói với Tứ hoàng tử:
"Tứ hoàng tử, nếu bọn họ cũng không tin, xin ngài hãy hơi cử động đầu ngón
chân, cũng tốt, để cho đám người chưa từng thấy qua sự đời này khai mở
nhãn giới(mở mang tầm mắt)."
"Ngươi là phế vật! Nói người nào chưa từng thấy qua sự đời?!"
Doãn Tử Bạch bị tức không phải nhẹ, nhưng ngay sau đó nói giễu cợt:
"Tứ hoàng tử, người đã nói chân của người tốt lắm, vậy thì làm di chuyển một, để cho chúng ta nhìn một chút."
Những người khác không tin rõ ràng, bọn họ cũng chính mắt thấy cái chân của
Tứ hoàng tử kia, đứt chỉ còn lại một lớp gắn với da, sao vậy có thể chữa trị tốt được.
Mọi người mắt giấy cũng không nhìn nhầm một đầu ngón chân trắng nõn của Tứ hoàng tử.
Bao gồm tiệm thuốc chưởng quỹ, thật ra thì hắn cũng không tin Hoa Khinh có thể chữa trị tốt cho Tứ hoàng tử.
Nhưng mọi người ở đây hai mắt trợn to nháy mắt không chớp mắt nhìn soi mói,
bọn họ thấy ngón chân Tứ hoàng tử nhẹ nhàng vểnh vểnh lên.
Rõ ràng là động tác rất nhỏ nhẹ, nhưng để trong nháy mắt làm cho cả phòng đan dược hàng lối trở nên yên tĩnh không tiếng động.
Sao vậy có thể!!
Bọn họ thấy cái gì? Vậy mà ngón chân Tứ hoàng tử động thật!
Thậm chí có vài người vuốt vuốt mắt giấy của mình, lại cứ trợn trừng mắt, kết quả, đầu ngón chân lại cử động!
Động thật! !
"Trời ạ! Chân Tứ hoàng tử được thực sự rồi?!"
"Không thể nào, nhất định là phương thức ta mở mắt không đúng!"
Ngay sau đó, cả phòng đan dược hàng lối trong phút chốc ầm ầm tiếng động lớn ầm ĩ đứng lên, tất cả mặt đều không dám tin nhìn chằm chằm đầu ngón
chân Tứ hoàng tử, chợt có chút là nhìn về phía mặt Hoa Khinh lạnh nhạt,
trên mặt rất khiếp sợ.
"Doãn Tử Bạch, như thế nào, lần này ngươi còn có cái phản đối gì?"
Hoa Khinh lạnh giọng mở miệng, vuốt vuốt bụng đói đốt cháy, liếc nhìn sắc
trời bên ngoài, không muốn lãng phí thời gian nữa, nàng vội vàng mua lại dược liệu đi ăn một bữa, bây giờ bụng đói hoảng sợ:
"Nguyện thua cuộc, Doãn Tử Bạch, có phải ngươi cũng thế chấp tiền cuộc bồi thường cho ta hay không?"
Lúc này Doãn Tử Bạch mới giống như từ kinh ngạc trở lại bình thường, sắc mặt hắn có chút trắng bệch mở miệng nói:
"Không! Không thể nào! Chẳn qua ngươi là một phế vật, sao có thể chữa trị được
chân Tứ hoàng tử tốt vậy, ngươi nói, có phải ngươi có đan nối cốt sinh
cơ hay không?!"
Hoa Khinh xuy cười một tiếng nói︰
"Doãn Tử Bạch, đầu óc ngươi có cái hố sao? Nếu ta là có đan nối cốt sinh cơ, ta
còn đặt cửa kia một ngàn lượng làm cái gì, bán đan nối cốt sinh cơ đi là có thể kiếm tăng gấp bội, chẳng lẽ ta sẽ ngu dùng đan dược cửu phẩm(đẳn cấp) vì đổi một vạn tiền vàng như vậy?"
Vốn là đại gia cũng hoài nghi Hoa Khinh có phải có đan nối cốt sinh cơ hay không, nhưng nghe
được lời của nàng cũng không phản ứng kịp, đan dược cửu phẩm dùng quốc
khố đi đổi cũng nhất định không thể đổi được, sao Hoa Khinh có thể vì
một vạn tiền vàng mà làm như vậy.
Nhưng cũng bởi vì nghĩ thông
suốt điểm này, bọn họ nhìn ánh mắt Hoa Khinh giống như cũng không quá
quan tâm, tâm hoài nghi rối rít, chẳng lẽ thật sự chân Tứ hoàng tử chân
là Hoa Khinh chữa khỏi?! Nghe vậy thì thật là quá rợn cả người, ở đại
lục Long Viêm, chưa từng nghe nói qua có ai có thể không dựa vào đan cửu phẩm nối cốt sinh cơ chữa khỏi chân gãy một người.
"Hoa Khinh
ngươi!" Doãn Tử Bạch tức giận đến xanh mặt, tâm cũng mơ hồ có chút sợ,
mới vừa rồi nhưng là có người đè ép năm mươi vạn lượng tiền vàn, nếu là
thật sự phải bồi thường, thì tương đương với muốn dọn sạch không gia sản Doãn gia, hắn tuyệt đối không thể thừa nhận.
Doãn Tử Bạch thử chuyển mắt một, tức giận nói ︰
"Hoa Khinh, người nào nói chân Tứ hoàng tử chữa trị được rồi? Chẳng qua là
hắn giật giật ngón chân, lại không nhất định thật là có thể đi bộ! Ai
biết các ngươi không phải là thông d d l q d đồng cái gì? Mọi người đều
biết ngươi là một phế vật này không phải là luyện dược sư, chớ nói chi
là chữa trị chân, ngươi có năng lực này sao? Bổn thiếu gia sẽ không bị
ngươi lừa gạt."
"Đúng vậy! Chẳng nhưng tu luyện Hoa Khinh là phế
vật, ngay cả cũng sẽ không tu luyện, nhất định là nàng dùng cái phương
pháp gì mới để cho chân Tứ hoàng tử tạm thời có thể nhúc nhích."
"Đúng vậy, chúng ta không tin chân Tứ hoàng tử được thật sự rồi."
Mngười kia cùng một phái với Doãn Tử Bạch lớn tiếng hét lên, Doãn Tử Bạch khinh miệt nhìn Hoa Khinh.
Ánh mắt Hoa Khinh lan tràn ánh sáng lạnh bình tĩnh nhìn mấy người Doãn Tử Bạch, đột nhiên nở nụ cười, từ từ mở miệng nói︰
"Doãn Tử Bạch, ngươi mới mười hai tuổi thì bắt đầu lưu luyến sắp đẹp nơi
thanh lâu, bị tửu sắc(rượu và sắc đẹp) vét sạch thân thể, cho nên cho dù ngươi dùng trúc nguyên đan, nhưng vẫn là như cũ không cách nào lên cấp, ngay cả như vậy, ngươi cũng vẫn như cũ lưu luyến hương dịu dàng, ngươi
khẳng định thật lâu không có tu luyện sao? Nếu ngươi là một người tu
luyện, thì sẽ phát hiện tu vi trong thân thể chạy mất nhanh hơn, nghiêm
trọng hơn sẽ trực tiếp hộc máu hôn mê."
Sắc mặt Doãn Tử Bạch chợt sáng tỏ, trước đây không lâu thì hắn phát hiện, mỗi khi hắn tu luyện, d d l q d phát hiện tu vi chẳng những không tăng, ngược lại đang trôi
qua, căn bản dọa cho hắn sợ đến không dám tu luyện nữa, nhưng là ai hắn
cũng chưa nói, sao Hoa Khinh sẽ biết vậy? ! !
Cảm nhận được những ánh mắt người khác tò mò, Doãn Tử Bạch bên trong mãnh liệt nói truy:
"Ngươi dám vụ tội bổn thiếu gia, bổn thiếu gia muốn nhìn ngươi khỏe mạnh!"