Thu xếp xong mọi chuyện, ba người tụ tập lại
chỗ Vương Phong rồi Tống Uyển một hơi kể lại quá trình từ lúc vào di
tích cho đến hiện tại.
Bảy người bọn họ theo cổng chính bị che
chấp bởi một con thác lớn thâm nhập vào đây, lúc đầu có rất nhiều phái
đoàn, đội nhóm nhưng dần dần bị đào thải bởi những bẫy rập và thử thách, người ta thường nói “nguy hiểm luôn đi kèm với cơ duyên” khiến lòng
tham của những kẻ mạnh nổi lên, tàn sát đội yếu hơn mình, như vậy không
chỉ gia tăng cơ hội độc chiếm kho báu lại còn cuỗm được tư trang, nhất
tiễn song điêu.
Đội Tống Uyển cũng không ngoại lệ nhưng may mắn
có ba, bốn người Tam Nguyên nên tránh được phần nào sóng gió, có điều
khi phát hiện được kho báu đầu tiên là một thanh bảo khí thì cục diện
liền thay đổi, vô thanh vô thức vướn vào cuộc truy đuổi suốt ngày đêm.
Dù thực lực Phàn Sàn khá mạnh, đạt đến Kết Đan cảnh nhưng bởi tương quan tổng thể không lớn nên cả nhóm miễn cưỡng vượt qua.
Đến khi cả
hai bên đột ngột bị tấn công bởi tên quái nhân kia, đội Phàn Sàn háo
thắng, ỷ đông muốn đối đầu tiêu trừ nó liền không may ngã xuống, còn lại mỗi Tống Uyển chật vật, tiếp tục đào thoát, cách duy nhất chỉ có thể
tiến sâu thêm vào trong. Tiếp theo mọi chuyện không khác gì Vương Phong
suy diễn cho lắm, tuy đằng sau mỗi cái chết đều liên quan nhất định đến
Trần Bắc nhưng người cũng đi rồi, chẳng ai truy cứu nữa.
Trở lại
nghiên cứu khối băng chứa cái rương kho báu, bọn Tống Uyển vô tình tìm
được khi nhìn ra có một ngón trên bàn tay băng đeo chiếc nhẫn đặc biệt,
xem xét kỹ liền thấy bên dưới nối với một đầu dây xích rất dài đâm thẳng xuống vực, cố kéo lên thì lấy được. Tuy vậy, khối băng này cực kỳ cứng
rắn, dùng lực hỏa, kim... đều vô hiệu.
Trải qua hồi hạo kiếp, tâm tính mỗi người ít nhiều biến đổi, rõ ràng nhất là Phương Lâm, không
biết Trần Bắc đã làm nên sóng gió gì khiến thiếu niên giận dữ, trở nên
trầm tính đến vậy.
- Cậu biết cách mở nó ra không? – Tần Phương Lâm hỏi.
Vương Phong gật đầu không trả lời, đưa tay lấy từ giới chỉ cái chóp đuôi thằn lằn, ngọn Hàn Hỏa lung linh rực cháy, vừa tạo ra cảm giác nóng rát vừa
khiến nhiệt độ xung quanh giảm nhẹ. Đưa nó lại gần khối băng, chẳng mấy
chốc từng mảng tan ra thành nước.
Ba người nhìn Vương Phong như
dị nhân, trong đầu suy nghĩ chẳng biết còn điều gì khiến thiếu niên này e ngại, hầu như mọi mặt của hắn đều hoàn hảo, từ tư chất, tiềm lực đủ
loại, đến cả thủ đoạn cũng hơn người, hẳn không ai nghĩ thứ này Vương
Phong cũng vừa mới xảo ngộ.
- Tống đội trưởng mở đi, của mọi người mà. – xong xuôi hắn lui ra một khoảng.
Tống Uyển gật đầu rồi tiến lại mở, thứ bên trong nếu không quan trọng, không phải kho báu thật sự thì chuyến đi lần này chẳng khác nào đi dạo một
vòng quỷ môn quan, được nhiều hơn mất.
Bên trong chiếc rương, dị
vật phát ra mấy tầng lam quang, hàn khí bức nhiệt, bạo phát sau những
năm tháng bị kiềm hãm. Tất cả đồng thời nhìn vào, nơi đó đặt một khối
ngọc giản tuyệt học, khí tức từ nó toát ra mang vẻ đạo mạo, lạnh lẽo của băng phách vừa sắc bén, mạnh mẽ như lưỡi kiếm, hai thứ dung hòa làm
một, tương hỗ lẫn nhau.
Ai đó nhận ra hàng chữ bên trên liền thốt lên.
- Hàn Ma Tứ Kiếm.
- Lẽ nào di tích này chính là truyền thừa mà Hàn Ma Đại Đế lưu lại.
- Vị trí nơi này quả nhiên khó tìm nhưng đối với những vị đại năng thì
khác, tại sao đến lúc này nó mới được phơi bày? – Vương Phong thắc mắc.
- Cũng không hẳn, nếu Hàn Ma Đại Đế quyết tâm che dấu và thiết lập thần
thông để đến một khoảng thời gian nào đó mới xuất hiện thì khó tìm ra
được dấu vết.
Vừa nói, gương mặt Tống Uyển tốt hơn chút, ít nhất
chuyến đi không phải công dã tràng, bước vào cái nghề này, sống chết khó lường cô hiểu và việc đau lòng thì phải để trong tim, những lời này đã
được Hàn Toại cảnh báo khi các cô mới chập chững tập sự.
Vương
Phong nhìn qua bộ tuyệt học, mỗi ngọc giản chỉ có một lần sử dụng, bản
thân thu hoạch không tồi nên hắn không có tâm dành phần chia trong đó.
Theo truyền thuyết Hàn Ma Tứ Kiếm gắn liền với danh xưng Hàn Ma Đại Đế thần
thông quản đại, bộ kiếm pháp phi thường tuyệt diệu, mượn lực Băng hệ và
tinh hoa kiếm đạo, tuy hai mà một tạo ra chiêu thức tuyệt đỉnh, nghe nói khi luyện đến đăng phong tạo cực, mỗi đường kiếm vung ra hủy ma diệt
quỷ, băng phủ ngàn dặm, đừng nói là vết thương khó lành, kể cả máu lưu
thông cũng bị trì hoãn.
- Thứ này chúng ta biết chia làm sao đây? – Tần Phương Lâm hỏi ngay vấn đề.
Tống Uyển hơi khó xử, hiện tại chỉ có một bộ tuyệt học cùng thanh bảo khí
cung, tính thêm Vương Phong nữa bốn người, không đủ để chia.
- Mọi người khỏi chia tôi một phần, cứ giữ lại. – Vương Phong mở lời trước.
Phương Lâm ngấp nghé xem xét rồi cũng gật đầu bỏ qua, bản thân hắn thích tấn
công tầm xa nhưng không thức tỉnh được cung đạo như Hàn Trung, đến tay
chẳng ý nghĩa gì.
- Tôi cũng vậy.
Chẳng ai phản đối, đến
lúc này rồi, mọi lễ nghi, khách sáo đều thừa, sóng gió cuộc đời đã bắt
đầu thổi mạnh, còn vấn vương những khái niệm đạo đức nhân sinh thì đường chết là dễ đi nhất.
- Như vậy được rồi, để tôi xem nếu trong
khoảng thời gian này nếu chẳng ai thức tỉnh Kiếm đạo và Băng hệ thì sẽ
mang nó ra đấu giá, tiền chia đều, bảo khí giao cho Hàn Trung, phiền hai người chịu thiệt thòi rồi. – Tống Uyển dàn xếp nhìn về phía hai thiếu
niên ái nái.
Nói dễ nghe là vậy, Hàn Ma Tứ Kiếm ít nhất đạt đến
Địa cấp, mang ra nhất định thu lại lợi ích rất lớn, khó mà nuốt trôi,
còn chưa tính việc oanh động khiến cho nhân sĩ xung quanh dòm ngó, cả
những thế lực lớn đều có thể, “hoài bích có tội”, đôi khi cầm những thứ
quá tốt mà không dùng được, lâu ngày bỏng tay.
- Được.
Tần Phương Lâm chỉ gật đầu phụ họa, hắn luôn đứng bên cạnh Vương Phong với
đôi mắt đăm chiêu suy nghĩ, chị là người thân duy nhất còn lại trên đời, nghĩ rằng cứ vậy mà sống cho đến khi thành gia lập thất, nào ngờ biến
số có mặt ở khắp nơi, chẳng mấy chốc âm dương đôi đường. Tính ra chỉ mỗi thiếu niên trước mặt là cảm tình nhiều nhất, lại nói người này đủ khả
năng giúp hắn trở nên cường đại, suy nghĩ này đã hình thành từ khi Hàn
Trung giải thích bản lĩnh Cung đạo của mình, bây giờ càng quyết tâm hơn
nhưng muốn mở lời nhờ giúp đỡ thật khó, nói không chừng còn làm người ta khó xử.
Nhìn đồng hồ, lúc này đã qua thêm một ngày nữa, gần đến
thời gian tiến hành sát hạch nên mọi người không nán lại thêm, chẳng ai
còn tâm trạng khám phá gì nữa.
...
Thị trấn Đông Hạ Lâm.
Vùng trời trên đỉnh đầu học viện Đông Hạ lúc này đang chia làm hai nhóm
người đứng đối nghịch nhau, khí tức bất kỳ ai đều nồng đậm, lăng lệ, phe học viện thiên về ổn định, cường thịnh, kia lại mang xu hướng âm trầm,
tà ác, mỗi nhịp thở đều toát ra lượng ma khí kinh người.
Một
trong số phe hắc ám đột nhiên dịch lên trước rồi lấy ra một khối cầu,
nén bên trong đó là rất nhiều dòng năng lượng tối òm, cuồn cuộn dữ dội
không lúc nào yên tĩnh. Thấy đối phương có vẻ e ngại, gã liền cười mỉa
mai nói lớn.
- Liễu Sinh, Liễu Hà, lần cuối cùng hỏi các ngươi có chịu công nhận hai tông môn chúng ta hay không? Chỉ cần lợi tức được
chia đều và có lãnh thổ riêng thì mọi chuyện dễ bàn, bằng không thì...
Nghe đến quyền lợi, một trong số bốn người đứng đằng sau phe học viện chỉ thẳng vào tên vừa nói, quát lên.
- Xàm ngôn, các ngươi nghĩ mình là ai mà dám đòi chia đều với tứ đại gia
tộc, tông phái bé bằng cái mũi còn chẳng đáng để ai coi ra gì.
- Đúng, biết điều thì biến khỏi đây, nói không chừng bọn ta dễ dãi tha các ngươi một mạng. – một người khác nương theo phụ họa.
Kẻ cầm quả cầu chẳng thèm phản biện, nâng lên bảo vật trong tay rồi truyền vào đó dòng năng lượng như mồi kích nổ, tức thì bầu trời đột nhiên thôn ám, âm u, hiện ra một vòng xoáy đen ngòm.
Như cảm nhận được nguy hiểm sắp đến, viện trưởng nét mặt tối sầm đầy lo lắng muốn ngăn cản sự
việc đang diễn ra nhưng nó quá nhanh.
- Là tín vật của Triệu Hồi sư.
Mấy người đằng sau nghe đến liền u u cạc cạc không nói nên lời, chức nghiệp Triệu Hồi sư phi thường cao quý vì họ không chỉ nổi bật theo kiểu hiếm
thấy như phù sư hay cầm sư mà còn mang trong mình sức mạnh tối hậu. Quả
là như vậy, khoảng chừng năm phút sau, từ bên trong vòng xoáy bắt đầu
xuất hiện một thân ảnh, kẻ này lai tạp giữa rất nhiều động vật, đầu ưng, cánh dơi, vuốt hổ, đuôi thằng lằng, chỉ vỏn vẹn phần còn lại giống
người nhưng cũng được bao bọc trong lớp giáp sắt của loài bò sát nào đó.
- Bách Thú Nhân Dari của đền Bách Thú. – một trong số người phe học viện nhận ra thứ sinh vật trước mặt.
Nét mặt viện trưởng, viện phó đanh lại khó chịu, dĩ nhiên họ thừa biết kẻ
vừa được triệu hồi là ai và sức mạnh của hắn đến cỡ nào, nói không chừng còn nhỉnh hơn hai người một bậc, có điều nếu hợp sức thì chưa phân
thắng bại nhưng nếu trận đấu nổ ra, nhất định là hồi tai ương đại nạn
cho toàn bộ dân chúng trong thị trấn.
Một bên gánh vác hàng tỷ
sinh mệnh lớn nhỏ, một bên chỉ cần đạt đến mục đích mà không ngại hy
sinh bất kể điều gì, dù có xảy ra chiến sự hay đàm phán bậc nào đi nữa
thì cuối cùng kẻ nhẫn tâm vẫn dành thế thượng phong.
- Các ngươi
đã làm chết hơn 1/5 dân chúng trong thành, lúc này muốn kết cục tốt đẹp
là không thể nào. – một trong số bốn người tứ đại gia tộc toán tính hét
lớn.
- Ha ha ha, bấy nhiêu thì có là gì, trận chiến này vốn dĩ
chỉ nghiêng về kẻ không ngại hy sinh mà thôi, trông cho kỹ đi rồi hãy
quyết định.
Nhìn xuống bên dưới, xác người rải rác khắp nơi và
công cuộc tàn sát vẫn còn tiếp diễn, cả hai bên đều ngã xuống không dưới nghìn người, đó chỉ tính riêng tu sĩ còn dân thường thì không cần phải
bàn, dù dư chấn nhẹ nhàng cũng có thể khiến họ chết không toàn xác,
huống hồ kẻ ra tay lại là lũ khát máu, lấy chém giết làm niềm vui.
Cảnh tượng thê lương hiện lên trong mắt từng người hai phe, nghĩ rằng sẽ có
ít nhất 50% thương cảm nhưng không, chỉ 10% mà thôi, còn lại nửa hờ hững nửa vui sướng, chẳng qua không biểu hiện rõ ràng.
Biết rằng
thương lượng ra sao thì cuối cùng chỉ có thể chấp thuận, viện trưởng thở hắt một hơi, ông từ nhỏ lớn lên trong yên bình, tính tình tuy cương
quyết nhưng không chịu được cảnh dân chúng lầm thang, xuất thân từ quân
đội hoàng thất nên nghĩa vụ trong tim luôn rất rõ ràng.
- Thôi
được rồi, phía cổng Nam hiện tại có hai huyện Cấm Sơn và Hàn Cầm còn
chưa có thể lực nào, các ngươi cứ việc đến đó xây dựng, chuyện còn lại
để tính sau nhưng ngay tức thời không được phép có bất cứ ai ngã xuống
nữa.
Phe áo đen biểu tình thong thả như đoán được đại cục, kế
hoạch này bọn họ đã ấp ủ không dưới năm năm, nghiên cứu kỹ càng từng chi tiết và tính cách của những kẻ cầm đầu thị trấn, quả nhiên thành công.
- Dĩ nhiên, mong rằng sớm nhận được xác nhận rõ ràng, cáo từ.
Nói rồi, gã cầm quả cầu thu lại, bắn mạnh một tia năng lượng tạo ra vụ nổ
vô hại thật lớn trên không trung để báo động, tất cả tu sĩ hai bên đều
dừng lại.
So sánh, kiểu cách không khác mấy một trò chơi bạo lực, vạn vật trong tầm ảnh hưởng là điều kiện, đối tượng để giải trí, ngẫu
nhiên nỗi hứng thì tàn sát, ngừng lúc nào cũng được miễn rằng hoàn tất
mục đích của người chơi. Khởi Nguyên đại lục, mọi thứ bình thường đều rẻ và mạng người bình thường cũng thế.