Bảy người ăn mặc đơn giản, khí
thế âm trầm, uy áp cường đại và có một điểm chúng lớn đó là đều khoác
một chiếc áo choàng màu đen cách điệu với đằng sau in hình nguyên vẹn
mặt trăng tròn trĩnh nhưng đỏ tươi như máu người.
Thiếu niên trẻ
nhất trong số họ dường như chờ đợi quá lâu nên có chút bực bội, phun
mạnh cọng cỏ trong miệng ra rồi càu nhàu, giọng điệu lắp bắp dễ khiến
người ta mắc cười, chẳng khác gì một đứa trẻ.
- Huyết Hoa đâu...
đâu rồi, lúc nào cũng bắt... bắt chúng ta đợi... ợi, cả Khu trưởng lão
cũng đến mà... mà..à không chịu ra tiếp đúng giờ gì cả.
Thanh
niên đứng đầu hàng được gọi Khu trưởng lão chỉ tầm tuổi 30 nhưng mái tóc thật dài và bạc đều từ trên xuống dưới, mỉm cười rồi đẩy nhẹ cặp kính
của mình cất giọng hòa hoãn.
- Hừm, đợi chút đi, lần này nhiệm vụ quan trọng, nói không chừng Huyết Hoa đã tìm được tung tích liên qua tới thiếu tộc trưởng.
Hai người đứng hai bên Khu trưởng lão nghe đến thiếu tộc trưởng liền trở
nên gấp gáp, quả thực cả gia tộc đã đợi cái ngày này không biết bao lâu
rồi.
- Hy vọng là vậy, haizz, Huyết Nguyệt thất lạc mấy vạn năm, cuối cùng cũng trở lại.
Thiếu niên ban đầu cằn nhằn như thể không thích điều này lắm liền khinh khỉnh nói tiếp.
- Àiii... nói không chừng là một tên phế vật nào đó may mắn có được, đã
vậy thì cứ giết chết rồi mang Huyết Nguyệt về, hộ tống làm gì cho... –
im bặt.
Nhận thấy rất nhiều ánh mắt không thiện ý nhìn về phía
mình nên chẳng dám tiếp tục nữa mà chỉ lùi lùi mấy bước cười trừ. Khu
trưởng lão nhíu mày khó chịu nhìn hắn.
- Càn rỡ, tốt nhất ngậm
cái miệng lại, ngươi nghĩ Huyết Nguyệt ai nó cũng nhận chủ sao? Thứ nhất người đó phải là ÁM hệ, thứ hai là tổng thể tư chất toàn diện phải đạt
yêu cầu, cuối cùng phải hữu duyên, ngươi mà giết người này thì nghĩ rằng ai trong tộc mang Ám hệ để thừa kế đây?
- Ám... Ám hệ, chỉ Ám hệ mới.. mới ới.. được? – Thiếu niên lắp bắp không dám tin vào tai mình,
dù rất tự hào về thuộc tính Hư Hỏa của mình nhưng so với Ám hệ thì không đáng để bàn tới.
Khu trưởng định tiếp tục giáo huấn tên nhóc lần nữa thì đột ngột có một giọng nữ vang lên.
- Huyết Tiếu ngươi lo mà về đọc thêm sách, đừng có đem cái đầu rỗng toếch ra đường làm mất mặt cả tộc.
Huyết Hoa nhíu mày khó chịu nhìn thiếu niên như một sinh vật lạ, cuối cùng quay qua Khu trưởng lão đứng đầu nói.
- Ta thấy nên cất tên này vào Huyết Trì, tránh cho thiên hạ chê cười Huyết Nhãn ma tộc.
Huyết Khu không muốn bình luận gì về chuyện của mấy đứa trẻ, lập tức vào thẳng vấn đề.
- Tìm được tung tích thiếu chủ chưa?
- Vẫn chưa, nhưng ta có một thông tin đặc biệt.
Vừa trả lời vừa lấy ra chiếc máy tính bảng đưa qua cho Khu trưởng lão xem.
Trầm ngâm nhìn vào mấy bài đăng bên trong, suy nghĩ một chút liền nhớ
lại.
- À, sự kiện Ám hệ cường đại xuất thế ta có nghe qua, chắc
chắn liên quan đến thiếu tộc trưởng, haiz đành phiền ngươi chịu đau một
chút.
- Vâng, không sao. – Huyết Hoa gật đầu đồng ý.
Tức
thì một trong hai người đứng sau lưng Huyết Khu gỡ xuống cặp kính áp
tròng để lộ ra đôi mắt mà ở ngay giữa mỗi con ngươi màu đen tồn tại bốn
khối cầu nhỏ, đỏ như máu huyết sắp đều các phía. Người này nhíu mày một
cái liền trong đôi mắt lóe lên mấy tia huyết quang.
- “Huyết Cầu Bí Pháp – Huyễn Hư Cách Không Thuật”
Bí pháp thi triển không cần nhiều thời gian như pháp chú nên ngay sau khi
thúc giục chừng mấy giây, lấy người thi pháp làm tâm, một bán cầu ngưng
tụ từ huyết quang từ từ lan rộng ra như cái lồng bàn chụp lấy tám người
bọn họ vào bên trong, theo đó những ai được cái vòng bảo hộ vẫn chỉ cảm
giác như bình thường nhưng kẻ ở bên ngoài sẽ cực kỳ kinh ngạc vì chỉ
trong tích tắc, toàn bộ nhóm người đột nhiên biến mất, còn hơn cả những
tuyệt học về dịch chuyển tức thời trong truyền thuyết nữa.
Khu
trưởng lão thấy mọi việc đã xong xuôi liền gỡ ra cặp kính áp tròng của
mình, hiện ra ngay dưới đó là một đôi mắt lạ thường, bên trong mỗi con
ngươi có sáu thanh que dẹp tựa que kem, đỏ như màu máu, đặc biệt mắt bên trái thì sáu thanh nằm ngang, bên phải lại thẳng đứng tạo ra toàn cục
không quá thoải mái nhưng dễ khiến người ta nhìn vào sinh ra cảm giác
rộng lớn, bao la, khó hiểu thấu.
Một tay Khu trưởng lão đặt nhẹ lên trán Huyết Hoa, miệng lẩm nhẩm pháp quyết.
- “Huyết Mệnh Bí Pháp – Thấu Triệt Tam Sinh”
Gương mặt nàng có hơi nhăn lại, đau đớn khi bí pháp bắt đầu hoạt động nhưng
cũng không khó thừa nhận, nàng biết chỉ cần chịu qua 5 phút thì Khu
trưởng lão sẽ hoàn tất việc xem lại đoạn ký ức đã từng diễn ra trong đầu nàng. Hôm nọ do bị phản kích quá nặng nên hình ảnh thiếu chủ khá nhạt
nhòa, vả lại cô càng không có cách nào phác thảo lại 100% gương mặt ấy
để mọi người dễ tìm, cũng may lần này Khu trưởng lão đích thân tới.
Sau vài phút, Huyết Khu rút tay lại, thở hắt một hơi mệt mỏi nhưng trong
lòng cực kỳ vui mừng, dù biết Huyết Hoa sẽ chẳng dám lấy việc này ra đùa giỡn nhưng y cũng không đặt hy vọng hoàn toàn, lúc này đã xác định chắc chắn liền khiến tâm trạng tốt lên hẳn.
- Được rồi, vào trong tìm chỗ nghỉ ngơi, nếu thiếu tộc trưởng ở đây thì sớm muộn cũng tìm được.
- Vâng, tôi đã có đặt trước phòng khách sạn rồi, tạm thời ở đây. – Huyết Hoa vừa nói vừa dẫn đầu tiến vào bên trong thị trấn.
...
Đông Hạ Lâm thị trấn – cổng Tây.
Một nhóm người khác khoác kim bào bắt nắng nổi bật kết hợp khí chất và uy
áp cường đại xuất ra khiến ai cũng e sợ. Đi đầu là một lão phụ nhân
khoảng chừng 50 tuổi, da vẻ đã hơi tiều tụy, nhăn nheo nhiều nhưng tất
cả đều không đáng để ý bằng đôi mắt của mỗi người trong số họ, toàn một
màu vàng thuần chất và bên trong có điểm thêm vài họa tiết màu trắng phi thường xinh đẹp và tinh diệu.
Lão phụ nhân đi đầu nhìn cổng trị trấn trước mặt tỏ vẻ khinh thị, tâm trạng khó chịu nói.
- Tộc trưởng cũng quá xem trọng việc này đi, dù tên kia có trở về được
thì sao? Hiện tại dù gấp đôi Huyết Nhãn ma tộc cũng không đủ lực để so
với Kim Nhãn chúng ta.
- Hoàng trưởng lão nói đúng, có điều chúng ta nếu đã đến đây rồi thì cái mạng tên kia không giữ được. – người nói
là một thiếu nữ khoảng chừng 20 tuổi nhưng giọng điệu sắc bén, không
chút nhân từ.
- Dĩ nhiên, để ta thử xem xem nơi này có cao thủ gì không?
Vừa nói là giọng của thiếu niên đứng ở cuối hàng, xong lập tức từ trong đôi mắt hắn lóe lên một tia vàng nhạt.
- “Kim Nhãn Bí Pháp – Viễn Vọng”
Nếu ai nhìn vào mắt thiếu niên lúc này sẽ thấy rõ ràng từng sự vật, sự việc diễn ra ở những nơi cách đó rất xa nhưng chỉ có người thi pháp mới biết được kỹ năng này chỉ tập trung ở những vùng tồn tại dao động năng lượng cao nhất và nếu bị...
- Aaaaa... chết tiệt... kẻ nào??? – thiếu
niên vừa hét lớn vừa dùng cả hai tay ôm lấy đôi mắt đang rỉ ra mấy dòng
máu tươi của mình.
- Có chuyện gì? – Hoàng trưởng lão thấy được
liền tiến lại hỏi vừa lấy ra mấy viên đan đút vào miệng thiếu niên cùng
với một lọ linh dược thoa vào mắt.
Thiếu niên không nói nổi mà
trực tiếp bất tỉnh khiến cho cả nhóm phi thường tức giận và lo lắng,
cõng lấy hắn lên lưng rồi nhanh chóng tiến vào thị trấn tìm nơi nghỉ
chân.
...
- Hừm, lũ khỉ mắt vàng cũng tới, quả nhiên ta
đoán không sai, trong tộc có nội gián. – giọng nói đến từ một trong hai
người thường đứng sau lưng Huyết Khu
- Bọn chúng cứ tưởng Huyết
Nhãn liên tục lùi bước là hèn nhát, không đủ tài lực, đợi đến lúc tiềm
long vỗ cánh thì lũ trùng xà không có chốn dung thân. – người đàn ông
lúc nãy sử dụng “Huyễn Hư Cách Không Thuật” cười mỉa mai.
Huyết
Khu ngồi ở bên cạnh không bình luận gì, đối với hắn mấy chuyện lặt vặt
chẳng đáng để tâm, nhanh chóng tìm được thiếu tộc trưởng mới là điều
quan trọng, nếu tình thế cấp bách thì cho dù phải trả giá để thi triển
kỹ năng tối thượng, cũng không tiếc.
...
Đông Hạ Lâm thị trấn – cổng Đông.
Cách khá xa cổng thị trấn đang diễn ra buổi tập kết của nguyên sư đoàn mấy
vạn người, thống nhất khoác một chiếc áo choàng màu đen, khí tức âm lệ,
hôi thối đầy tử khí như ma quỷ, tay chân khô héo chảy ra mấy dòng dịch
mủ tởm lợm. Còn một điểm đặc biệt khác, trên lưng mỗi người đều cõng
theo một xác chết ăn vận đủ kiểu, tứ chi đứt gãy thi thoảng đứt gãy, có
hoặc không còn thịt thà thối rữa rỉ ra vài dòng máu đen, đỏ dễ khiến
người ta buồn nôn.
Cứ mỗi ngàn người liền có một tên chỉ huy
khoác áo choàng màu tím, đặc biệt hắn dẫn theo đến ba cái thi nhân xếp
quanh mình, không cần phải cõng mà tự nhiên nó có thể đứng và hoạt động
theo mệnh lệnh.
Cuối cùng, đứng đầu sư đoàn gồm tất cả 8 người,
một kẻ lãnh đạo đứng trước sở hữu uy áp cường đại nhất, khoác chiếc áo
choàng màu đỏ nhưng cơ thể cũng chẳng khác gì đại chúng bên dưới, thậm
chí đáng sợ hơn, đầu lâu chỉ còn mỗi đôi mắt chứa chút tinh quang hờ
hững được một lớp da đen khô héo giữ lại.
Bảy người phía sau
khoác áo lam đậm, khí tức tương đương với một cường giả Nguyên Anh nhưng có phần âm lệ và dữ tợn hơn nhiều, coi bộ hoạt động lần này của bọn
chúng là không thể khoang nhượng, tiên phát chế nhân, áp đảo giành chiến thắng.
...
Đông Hạ Lâm thị trấn – cổng Nam
Sau
một lúc kể từ khi nhóm người Huyết Hoa rời khỏi thì phía đằng xa, nằm
trong địa phận núi cấm xuất hiện một sư đoàn đến chiếm đóng, không thua
kém gì lực lượng ở phía cổng Đông, ăn vận chẳng sai biệt mấy, lấy màu
đen làm chủ đạo cho tất cả binh lính nhưng khí tức của đám người này
không phải tử khí hôi thối mà là âm, ma khí cực thịnh, dễ dàng khiến một người bình thường đứng gần sợ hãi, thậm chí điên đoạn.
...
Đông Hạ Lâm học viện.
Trong căn phòng hội nghị hôm nọ đang có mặt rất nhiều những cao tầng khắp thị trấn, gồm cả tứ đại gia tộc hạng nhất và vài thế lực nhị lưu khác. Lúc
này, đột ngột một thân ảnh hớt hải từ cửa chạy vào, không đợi ai hỏi đến mà trực tiếp thông báo.
- Có chuyện lớn rồi, hai sư đoàn của
Luyện Thi Tông và Tà Ma Tông đã tập kết ở hai cửa Nam và Đông thị trấn,
chẳng mấy chốc sẽ đánh thẳng vào đây.
Người phản ứng đầu tiên là viện trưởng, đập mạnh tay lên bàn rồi đứng dậy quát lớn.
- Cái gì, bọn chúng dám chống lại hoàng thất?
Trên người ông toát ra một cỗ khí thế nồng hậu biểu thị đã giận dữ cực điểm, mấy ngàn năm nay Đông Hạ Lâm chưa từng có chuyện tương tự xả ra, lần
này vì muốn nhập cư trái phép mà bọn ghê tởm kia dám xông vào cả thị
trấn.
Một khu vực rông lớn cỡ thị trấn sẽ có hoặc không được
hoàng thất cử người đến kiểm soát, quản lý và Đông Hạ Lâm thị trấn là
một trong số những nơi may mắn nhận sự quan tâm đó và trụ sở chính là
học viện, kể từ ngày ông về đây tọa chấn cùng với tứ đại gia tộc thì
chưa bao giờ có kẻ nào dám náo loạn. Bọn người kia hoạt động dĩ nhiên
không qua được mắt ông nhưng chỉ dừng lại dưới mí mà thôi, còn chưa đủ
lực để lọt vào tròng.
- Viện trưởng, anh phải suy nghĩ cho người
dân nơi này, cấp bách phân tán lực lượng để bảo trụ các cổng. – viện phó biết anh mình đang tức giận liền nói một câu trọng tâm, sợ rằng ông ấy
sẽ hành động lỗ mãng.
- Yên tâm, có ta ở đây, thương vong sẽ giảm xuống mức thấp nhất, trước hết mong tứ đại gia tộc chia thành hai cánh
đi trước một bước, học viện chuẩn bị vài thứ liền theo sau. – lời nói
của viện trưởng tưởng như nhờ vả nhưng ra lệnh mới thật chiếm phần
nhiều.
Bốn đại gia chủ nghe thấy hơi lưỡng lự vì cứ như bọn họ bị xem thành lá chắn nhưng cũng không dám trái lời, chậm rì rì trở về gia
tộc. Họ không biết chỉ bởi kiểu cách như vậy mà có thêm mấy ngàn người
chết oan uổng.