Triệu Đan Trần chuẩn bị đã lâu để Khương Vô Tà không thể tránh được.
Sauk hi hắn sử dụng Hoàng Kim Tịch Diệt Nhãn, hắn dùng tay còn lại thi
triển Hoàng Kim trọng quyền. Hắn lao tới Khương Vô Tà, giáng một đòn
mạnh lên Khương Vô Tà.
“Phách!”
Khương Vô Tà phun ra một
ngụm máu tươi, mềm nhũn ngã xuống đất, sắc mặt trắng như tờ giấy, mắt
thấy đã đến ranh giới sống chết. Có thể thấy lúc này Khương Vô Tà không
thể kháng cự nổi với Triệu Đan Trần.
“Triệu…”
Từ mới được thốt lên, Triệu Đan Trần đã cười lớn, đoạt Vạn Cổ ma kỳ ở trong tay
Khương Vô Tà. Dù hắn đã bị mất một tay nhưng còn có Hoàng Kim chiến thể, công kích Địa Vũ cảnh nhị trọng. Sauk hi đoạt được Vạn Cổ ma kỳ, Triệu
Đan Trần điên cuồng phá vòng vây. Lúc này ở Cổ Ma vực không có ai có thể ngăn cản được hắn. Hơn nữa lúc này, hắn nhanh chóng huy động Vạn Cổ ma
kỳ ở trong tay, Cổ Ma thi hài kia nghe lệnh vọt nhanh gầm rú chạy về
phía hắn. Trong lúc quan sát trận đấu, hắn đã biết cách sử dùng Vạn Cổ
ma kỳ rành rọt.
Trong lúc đám người Long Sơn còn đang nói chuyện, Triệu Đan Trần đã lén đến phía sau Khương Vô Tà, cướp lấy Vạn Cổ ma kỳ, khống chế Cổ Ma thi hài. Không ai ngờ loạt chuyện này lại xảy ra trong
tích tắc như thế.
Lúc này chỉ sợ Khương Vô Tà đã mất ý thức và
cũng không ngờ được mình lâm vào tình cảnh này. Quả thực cảm giác như từ thiên đường rớt xuống địa ngục. Long Thần cũng đồng thời cảm nhận được
mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Triệu Đan Trần thao túng Cổ Ma
thi hài, người Cổ Ma vực căn bản không ai dám ngăn cản hắn. Hắn đã đánh
lén Khương Vô Tà thành công cũng tức là có cơ hội phá vòng vây ra ngoài.
Triệu Đan Trần cầm lấy Vạn Cổ ma kỳ trong tay với thần sắc mừng rỡ. Lúc này
tuy trên người hắn đầy rẫy những vết thương to nhỏ. Có những vết thương
đã hồi phục nhưng phần lớn vẫn chưa lành hoàn toàn, vẫn còn đang rỉ máu
khiến cả người hắn trở thành huyết nhân.
Cổ Ma thi hài dưới sự thao túng của Triệu Đan Trần lao đến, to lớn hơn, cao đứng sững với khí tức cực khủng.
“Rống!”
Nó gầm rống, đỡ lấy Triệu Đan Trần trong lòng bàn tay sau đó giơ lên cao.
Triệu Đan Trần đứng ở nơi cao nhất rồi quét mắt nhìn mọi người một lượt. Ma hoàng bỏ qua Triệu Đan Trần, bản thân thì bị trọng thương. Lúc này
một nửa số người ở Cổ Ma vực vây quanh Khương Vô Tà, dâng lên các loại
tinh dược và thuốc cho Ma hoàng. Còn hai đại Ma thánh và đám Ma vương
còn lại thì gầm tức nhìn về phía Triệu Đan Trần!
“Triệu Đan Trần, ngươi là tên tiểu nhân hèn hạ đánh lén người khác!”
“Ngươi dám làm tổn hại đến Ma hoàng của Cổ Ma vực, cướp lấy Cổ Ma thi hài… Thật là đáng chết!”
Cổ Ma vực đã cố giấu Cổ Ma thi hài lâu như vậy nào ngờ có một ngày bị
Triệu Đan Trần cướp lấy trắng trợn như thế. Trong con mắt của bọn họ đầy vẻ căm phẫn, vẫn chưa thể tin vào sự thật này! Lúc này hai đại Ma thánh cũng liều mình tấn công. Nhưng Triệu Đan Trần chỉ lạnh lung cười rồi
điều khiển Vạn Cổ ma kỳ trong tay để đấu với hai Ma thánh. Dù đòn tấn
công không trúng trực tiếp nhưng với sức mạnh của nó cũng khiến hai đại
Ma thánh bật lùi về phía sau. Họ lăn lộn quay cuồng trên mặt đất vài
vòng, sắc mặt trắng bệt. Bọn họ bất đắc dĩ nhìn nhau, họ tự biết lần này mình không có cơ hội thắng. Ma hoàng thì hôn mê chưa tình, lúc này ở Cổ Ma vực không có ai có thể là đối thủ của Triệu Đan Trần cả!
Mặc dù Triệu Đan Trần cả người nhuốm máu, cánh tay cũng mất nhưng có Cổ Ma
thi hài trong tay hắn như kẻ có sức mạnh vô biên không thể địch nổi.
“Thật không ngờ tên này lại tìm được đường sống ở chỗ chết!” LLong Thần buồn
bực, Triệu Đan Trần thao túng Cổ Ma thi hài là một chuyện vô cùng phiền
toái. Nếu không nhanh tìm cách giải quyết chuyện này có thể còn rắc rối
hơn. Long Sơn và hắn liếc nhìn nhau, nói: “Ngươi giúp bọn họ rời đi
trước đã. Ta cố hết sức xem có thể giữ chan được Triệu Đan Trần này bao
lâu…”
Long Thần căn bản không phải là đối thủ của Cổ Ma thi hài
nhưng giờ này cũng không thể làm gì hơn. Dù sao nếu đám người Long Thần
vẫn còn ở đây, Long Sơn xuất chiêu cũng có vài phần cố kỵ không thoải
mái vì còn phải lo cho sự an toàn của họ. Vì vậy Long Thần đành bất đắc
dĩ gật đầu đồng ý. Dù sao tính mạng của mọi người vẫn là quan trọng
nhất.
“Các người đừng chạy, người chạy là ta mới đúng!”
Đúng lúc này, thanh âm lãnh đạm của Triệu Đan Trần vang vọng giữa không
trung. Thần sắc Triệu Đan Trần đã trở nên trầm tĩnh hơn và có chút gì đó vô cùng đáng sợ. Ánh mắt hắn lãnh khốc quét qua mọi người một lượt rồi
dừng lại ở Long Thần.
“Hôm nay ta bại bởi ngươi, cũng mất đi một
cánh tay vì ngươi. Giờ ta muốn phế đi tứ chi của ngươi để tế điện cho
cánh tay của ta, biết chưa!” Sau khi nói xong, Triệu Đan Trần mặc kệ đám người Vũ Minh phía xa. Hắn điều khiển Cổ Ma thi hài tấn công về phía
này.
Triệu Đan Trần tuy vẫn trong trạng thái bị thương còn Cổ Ma thi hài đã liều mạng với Long Sơn tình trạng cũng đã hao tổn nhiều
nhưng tâm trạng Triệu Đan Trần lúc này rất khó chiều. Hắn đã từng thua
một lần nên dĩ nhiên không muốn thất bại thêm một lần nào nữa.
Triệu Đan Trần đang cố dành thời gian để dưỡng sức. Một khi hắn khôi phục
nguyên khí bình thường thì nhất định uy lực sẽ vượt bậc khó mà dấu d lại được. Nhưng Long Sơn cũng không thể ngăn được Triệu Đan Trần.