"Cậu làm sao mà tìm tới được nơi này? Nếu cậu có thể đi ra ngoài, mình đây cũng có thể đi ra ngoài nhỉ! Tiểu Quỷ, nhất định là cậu quen biết ông lão kia, cậu có thể nói cho mình biết
chuyện gì xảy ra không?" Thành Thành gấp đến nỗi đỏ cả mắt.
"Ông ta không phải là người già, ông ta mới hơn 40 thôi."
"Mới hơn 40? Không thể nào! Khắp mặt ông ta đều là nếp nhăn." Thành
Thành kinh ngạc nói, thế nhưng biểu tình của Tiểu Quỷ không hề có chút nào như đang nói đùa, Thành Thành không thể làm gì
khác hơn là nghe cậu bé nói tiếp. (Ổng bị già trước tuổi, hay còn gọi là bệnh lão nhi, có thể là mắc phải hội chứng
Werner do rối loạn về gen và suy giảm tính dục là 1 trong những triệu chứng phụ của hội chứng này. Klq trong quá trình tìm
hiểu không hiểu sao trên thế giới có 1000 người bệnh, Nhật lĩnh hết 800 @@)
"Thân thể ông ta rất yếu, không chỉ lão hóa
nhanh hơn người thường, ông ta còn bị bất lực, căn bản là không
được trên phương diện kia."
"... Ngày hôm qua còn..." Đầu lưỡi Thành Thành như líu lại, nói không nên lời.
"Có phải hôm qua ông ta bảo cậu cởi quần áo? Sau đó còn sờ loạn?" Tiểu Quỷ cười hỏi Thành Thành, mặt của Thành Thành thoáng
cái liền đỏ lên.
"Đúng... Làm sao cậu biết?"
Tiểu
Quỷ cười cười. "Bởi vì ông ta bị bệnh ý dâm. Ông ta đặc biệt
thích mấy cậu bé hoặc cô bé, chỉ cần da trắng thịt trơn, khuôn mặt xinh đẹp là được. Ông ta không muốn tìm người trong quán
rượu, vì sợ dính bệnh. Cho nên phái Tiêu Hải Chân chuyên phụ
trách việc tìm cho ông ta một ít người nhỏ tuổi xinh đẹp, có
gánh nặng gia đình, để có thể cung cấp người cho ông ta hưởng
thụ mọi lúc mọi nơi. Cậu và mình đều là một trong những
người bị chọn."
"Cậu cũng bị ông ta làm gì rồi?" Thành
Thành trợn to hai mắt, phản ứng của Tiểu Quỷ thoạt nhìn rất
bình thản, không hề có chút biểu tình khuất nhục gì cả.
"Dù sao đi nữa mình như vậy cũng chẳng thể kiếm được bao nhiêu
tiền, như bây giờ thì cũng không cần lo ăn, lo mặc. Còn hơn một
số MB, cuộc sống của mình dù sao cũng tốt hơn rất nhiều rồi,
ít nhất thân thể mình sẽ không chịu nhiều tổn thương, nhiều
lắm chỉ là cho ông ta nhìn. Cũng không cần lo lắng dính bệnh,
cho dù là bị trêu đùa, cũng chỉ là một ít công cụ mà thôi,
mình nghĩ mình sống vô cùng tốt rồi!" (MB = money boy = kỹ nam,
trai bao)
"Làm sao mà tốt được chứ? Cậu cầm tiền kiếm được như vậy không thấy buồn nôn sao?"
"Không được, cậu không thể nghĩ như vậy được, sống như vậy không có
tự tôn, không có tự do, chỉ ăn đủ no là có thể khiến cho cậu
hài lòng sao." Thành Thành đau lòng nói.
"Thế nào là
không tự do? Hiện tại mình không phải là tự do đi lại sao? Với
ai ông ta cũng chỉ thấy mới mẻ một đoạn thời gian, đoạn thời
gian trước là mình, trong khoảng thời gian này là cậu. Ngày
nào đó ông ta muốn mình tới mình sẽ tới nữa, ông ta còn không
nhớ nỗi mình chạy đến chỗ Tiêu Hải Chân chơi." Tiểu Quỷ khoát
tay một cái, lộ vẻ không sao cả.
Thành Thành bắt tay cậu bé lại, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn cậu bé: "Tiểu Quỷ, mình vẫn luôn xem cậu là bạn tốt, mình xin cậu, cậu đừng đối xử
với bản thân như vậy, chúng ta đều là người, nếu như cậu không
đối xử tốt với bản thân, như vậy thì cũng không ai đối xử tốt với cậu nữa!"
Tiểu Quỷ hất tay của nó ra, có chút tức giận. "Mình không đối xử tốt với bản thân? Lẽ nào cậu cho
rằng mình vì một chút tôn nghiêm mà ăn không đủ no, mặc không
đủ ấm thì là đối xử tốt với bản thân? Cậu đừng coi thường
mình, có lẽ chỉ một ngày sau cậu cũng sẽ nghĩ như vậy."
Thành Thành nhìn cậu bé không nói nên lời, nó thật sự lo lắng cho
Tiểu Quỷ, mong muốn Tiểu Quỷ có thể cùng nó thoát khỏi bể
khổ này, thế nhưng Tiểu Quỷ căn bản không nghe lời khuyên của
nó, chảng lẽ phải trơ mắt nhìn bản thân và bạn bè bị một tên biến thái tùy ý thưởng thức sao?
"Nhìn ta như thế làm gì? Không thích ta dẫn thêm một người vào sao?" Tề tiên sinh cười sờ mặt của
Thành Thành, bị Thành Thành quay mặt né tránh.
Đúng lúc này, Tiểu Quỷ thoáng cái liền dán tới, mở to một đôi mắt to
long lanh ánh nước nhìn Tề tiên sinh, Tề tiên sinh lập tức nở
nụ cười. Ông ta một hơi ôm lấy Tiểu Quỷ, đặt lên chân ông ta rồi nhìn Thành Thành. Thành Thành chỉ thấy như là một người ông
ôm cháu trái, nếu như người ông này lại là một tên biến thái,
thế thì cảnh tượng lúc này thật sự là buồn nôn.
"Em
không nghe lời như Tiểu Quỷ, em thật sự là nên học tập em ấy
một chút đi, Tiểu Quỷ, em nói sao?" Tề tiên sinh dùng bàn tay
già nua vuốt ve nửa người dưới của Tiểu Quỷ, Tiểu Quỷ thản
nhiên cười, chờ Tề tiên sinh lên tiếng.
"Em đứng trước mặt Lưu Ẩn, à gọi là Lưu Ẩn nghe không hay, gọi là bé yêu đi! Em
đứng trước mặt bé yêu, cởi quần ra, tự an ủi cho ta xem." Tề
tiên sinh lộ ra nụ cười giảo hoạt với Thành Thành đang căm
tức.nhìn ông ta.
Tiểu Quỷ dạ một tiếng rồi thuận theo
cởi quần xuống, tay tự đặt ở trên hạ thân của cậu bé, chuyển
động từng chút từng chút, vẻ mặt liên tục thay đổi rất quyến
rũ, còn kèm theo từng trận từng trận rên rỉ. Tề tiên sinh dùng vẻ mặt dâm đãng nhìn cậu bé, nếp nhăn trên mặt cười thành
một nhúm.
"Chưa đến đâu a! Em đã không xem nổi rồi à? Hôm nay ta đây cho em mở rộng tầm mắt một trận, Tiểu Quỷ, cầm những thứ tốt hơn đến đây, ta muốn cho em ấy xem từng cái một." Tề tiên
sinh không chút lưu tình nói.
"Đừng đi, cậu nghe mình,
đừng đi mà, ông ta sẽ làm cậu bị thương, ông ta chỉ là đùa
giỡn với cậu!" Thành Thành kéo tay của Tiểu Quỷ, liều mạng
ngăn cản. Tiểu Quỷ không nhúc nhích được, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin Tề tiên sinh. Tề tiên sinh vỗ tay một cái, hai
người tiến vào, vẫn là hai người đêm qua, Thành Thành muốn
trốn về đằng sau, lại bị hai người kia đè chặt xuống. Tiểu
Quỷ liếc mắt nhìn Thành Thành, không nói thêm gì, đi thẳng ra
ngoài.
Đợi đến lúc Tiểu Quỷ bước vào đã cầm một đống
đồ lớn, Thành Thành chưa từng thấy qua, tuy rằng không biết
dùng thế nào, thế nhưng cảm giác rất kinh khủng. Đầu tiên Tề
tiên sinh bảo Tiểu Quỷ cầm một cái trứng rung trực tiếp nhét
vào phía sau của cậu bé, không hề có bất kỳ chất gì bôi trơn, hơn nữa muốn ở gần đó để Thành Thành nhìn. Thành Thành dùng sức lắc đầu, lại bị hai người kia cố định vững chắc.
Biểu tình trên mặt Tiểu Quỷ rất thống khổ, Tề tiên sinh lại cười
đến xán lạn, nhìn Tiểu Quỷ cả người run rẩy theo từng nút
bật tần số, tim của Thành Thành cũng vỡ nát.
Sau cực
hình này lại đến cực hình khác, cuối cùng Tiểu Quỷ đã không
đứng nổi, quỳ rạp trên mặt đất cũng không nhúc nhích, toàn
thân đều là mồ hôi, máu chảy xuống bên trong bắp đùi. Thành
Thành ở bên cạnh cũng cắn môi đến chảy máu.
"Cầm đi, đủ em chơi nửa năm, sau này cũng đừng đến nơi này nữa." Tề tiên
sinh quăng vài xấp tiền lên trên người Tiểu Quỷ, Tiểu Quỷ hô
hấp yếu ớt mà liếc mắt nhìn Tề tiên sinh, cố sức nhặt tiền
lên.
Thành Thành ở bên cạnh cũng được buông lỏng ra, nó
lập tức chạy đến trước mặt Tiểu Quỷ giúp cậu bé mặc quần
áo vào, Tiểu Quỷ đưa mắt nhìn Thành Thành, trong ánh mắt cũng là sự chết lặng vô tận, Thành Thành nghĩ một giây đó tim của nó cũng đang rỉ máu. Nó muốn đỡ Tiểu Quỷ đi ra ngoài, Tề
tiên sinh lại bảo hai người kia ngăn cản Thành Thành, Tiểu Quỷ
đi đến cửa rồi quay đầu lại nhìn Thành Thành, dùng sức nở
một nụ cười rồi đi ra ngoài.