Buổi trưa Trình Hàn Lang về đến nhà, mở cửa đi vào, gọi hai
tiếng, bên trong không có ai đáp lại. Trình Hàn Lang lại đi từng
phòng tìm kiếm một hồi, không có một bóng người. Hắn cầm
điện thoại lên, gọi vào số của Thành Thành, kết quả là nghe
thấy tiếng chuông điện thoại vang lên trong một căn phòng khác,
Trình Hàn Lang cầm lấy điện thoại của Thành Thành để quên ở nhà, cảm giác bất an bắt đầu từ từ lan tỏa.
Thành Thành sẽ không đi
ra ngoài vào buổi trưa, hơn nữa cho dù đi ra ngoài, cũng không có khả
năng sơ ý để điện thoại ở nhà. Chỉ có một loại khả năng, chính là vội
vàng gấp gáp chạy ra ngoài. Không lẽ là bạn bè của thằng bé xảy ra
chuyện, hay chính là nó đã xảy ra chuyện? Trình Hàn Lang nhớ tới việc
Thành Thành đột nhiên té xỉu lần trước thì lạnh buốt cả sống lưng, lần
này sẽ không xảy ra chuyện gì nữa chứ?
Trình Hàn Lang cực kỳ sốt
ruột, không thể làm gì khác hơn là lục tìm số điện thoại của Vu Tiểu
Đồng trong di dộng của Thành Thành rồi gọi qua.
"Vu Tiểu Đồng, anh là anh của Thành Thành! Trưa hôm nay Thành Thành đi đâu vậy? Em có biết không?"
"Em nghe bạn học của cậu ấy nói sáng sớm nay Thành Thành đã được thầy cho
về nhà, trên mặt không có chút máu nào, nghe nói là còn ho ra máu, đứng
trong lớp cũng không vững, cho nên liền nhờ một bạn đưa cậu ấy về nhà
rồi, còn bây giờ..."
Vu Tiểu Đồng nghe được âm thanh vội vàng cúp điện thoại ở đầu dây bên kia, trong lòng đắc ý không gì sánh được. Cô
bé cố ý nói khoa trương bệnh của Thành Thành lên một chút, như vậy Trình Hàn Lang ắt sẽ phải áy náy, cuộc sống của Thành Thành cũng sẽ khá hơn
một chút, trong lòng Vu Tiểu Đồng âm thầm khen ngợi chuyện mình vừa làm
được.
Trình Hàn Lang vừa mới cúp điện thoại một cái liền lao ra
ngoài. Nếu như Thành Thành bị đưa đến bệnh viện, hắn cũng biết đại khái
sẽ là bệnh viện nào, khi nào không có tình huống đặc biệt đều sẽ đi đến
một bệnh viện đó thôi. Trình Hàn Lang trên đường đi vừa lái xe vừa sốt
ruột, quả nhiên là đã xảy ra chuyện.
Trình Hàn Lang lo lắng một
trận, chả trách ngày hôm qua hắn vẫn cứ lo lắng không yên, rốt cuộc là
bệnh gì chứ? Sao lại nghiêm trọng như vậy! Ho ra máu - Trình Hàn Lang
vừa nghe đến ba chữ này tim liền bị siết chặt, không phải là nội tạng có vấn đề gì chứ? Tay cầm vô lăng của Trình Hàn Lang liên tục ra mồ hôi,
không thể nào khắc chế tâm tình hốt hoảng của chính mình.
Thành Thành, em không thể có chuyện gì, nếu như em xảy ra chuyện anh sẽ hối hận cả đời.
Trình Hàn Lang đến bệnh viện rồi nhanh chóng nghe được số phòng bệnh của
Thành Thành, cũng may chỉ là phòng bệnh bình thường. Tên và chữ ký người đưa bệnh nhân vào nhập viện đều là của Đỗ Công. Thì ra lần này lại là
Đỗ Công đưa Thành Thành đến bệnh viện. Trình Hàn Lang không khỏi tự
trách, bản thân hắn còn không quan tâm Thành Thành bằng một người ngoài. Vừa nghĩ tới hình dáng Thành Thành suy yếu nằm trên giường, Trình Hàn
Lang lại đau lòng một trận, thậm chí còn cảm thấy có chút không dám đối
mặt.
Trình Hàn Lang đi tới cửa phòng bệnh, cửa khép hờ. Hắn đẩy
cửa đi vào, cảnh tượng trước mắt khiến hắn thiếu chút nữa không cầm được máu mũi. Thành Thành đang nằm truyền dịch, hình như đang ngủ. Đỗ Công
nằm ở một bên giường của nó, tay không ngừng xoa trên ngực của Thành
Thành. Thành Thành tựa vào trong lòng của y, ngủ rất là ngọt ngào.
"Mày... đang làm gì?" Trình Hàn Lang đi tới trước mặt Đỗ Công, Đỗ Công dùng
ngón trỏ làm một tư thế "Suỵt!", mặc dù trong lòng Trình Hàn Lang khó
chịu, nhưng cũng không có lên tiếng nữa. Đỗ Công nhẹ nhàng đem đầu Thành Thành đặt lên gối rồi cùng Trình Hàn Lang ra khỏi phòng. Đến cửa rồi,
Trình Hàn Lang cũng không nhịn được nữa, dùng ánh mắt chất vấn nhìn Đỗ
Công.
"Mày mới vừa nãy là như thế nào? Cho dù mày xem thằng bé
như em trai cũng không thể làm vậy chứ? Không phải có chút quá trớn hay
sao?"
"Trình Hàn Lang, mẹ nó, tao thật muốn đập mày! Con mẹ nó
mày vừa mở miệng thì hỏi tao cái này. Mày không có chuyện gì để hỏi à?
Thành Thành bệnh nghiêm trọng như vậy sao mày không hỏi? Thằng bé về nhà thế nào, khó chịu thế nào mày cũng không quan tâm một chút, vừa đến đây chuyện đầu tiên làm là kiếm chuyện với tao. Ngày đó không phải tao chỉ
nói Ngô Ngọc một câu thôi sao? Mày còn mang thù cho tới hôm nay. Mày là
quen bạn gái quen đến điên rồi hả?" Đỗ Công tức giận hận không thể cho
Trình Hàn Lang mấy bạt tai.
"Ai mà nhớ mày mắng mỏ người khác cái gì, tao là đi vào thấy... Mày không có chuyện gì sờ Thành Thành làm gì? Thằng bé lớn bao nhiêu rồi, sao mày còn sờ loạn như hồi nó còn bé?"
Trình Hàn Lang cũng bắt đầu gây hấn.
"Mày biết cái gì, tao đây là đang giúp thằng bé thuận khí. Bác sĩ châm cứu cho thằng bé nó mới ngủ
được. Nó còn không cho tao báo cho mày biết, không ngờ mày cũng còn chút lương tâm tự mình chạy tới đây."
Một câu nói của Đỗ Công khiến
mặt Trình Hàn Lang có chút nóng lên, sao lại nghĩ đi đâu vậy chứ? Sao
chuyện đầu tiên quan tâm lại là cái chuyện này! Đỗ Công cũng là có ý
tốt, vì vậy Trình Hàn Lang không phản bác gì nữa, yên lặng đi vào trong
phòng.
Đỗ Công đi theo phía sau hắn cảm thấy bản thân muốn thở
dài một hơi, lúc Trình Hàn Lang nói ra lời vừa rồi Đỗ Công thực sự có
chút khẩn trương. Y cũng không phải là nhân dịp Thành Thành ngủ mà chiếm tiện nghi của nó, lúc đầu chỉ là đơn thuần muốn cho Thành Thành cảm
thấy thoải mái một chút. Sau đó Đỗ Công thật sự là cũng có chút cảm giác hưởng thụ trong quá trình đó, nhưng y cũng tự giải thích với bản thân
đây là vì y làm việc tốt giúp người nên cũng cảm thấy vui vẻ mà thôi!
"Sao em lại dậy rồi? Sao không ngủ thêm một chút đi?" Trình Hàn Lang nhìn Thành Thành đang mở to mắt nhìn hắn.
Lần này là thật đúng không? Trong lòng Thành Thành nghĩ, bàn tay đang nắm
lấy tay của nó vẫn ấm áp như vậy. Thành Thành đè nén cổ họng, nói bằng
giọng rất nhỏ: "Không ngủ đâu, em vừa nghe tiếng của anh thì không ngủ
được nữa, sao anh cũng tới đây... khụ khụ..."
"Em đừng nói chuyện nữa, khiến cho mình giống như Lâm Đại Ngọc." Trình Hàn Lang nhanh
chóng đỡ Thành Thành nằm xuống, giúp nó đắp kín chăn. Sau đó nói tiếp:
"Anh chỉ là tùy tiện trở về thăm nhà một chút, kết quả em bệnh nặng như
vậy anh còn phải nghe từ Vu Tiểu Đồng. Lúc đó anh suýt bị hù chết, em
nói xem sao em lại ho ra máu a? Anh vừa nghe đến đó thiếu chút nữa cũng
không nhịn được muốn ho ra máu theo luôn." (Lâm Đại Ngọc là nhân vật trong truyện Hồng Lâu Mông, là một cô gái có nét đẹp như Tây
Thi, kiểu mỹ nhân yếu đuối á, đẹp nhưng mà nhìn lúc nào cũng
yếu đuối như trong người có bệnh nặng mất sức ý)
Thành
Thành vừa nghe đến đó thì mắt mở thật to, mình có ho ra máu sao? Sao
mình cũng không biết? Thành Thành vừa định hỏi cho ra lẽ, Trình Hàn Lang lại đè nó lại, không cho nó nói. Dùng giọng hơi oán trách nói: "Sao em
lại không nói cho anh? Cho dù gọi điện thoại nói một chút cũng được, nếu như thật sự có chuyện gì xảy ra thì làm sao đây?"
"Lần nào mày
cũng nói như vậy, lần trước Thành Thành té xỉu mày cũng nói y như vậy."
Đỗ Công ở phía sau cũng không nhịn được nữa, "Lần nào mày cũng oán giận
người khác, sao mày không suy nghĩ một chút mày làm anh trai của người
ta tại sao ngay cả em trai mình bị bệnh nghiêm trọng như vậy cũng không
biết, trong mắt mày ngoại trừ sự nghiệp thì là bạn gái. Mày đem thân
tình đặt ở vị tri thứ mấy?"
Lần này Trình Hàn Lang không co phản
bác, mặc dù có một số việc Đỗ Công thật sự là nói oan cho hắn, nhưng
chuyện này đích thật là hắn làm sai, hắn không làm hết trách nhiệm của
một người anh tốt.
Trình Hàn Lang nhìn Thành Thành, trên mặt đều là biểu tình áy náy, lẳng lặng nói một câu: "Thành Thành, xin lỗi!"
Chỉ có Trình Hàn Lang tự mình biết, hắn chưa bao giờ nói xin lỗi ai, hai
từ "Xin lỗi" ở trong lòng hắn đại biểu cho một loại khuất nhục, cho tới
bây giờ hắn đối với Ngô Ngọc đều là không dỗ không chiều, thế nhưng đối với Thành Thành đây đã là lần thứ hai hắn nói ra hai từ này.
"Mày còn nói mấy lời này được nữa sao? Lần trước cũng chính là như vậy, lần
nào mày cũng làm một bộ dáng hổ thẹn, hối hận. Chuyện vừa qua được một
hai ngày thì liền quên, xong rồi đâu lại vào đó, một chút cũng chưa hề
thay đổi." Đỗ Công đã bất mãn đầy mình với Trình Hàn Lang.
Thành
Thành nằm ở trên giường nhìn khuôn mặt thống khổ của Trình Hàn Lang
trong lòng vô cùng yêu thương. Nó muốn phản bác lời nói của Đỗ Công, ở
trong lòng nó Trình Hàn Lang không phải như vậy, Đỗ Công chỉ là không
hiểu được cách quan tâm của Trình Hàn Lang mà thôi, Thành Thành đều hiểu được hết.
"Anh Đỗ, phương thức biểu hiện sự quan tâm giữa người với người không phải lúc nào cũng như nhau, anh em..."
"Phương thức biểu hiện sự quan tâm không phải lúc nào cũng như nhau, thế nhưng
phương thức biểu hiện sự không quan tâm đều là giống nhau, chính là cái
phương thức như nó bây giờ. Em đừng có nói cho nó nữa, em chính là tính
tình quá tốt, nếu như là anh sớm đã bị nó làm cho tức chết rồi."
Thành Thành dùng sức nén cổ họng lại một chút, còn muốn nói tiếp, Trình Hàn Lang lại chen vào một câu.
"Sau này sẽ không!" Trình Hàn Lang ngẩng đầu, dùng giọng nói vô cùng nghiêm
túc nói. Đỗ Công ở bên cạnh hừ một tiếng, cười nhạt với lời nói của hắn. Thành Thành lại nhìn Trình Hàn Lang, chờ hắn nói tiếp.
"Sau này
anh sẽ vẫn về nhà ngủ, nhiều việc anh cũng sẽ về nhà ăn, anh ở bên ngoài vài hôm đã thấy chán rồi. Em ở nhà một mình anh thực sự lo lắng, so với cả ngày phập phồng lo lắng còn không bằng trực tiếp ở nhà trông em."
"Mày đừng quên mày còn có bạn gái đó. Cô ấy không phải muốn ở cùng một chỗ
với mày sao? Tao nói mày cũng lạ, bản thân thì có em trai cần chăm sóc,
bạn gái lại muốn ở cùng một chỗ với mày, sao mày không đem Ngô Ngọc về
nhà luôn đi? Như vậy không phải vấn đề gì cũng đều giải quyết xong rồi
sao?"
Nếu thực sự đơn giản như vậy thì tốt rồi, Trình Hàn Lang
cười khổ một cái với kiến nghị của Đỗ Công: "Trong nhà có phụ nữ không
tiện, tao nói chuyện với cô ấy rồi, lần này nói cái gì tao cũng không
thỏa hiệp nữa. Hiện tại chuyện gì cũng đừng nghĩ tới, trước tiên chữa
hết bệnh của Thành Thành đã."
Trình Hàn Lang nói xong, một hồi
sau Thành Thành cũng không thể tiêu hóa hết được. Thực sự lại có thể sớm chiều bên nhau cùng Trình Hàn Lang sao? Nó cảm thấy mình như nằm mơ,
mỗi lần nó đã hoàn toàn buông tha, ông trời lại phát từ bi một lần cho
nó một tia hy vọng. Thế nhưng phía sau loại hy vọng này có phải lại là
một lần tuyệt vọng sâu hơn không? Thành Thành không dám nghĩ tới, nó
tình nguyện tin tưởng một lần nữa đây là sự thật, nếu khiến cho nó hoàn
toàn buông tha, như vậy cuộc sống của nó cũng chẳng còn hy vọng gì.