Buổi chiều trường cấp ba của Thành Thành mời chuyên gia tâm lý
nổi tiếng đến trường diễn thuyết. Mục đích chủ yếu là giảm bớt áp lực
từ việc học hành, ngoài ra còn có thể cung cấp thêm một ít kiến thức về
tâm lý.
Lúc xế chiều, buổi diễn thuyết ở trường học được cử hành ở một hội trường lớn. Giáo viên và học sinh toàn trường đều tập trung tại đó, khung cảnh rất là náo nhiệt. Vu Tiểu Đồng rất là hưng phấn, mặc
kệ nhà trường tổ chức hoạt động lớn nhỏ gì bọn nó cũng đều hưng phấn,
bởi vì như vậy sẽ ít đi vài tiết học, Vu Tiểu Đồng tìm kiếm bóng dáng
của Thành Thành trong đám đông. Tìm được rồi, má ơi! Sao lại là gương
mặt như sắp chết tới nơi như thế, Vu Tiểu Đồng thấy gò má của Thành
Thành có vẻ rất tái nhợt. Sau đó lại một đám người chen tới, cô bé lại
mất dấu Thành Thành.
Chuyên gia tâm lý bắt đầu diễn thuyết,
rất nhiều bạn học đều chăm chú lắng nghe, kể cả Vu Tiểu Đồng, cô bé
cảm thấy vị chuyên gia này nói gì cũng rất hợp lý, học tập căn bản không phải là một nhiệm vụ, không thể cả ngày khiến cho bản thân mệt mỏi kiệt sức vì để hoàn thành nhiệm vụ. Những lời này nên nói với Thành Thành. Nó thích nhất là cả ngày tạo áp lực thật lớn cho bản thân. Chuyên gia
nói thỉnh thoảng sẽ khiến mọi người vỗ tay một trận. Thành Thành vốn
đang rất khó chịu, thế nhưng nghe được chuyên gia nói hay như vậy cũng
cố gắng lên tinh thần lắng nghe ông ấy nói.
Một câu nói của
chuyên gia hấp dẫn Vu Tiểu Đồng, ông ấy sẽ tặng một quyển sách còn
chưa xuất bản ra thị trường. Cuốn sách này chủ yếu là giảng giải về một
số cách điều tiết trạng thái tâm lý. Vu Tiểu Đồng suy nghĩ một chút,
ông ấy nói không tệ chút nào, nếu có thể lấy được một quyển sách hẳn là
rất đáng giá. Huống hồ cái này cho Thành Thành dùng rất tốt a! Lát nữa nhất định phải bắt được cơ hội.
Kết quả vị chuyên gia đó hỏi một vấn đề bọn nó đã bị hỏi đến thối rữa luôn rồi nhưng vẫn cứ bị hỏi - tại sao bạn muốn học tập?
Đám người phía dưới vẫn là nhốn nháo nhộn nhạo cả lên, chuyên gia hắng
giọng một cái, nói với đám người phía dưới: "Mọi người không nên nói ở
dưới đó. Ai có ý kiến thì lên đây nói, để thầy nhìn xem một chút ai có
dũng khí có thể là người đầu tiên lên đây trả lời trước mặt nhiều người
như vậy."
Lời nói của chuyên gia rất có lực uy hiếp, những người ở phía dưới thoáng cái liền an tĩnh lại. Kỳ thực vị chuyên gia kia đoán
rằng chắc cũng sẽ không có ai muốn lên đây trả lời vấn đề này. Cho nên
ông ấy muốn mượn đề tài này để nói chuyện của mình, thảo luận rộng ra
về vấn đề rèn luyện tư tưởng hàng ngày của học sinh. Tất cả mọi người
đều rất phối hợp, hầu như không ai muốn đi lên làm người đầu tiên. Ngoại trừ một người, đó chính là Vu Tiểu Đồng.
Một mình Vu Tiểu
Đồng sải bước vọt lên trên bục, chuyên gia thấy nhanh như vậy đã có
người đi lên, hơn nữa còn là nữ sinh, không khỏi có chút kinh ngạc.
Nhưng vẫn là mỉm cười đưa micro đưa cho Vu Tiểu Đồng. Vu Tiểu Đồng
cầm micro lên nói:
"Mình phải nói là đi học không có lợi ích gì!
Rất nhiều thứ phải học đều là không thiết thực. Mình đi học là bởi vì
nâng cao chất lượng cuộc sống, bởi vì mình không đi học thì không làm
cái gì được, ở nhà đợi một người bạn, không có chuyện gì để làm mình
khẳng định là chịu không nổi."
Vu Tiểu Đồng vừa nói xong, mọi
người ở phía dưới liền cười ầm lên. Chuyên gia cũng cảm thán cô bé này
thật là thẳng tính. Vì vậy chuyên gia rất nghiêm túc phê bình một chút
vài vấn đề ẩn chứa bên trong phát biểu của Vu Tiểu Đồng, đồng thời còn cổ vũ tuyên dương cô bé một phen.
Đợi chuyên gia nói xong, Vu Tiểu Đồng cũng không có ý muốn đi xuống, toàn bộ hội trường thoáng cái liền yên lặng trở lại.
"Con còn có cái gì muốn nói sao, bạn học nhỏ?" Chuyên gia thân thiết nói.
"Không phải mọi người tặng sách sao ạ? Con là người đầu tiên đi lên thế nào
cũng phải được thưởng một quyển, đúng không ạ?" (chỉ lầy thiệt chứ:v)
"À!" Chuyên gia lúng túng nở nụ cười một chút, rồi lại xoay qua nói với Vu
Tiểu Đồng: "Đúng là nên thưởng cho con, vừa nãy cũng muốn cho con rồi, đến, con cầm đi! Đây là sách thầy tặng con, phía trên có chữ ký của
thầy đó." Vu Tiểu Đồng nhận sách rồi chạy như bay xuống khỏi bục. Có
ký tên hay không cũng không quan trọng, con chỉ cần cuốn sách này của
thầy thôi. Vu Tiểu Đồng không để ý đến tiếng cười của các bạn học xung quanh, thản nhiên cầm lấy sách mình lấy được mà đi.
Sau khi buổi diễn thuyết giải tán tất cả mọi người liền đi về lớp học của mình, Vu
Tiểu Đồng nhìn chung quanh, rốt cuộc phát hiện được Thành Thành giữa một đám người đang đi phía trước. Cô bé ra sức chạy tới, hét to một
tiếng: "Trình Thành!"
Thành Thành quay đầu lại, phát hiện đứng
bên kia chính là Vu Tiểu Đồng, trong tay còn đang cầm chiến lợi phẩm
của cô bé. Thành Thành nhớ tới tình cảnh mới vừa rồi, cũng không khỏi
buồn cười. Nhưng bởi vì trong người khó chịu, nên cũng không có bật
cười.
Vu Tiểu Đồng cầm sách đưa tới trước mặt Thành Thành, dùng giọng ra lệnh nói: "Cầm! Này là mình lấy cho cậu đó."
"Hả..." Thành Thành cúi đầu nhìn quyển sách có chữ ký của vị chuyên gia kia,
có chút vừa mừng vừa sợ, trực tiếp theo bản năng xua tay cự tuyệt nói,
"Không được... cậu mất nhiều công sức mới có được cuốn sách này a! Cho
mình cũng quá... Cậu để xem đi, xem xong rồi cho mình mượn cũng được."
Nói xong cũng đẩy tay của Vu Tiểu Đồng về một chút.
"Mình cho
cậu thì cậu cứ cầm đi! Phí lời làm gì?" Vu Tiểu Đồng cứng rắn đem
quyển sách kia nhét vào tay Thành Thành, "Mình chính là đặc biệt muốn
lấy nó cho cậu, mình cần nó làm cái gì chứ? Cậu nhìn xem mình còn cần
hướng dẫn về trạng thái tâm lý sao? Mình thấy chuyên gia còn chưa chắc
suy nghĩ thông suốt như mình."
Trong lòng Thành Thành cực kỳ
cảm động, cầm quyển sách kia không biết nên nói cái gì cho phải, Vu
Tiểu Đồng vội vàng nói: "Đừng có bày ra bộ dáng ướt át như thế a!"
Sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra mà đi về phía trước. Thành
Thành cầm quyển sách kia như cầm bảo bối, trong lòng rất ấm áp.
Mấy ngày nay Thành Thành cảm thấy bệnh của nó hình như nghiêm trọng hơn
rồi, càng lúc càng không ngừng ho khan. Buổi tối trước khi đi ngủ nó
uống một chút thuốc, thế nhưng hình như không có bao nhiêu tác dụng,
buổi tối Thành Thành gần như là ho khan cả đêm, cuối cùng ho đến mức
đầu như muốn nứt cả ra.
Thành Thành đứng lên khỏi giường, mở
đèn trên tường, trực tiếp nằm úp sấp lên trên bàn, cảm giác ép người lên cái bàn hình như dễ chịu hơn một chút. Thành Thành liền nằm trên bàn
nghỉ ngơi.
Ánh đèn lờ mờ, căn nhà vắng vẻ, một mình Thành Thành ngay cả một tấm chăn cũng không khoác lên cứ mơ màng ngồi ở đó. Ngủ
không được, đầu đau quá, mình đang làm cái gì, mình đang nói chuyện với
ai đây? Đúng rồi, mấy hôm rồi chưa viết nhật ký, mình đi nói với nhật
ký. Thành Thành mở quyển nhật ký ra, nhất thời cảm thấy ngay cả sức để cầm bút lên cũng không có. Nó lại nằm trên bàn lâm vào trong mịt mù.
Thành Thành đột nhiên cảm thấy có người đang gõ cửa, nó dụi dụi mắt chậm rãi đi ra cửa, đã trễ thế này là ai vậy a? Thành Thành mở cửa, lập tức
nhào tới, đứng ở cửa vậy mà lại là Trình Hàn Lang, rốt cuộc anh đã đến thăm mình.
Trình Hàn Lang thấy bộ dáng của Thành Thành đau
lòng xoa xoa đầu của nó, cau mày: "Sao lại bệnh nặng như vậy? Không sao, không phải anh đã tới rồi sao? Anh dẫn em đi bệnh viện."
Trình
Hàn Lang còn cõng nó lên như mấy tháng trước, nó cảm thấy ở trên lưng
của Trình Hàn Lang thật ấm áp, Trình Hàn Lang còn nói lời an ủi nó.
Lúc Thành Thành đang ở trong hạnh phúc, bỗng nhiên hết thảy đều tan
biến, Trình Hàn Lang lại từ cửa lui ra ngoài, Thành Thành làm thế
nào cũng không bắt được. Thành Thành muốn gào lên, nhưng làm sao cũng
không phát ra được âm thanh nào.
"Anh..." Thành Thành cố sức mò mẫm, bắt được hộp bút lạnh lẽo, nó thoáng giật mình tỉnh giấc. Đột
nhiên cảm thấy khóe mắt có một chút ẩm ướt, nó sờ lên một cái, ngay cả
hơi nước cũng lạnh lẽo.
Anh, anh đến thăm em đi! Em bị bệnh rồi,
lần này bệnh rất là nghiêm trọng, buổi tối em luôn bị ho khan khiến cho
em ngủ không yên, có đôi khi bị cả một đêm. Em không muốn đi khám bệnh
đâu, không biết tại sao, em thậm chí còn muốn bệnh nghiêm trọng hơn một
chút, như vậy có phải anh sẽ dành ra chút thời gian đến thăm em không?
Không phải anh nói anh bề bộn nhiều việc sao? Cho nên em không dám gọi điện
thoại cho anh. Thực sự nhớ anh nhiều lắm, nhớ đến nỗi tim như bị dao cắt vậy. Em đã thử qua rất nhiều biện pháp để thích ứng rồi, thế nhưng em
không thể nào quen với việc trong nhà không có anh...
Em chưa
từng ước muốn xa xôi ngày nào đó có thể khiến cho anh yêu em, em chỉ
muốn giữ căn nhà này hoàn chỉnh. Em biết anh đã là người lớn, sẽ không
giống như ngày anh còn học cấp hai mà nắm tay em nói "Anh chỉ còn lại
một mình em!". Em rất hoài niệm thời điểm đó, tuy rằng chúng ta đều đang chìm trong nỗi buồn không còn mẹ trong cuộc sống, thế nhưng khi đó anh còn cần em.
Nhưng mà bây giờ, căn nhà lớn như vậy chỉ có một
mình em, ăn một mình, uống cũng một mình. Trong tủ lạnh em để rất nhiều
nguyên liệu, đều là để chờ anh về nhà nấu cơm cho anh. thế nhưng cho đến khi chúng thối rữa, anh cũng chưa trở về, có thể anh sẽ đến những nhà
hàng, những tụ điểm rất xa hoa. Nhưng ở đây mỗi một bữa cơm đều là em
đặc biệt làm cho anh, chỉ hận không thể khiến từng hạt gạo, từng món ăn
bày tỏ thật rõ ràng. Thế nhưng anh cũng không trở về ăn...
Anh,
em vừa mơ thấy anh, mơ thấy anh lo lắng cho em, mơ thấy anh cõng em
trên lưng đi bệnh viện. Nhưng sau đó anh lại đi mất, tại sao em gọi anh mà anh cũng không quay lại...
Anh, em biết em không có tiền đồ,
em biết anh vẫn luôn mong muốn em có thể kiên cường lên. Em thật sự đã
rất nỗ lực, em mong muốn em cũng có một thành tích tốt, em mong muốn có
một ngày em cũng có thể đứng ngang với anh trong cuộc sống, có thể đến
bên anh yêu anh. Thế nhưng mặc cho em cố gắng thế nào, cũng không đạt
được trình độ như anh. Anh có thể dễ dàng làm xong, em thậm chí phải lao lực gian khổ cũng có thể là làm không tốt. Cho nên ở trong lòng em đó,
anh giống như một vị thần khiến em tôn sùng, khiến em kính nể. Thế nhưng càng như vậy, khoảng cách giữa anh và em lại càng xa xôi. Anh, em thực
sự mệt mỏi quá, anh thực sự không thể chờ em một chút sao? Em chỉ cần nỗ lực thêm một chút, một chút thôi mà...
Anh... Anh không nhớ em một chút nào sao?
Thành Thành viết đến nỗi hai tay như muốn nhũn ra, viết đến cảm thấy mình có chút khó thở, nó mới run rẩy đem quyển nhật ký bỏ lại vào trong ngăn
kéo trong cơn ho khan không dứt.
Ở trong một căn phòng khác,
trong lòng Trình Hàn Lang đang ôm lấy Ngô Ngọc đã ngủ say. Trong bóng tối hắn cảm thấy bản thân giống như đang ở trong một vùng đất hoang vu, bao nhiêu đêm hắn cũng không ngủ ngon, không chỉ vì không quen giường,
Trình Hàn Lang cảm thấy ở đây vĩnh viễn cũng không cho hắn cái loại
cảm giác ở nhà được. Ở đây giống như một chỗ nghỉ ngơi, nhàn rỗi đến
chơi thì còn có thể, thế nhưng càng ở về lâu về dài lại càng luôn cảm
thấy không chân thật, mặc nằm bên cạnh hắn là người bạn gái chân chân
thật thật của hắn.
Ngày hôm nay vì sao vẫn luôn cảm thấy tim đập
kịch liệt, có một loại cảm giác không nỡ, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?
Trình Hàn Lang hít sâu một hơi, nôn nóng mà nhắm hai mắt lại