Trình Hàn Lang và Ngô Ngọc đi ra bên ngoài, cơm nước đều đã được chuẩn
bị xong. Thành Thành còn đang nấu gì đó trong nhà bếp, Trình Hàn Lang đỡ Ngô Ngọc ngồi lên ghế, bới cho cô một chén cơm, rồi tự mình chạy đến
nhà bếp tìm Thành Thành.
"Sao em còn không qua đây ăn? Đang
nghịch cái gì đó?" Bởi vì Thành Thành đang nấu rất nghiêm túc, cho nên
Trình Hàn Lang đi vào nó cũng không có phát hiện, một câu nói này khiến
bàn tay đang cầm nắp nồi đất của nó run lên một cái.
"Coi chừng
bỏng!" Trình Hàn Lang nhìn hơi nước bốc ra từ cái nồi trái tim cũng muốn nhảy đến cổ họng, nhanh chóng tới giúp đỡ nó một chút.
Thành
Thành lại làm như không có chuyện gì xảy ra nói: "Không sao đâu ạ, anh,
anh nghe thấy mùi không? Đây là một bài thuốc gia truyền em tìm thấy
trên mạng hôm nay, có thể giải cảm. Em nghĩ chị Ngô Ngọc chắc là bị
nhiễm lạnh rồi nên mới bị khó chịu."
Trình Hàn Lang ngơ ngác
nhìn Thành Thành, nhìn đôi tay mảnh khảnh, động tác linh hoạt của nó.
Còn có một ánh mắt chăm chú chưa từng đổi thay, từ nhỏ đã như vậy,
chuyện của người khác vẫn cứ để trong lòng, mỗi một việc đều chú tâm như vậy, nghiêm túc như vậy. Nếu không phải như vậy, chắc là cũng không đến nỗi áp lực quá lớn không chịu nổi như Ngô Ngọc nói đâu!
Sau khi thấy vậy tinh thần của Trình Hàn Lang có chút hoảng hốt, cho đến khi Ngô Ngọc lên tiếng gọi hắn mới giật mình tỉnh lại.
"Hàn Lang! Em khó chịu quá, đầu đau quá." Ngô Ngọc từ bên ngoài gọi, Trình
Hàn Lang lúc này mới hồi phục tinh thần lại đi ra bên ngoài.
"Làm sao vậy?" Trình Hàn Lang thấy Ngô Ngọc đang lấy tay dùng sức xoa đầu, biểu tình trên mặt dường như rất đau đớn.
"Không biết làm sao nữa, lúc nãy giống như có người cầm dao đâm vào đâu em
vậy, đau quá!" Ngô Ngọc bĩu môi nói. Trình Hàn Lang không thể làm gì
khác hơn là giúp cô nhẹ nhàng xoa bóp mấy cái. Đúng lúc này, Thành Thành bưng cái nồi đất ra, muốn để Ngô Ngọc thử một chút, Ngô Ngọc thấy một
nồi nước đen như mực, trong lòng không biết tại sao lại buồn phiền, cô
đẩy cái nồi đất kia ra một chút, kết quả bị nóng đột nhiên rút tay về.
"Nóng quá, bỏng chết em rồi!" Ngô Ngọc bị đau đến chảy nước mắt, Thành Thành
lập tức luống cuống, nhanh chóng chạy vào phòng lấy thuốc.
"Xin
lỗi, xin lỗi chị Ngô Ngọc. Em quên nhắc chị mất rồi, có phải là bị bỏng
rồi không?" Thành Thành vội vàng giải thích lúc đưa thuốc cho Ngô Ngọc,
nó thấy hai tay đỏ hồng của Ngô Ngọc trong lòng vô cùng hổ thẹn. Trình
Hàn Lang nhận lấy thuốc từ trong tay Thành Thành, cẩn thận tỉ mỉ thoa
cho Ngô Ngọc. Thành Thành ở một bên vẫn cứ xin lỗi.
"Không sao!"
Nước mắt của Ngô Ngọc chỉ chốc lát sau đã dừng lại, "Em cũng là có ý tốt thôi mà, chị làm sao còn trách cứ em được? Là vừa rồi chị không cẩn
thận. Em còn khách khí với chị như vậy làm gì? Chị chính là chị dâu
tương lai của em mà! Như vầy đi, nếu em kêu một tiếng chị dâu ở đây chị
sẽ tha thứ cho em một lần."
Ngô Ngọc dùng giọng nói hơi nghịch
ngợm để nói. Kỳ thực trong lòng của cô không có nhẹ nhõm như vậy, việc
này nhìn như là một trò đùa, nhưng thực ra đây là một chút tính toán của Ngô Ngọc cho bản thân cô.
"Đừng ồn ào nữa, đã bị như vậy rồi còn ầm ĩ? Anh thấy là em hết đau rồi nhỉ?" Trình Hàn Lang trách cứ, sắc mặt của Ngô Ngọc ngay tức khắc liền thay đổi, nước mắt đọng nơi khoé mắt,
bất cứ lúc nào cũng có thể rơi như mưa.
"Chị dâu..." Thành Thành gọi một tiếng, phá vỡ cục diện bế tắc mới vừa rồi, Trình Hàn Lang và Ngô Ngọc đều đồng thời sửng sốt.
Ngô Ngọc thấy biểu tình ảm đạm của Thành Thành, không biết tại sao, trong
lòng có một chút đắc ý, thế nhưng cô không có biểu hiện ra ngoài mặt.
Mà trong lòng Trình Hàn Lang cũng buồn phiền đến phát hoảng, hắn cho rằng
Ngô Ngọc không biết cái gì, đùa giỡn như vậy chỉ vì thấy vui thôi, thế
nhưng chính hắn lại không cảm thấy hài lòng chút nào khi Thành Thành gọi một tiếng này, mặc dù hắn vẫn luôn mong muốn có một ngày Thành Thành có thể chân chính hết hy vọng, đi tìm hạnh phúc vốn thuộc về nó.
Buổi chiều Ngô Ngọc liền trở về trường, nhưng vẫn là một bộ dáng đầy tâm sự, cảnh tượng đêm qua và trưa hôm nay hết lần này tới lần khác lại hiện
lên trước mắt cô. Buổi tối Trình Hàn Lang ngủ gọi tên Thành Thành, ban
ngày Thành Thành hôn lên áo Trình Hàn Lang, còn có một số chi tiết không bình thường cô quan sát được. Những điều này cũng khó có thể khiến cho
cô bỏ qua được. Trước mắt cô thỉnh thoảng còn hiện lên những lúc Thành
Thành đối tốt với cô, cái này khiến cho cô cảm thấy mình rơi vào thế khó xử.
Thành Thành là một cậu bé tốt, Ngô Ngọc biết nó sẽ không phá hỏng tình cảm giữa cô và Trình Hàn Lang.
Thế nhưng bản chất của tình yêu chính là ích kỷ, Ngô Ngọc không thể chịu
đựng được việc một người yêu thầm Trình Hàn Lang mỗi ngày đều cùng
giường cùng gối với hắn, mỗi giờ mỗi khắc ở cùng một chỗ với hắn. Chuyện như vậy để ai ở bên cạnh ai cũng sẽ không ổn, cho dù đối phương là một
người đàn ông, đôi bên đều là anh em cũng không được. Thế giới này rất
lớn, không chuyện gì là không thể, bản thân những người đồng tính cũng
là một quần thể mà mọi người đều biết đến, huống hồ bọn họ lại bắt đầu
cởi mở với xã hội như vậy vào thời đại này.
Ngô Ngọc không nghĩ
tới bản thân cô sẽ có một ngày muốn tách biệt với Thành Thành. Cô vẫn
cho rằng Thành Thành là cậu bé tốt nhất cô từng gặp, tốt đến mức sẽ
không có ai nỡ lòng ghét cậu bé. Đáng tiếc cậu bé ấy lại có một tình cảm bất thường, vậy mà lại có ý tứ với anh trai của mình. Mà người này,
chính là người yêu của Ngô Ngọc. Vì vậy loại tốt đẹp này hiện tại ở
trong mắt Ngô Ngọc lại biến thành một loại uy hiếp. Cô không thể chịu
được những người khác có chút địa vị gì ở trong lòng Trình Hàn Lang, cho dù một chút cũng không được, cô muốn toàn bộ của Trình Hàn Lang.
Cho nên, Thành Thành, xin lỗi, chị sẽ không thể để cho em có cơ hội nào.
Ngô Ngọc cầm điện thoại lên, gọi cho Trình Hàn Lang.
"A lô, Ngô Ngọc à! Có việc gì thế? Anh đang đi làm đây!"
"Tối hôm nay em sẽ không đến nhà anh ở nữa, chuyện em và anh đã nói anh tốt nhất hãy suy nghĩ một chút đi."
"Chuyện gì?" Trình Hàn Lang hỏi.
"Chính là chuyện em nói anh dọn ra ngoài đó, anh suy nghĩ thật kỹ nha! Em phải đi học đây, gặp anh sau!" Ngô Ngọc nhanh chóng cúp điện thoại, cô sợ bị Trình Hàn Lang trách cứ.
Lúc cúp điện thoại rồi Ngô Ngọc ngồi
trước bàn ngây nguời ra, giáo viên nói cái gì cô căn bản nghe không vào. Có người bạn trai nào nghe thấy bạn gái muốn ở riêng với mình mà không
vui đến phát rồ a! Hắn lại chế giễu, cũng chẳng hăng hái, căn bản là
không có một chút nhiệt tình nào. Ngô Ngọc cầm lấy một quyển sách trên
bàn, nổi điên muốn xé nát...
Trình Hàn Lang tâm sự nặng nề mà để
di động xuống, buổi tối khi về nhà thấy Thành Thành, liền nghĩ đến mấy
lời Ngô Ngọc nói với hắn. Trước khi đi ngủ hắn đến phòng Thành Thành,
Thành Thành đang ngồi trên bàn làm bài tập toán, chân mày chau lại một
nhúm, lúc đó Trình Hàn Lang liền nở nụ cười.
"Anh cười gì vậy?" Thành Thành nhìn Trình Hàn Lang, có chút không hiểu.
"Anh nhớ tới khi còn bé em học một bài nhạc thiếu nhi cũng là cái biểu tình
thế này, đã nhiều năm như vậy một chút cũng chưa từng thay đổi, chỉ số
thông minh của em không lên được chút nào sao?" Trình Hàn Lang muốn vất
bỏ cái tâm sự mà Ngô Ngọc khơi lên, trêu chọc Thành Thành một chút.
"Anh sao có thể nói như vậy chứ? Hồi em còn bé học một bài hát thiếu nhi thì nhíu mày là tại vì vất vả thật mà, nhưng bây giờ em vất vả là vì toán
học phổ thông. Anh còn có thể nói chỉ số thông minh của em không có lên
được chút nào sao?" Thành Thành vô cùng không phục.
"Ha ha... Cho dù là em lúc bé cầm toán học phổ thông lên em nhất định cũng sẽ nhíu
mày. Hiện tại em xem nhạc thiếu nhi cũng chưa chắc sẽ thoải mái chứ hả?
Vậy làm sao có thể chứng minh em có tiến bộ a?"
Trình Hàn Lang
nói một phen khiến Thành Thành triệt để không nói nên lời, từ nhỏ đến
lớn đều là như thế này, đấu võ mồm với Trình Hàn Lang thì sẽ không thắng nổi, Thành Thành ngồi ở đó sinh hờn dỗi.
Trình Hàn Lang thấy
Thành Thành cúi đầu có vẻ tức giận chợt thấy Thành Thành rất đáng yêu.
Thật lâu rồi không thấy Thành Thành hờn dỗi, càng lớn biểu tình của
Thành Thành càng ít ỏi, có đôi khi chỉ là cười mãi, đem mọi biểu tình
khác giấu phía sau gương mặt mỉm cười. Hiện tại ngược lại thật sự rất là hoài niệm hình dáng cười khúc khích của Thành Thành khi còn bé.
Thấy Trình Hàn Lang cứ nhìn mình chằm chằm, mặt của Thành Thành cũng có một chút đỏ: "Anh, anh lại cười cái gì vậy?"
"Tay em có bị phỏng không?" Trình Hàn Lang thay đổi một loại biểu tình khác.
"Phỏng gì ạ?" Thành Thành để sách xuống, nhìn Trình Hàn Lang.
Trình Hàn Lang bỗng nhiên có chút xấu hổ, "Chính là hôm nay lúc Ngô Ngọc đẩy
cái nồi đất ra anh thấy nước có hất ra ngoài một chút, không có làm em
bị phỏng chứ? Cô ấy cứ hô to gọi nhỏ, anh lại thấy không có chuyện gì to tát, chỉ sợ em bị phỏng." Trình Hàn Lang nói xong, cầm tay của Thành
Thành lên xem.
Bị Trình Hàn Lang nắm tay, trong lòng của Thành
Thành thoáng cái lại ấm lên, thì ra anh nó vẫn quan tâm đến nó, Thành
Thành muốn cố gắng che giấu, nhưng vẫn là cong cái miệng nhỏ nhắn lên
len lén nở nụ cười.
Trình Hàn Lang thấy được hình dáng ngốc
nghếch của nó, tâm tình tốt hơn nhiều, hắn bỗng nhiên vươn ma trảo lên
vân vê khuôn mặt của Thành Thành, bởi vì dùng sức mà mặt của Thành Thành cũng biến dạng. Thành Thành vội vàng níu tay của Trình Hàn Lang lại,
Trình Hàn Lang lại không có chút ý định dừng lại, nhìn khuôn mặt méo
lệch của Thành Thành cười ha ha.
"Anh, anh làm sao vậy?" Lúc Trình Hàn Lang ngừng lại Thành Thành nhịn không được hỏi.
"Không có gì, ngày hôm nay anh vui vẻ." Trình Hàn Lang cười lại muốn đi tạo
hình khuôn mặt của Thành Thành, Thành Thành lúc này không phản kháng
nữa, mặc hắn nắn bóp, Trình Hàn Lang lại dừng động tác lại.
"Sao em lại không phản kháng nữa?" Trình Hàn Lang hỏi.
"Bởi vì hôm nay anh không vui, em biết, anh vẫn luôn như vậy, chỉ khi mất
hứng mới thân thiết với em. Cho nên em tự động để cho anh làm, dù sao
cũng không thể đổ thêm dầu vào lửa."
Thành Thành nói xong, Trình
Hàn Lang cũng không náo loạn nữa, nói một câu "Không thú vị!" rồi đi ra
khỏi phòng Thành Thành. Thành Thành một mình ngồi ở trên giường, sờ lên
khuôn mặt nong nóng của mình, trong lòng dậy lên một trận chua xót khổ
sở.
Anh, anh có biết bao lâu rồi anh mới không kiêng kỵ gì mà
biểu hiện tâm tình của anh ở trước mặt em như hôm nay không? Anh có biết bao lâu rồi anh không ầm ĩ với em không? Em thật sự không nỡ tránh né,
thế nhưng vì sao anh lại nhìn biểu hiện của em thành một cách nhượng bộ
chứ?