Ngô Chấn lái xe, bốn người bọn họ hùng hùng hổ hổ xông đến nhà hàng tốt
nhất ở gần đây. Ngô Chấn nói nhất định phải đem sổ nợ nhiều năm như vậy
tính toán đủ trong hôm nay, trong đó bao gồm cả mấy bữa cơm Trình Hàn
Lang nợ cậu.
Bốn người thuê một phòng chuyên dùng để tổ chức sinh nhật, cảnh vật bên trong rất tốt. Nhân viên phục vụ đem thực đơn tới,
Trình Hàn Lang để cho bọn họ chọn, Ngô Chấn cầm thực đơn thoáng cái liền chọn mấy món đặc biệt, thấy Ngô Ngọc thậm chí có chút đau lòng, còn
dùng ánh mắt mưu đồ giết chết Ngô Chấn.
"Em không cần thay cậu ấy lo lắng, hiện tại cậu ấy là đang tiêu tiền của ba cậu ấy, ba cậu ấy rất có tiền! Phải không, bạn thân?" Ngô Chấn cười hỏi.
Trình Hàn Lang không nói phải cũng không nói không.
"Anh Trình ơi, anh xem, đây là quà sinh nhật em chuẩn bị cho anh, em tự tay
mình thiết kệ một bộ quần áo. Hơn nữa may cũng là em tự mình học làm ở
trường, anh tìm ở đâu cũng không mua được đâu." Ngô Ngọc lấy ra một hộp
quà trang nhã, bên trong chứa một bộ quần áo trông có vẻ được chế tác
rất tinh xảo.
"Này nhìn như là một món hàng mỹ nghệ, anh cũng không nỡ mặc!" Câu nói đầu tiên của Trình Hàn Lang khiến Ngô Ngọc đỏ mặt.
Ngô Chấn ở bên cạnh uống rất nhiều rượu, thấy tình huống này, vội vàng chen vào một câu: "Ngô Ngọc, em cũng có thể đỏ mặt sao? Người làm anh này là lần đầu tiên thấy đó. Trình Hàn Lang, cậu được lắm! Cậu xem em gái tôi
cũng tặng một món quà rồi, tôi không tặng cũng không được, như vậy đi,
tôi liền đem cô em gái này tặng cho cậu!"
"Được! Cậu chơi rất
đẹp!" Trình Hàn Lang chỉ coi như cậu đang nói đùa, Ngô Ngọc ở bên cạnh
nghe xong những lời này mặt cũng sắp bốc cháy, Ngô Chấn lại nhân cơ hội
mà cười nhạo một phen.
Thành Thành ở bên cạnh vẫn luôn nhìn thấy
hết thảy, trong lòng rất khó chịu. Mặc dù trước đó đã chuẩn bị sẵn tâm
lý, thế nhưng nghe thấy mấy lời của họ lại cảm thấy có chút không che
giấu được. Vì vậy nó cũng cầm chai rượu lên muốn uống rượu, lại bị Trình Hàn Lang chặn lại ngăn cản.
"Em không thể uống, ngày mai còn phải đến trường đó!"
"Nhưng em rất muốn uống." Em còn muốn dùng rượu hoặc là ma túy, muốn coi nhẹ
những lời mọi người nói, muốn cùng mọi người chia sẻ sự vui vẻ ngày hôm
nay.
"Cậu sao lại gà mẹ như thế? Nó cũng chỉ muốn thế một lần cậu còn quản, cậu xem em gái tôi tôi còn không quản, nó là một đứa con trai cậu còn quản chặt cái gì?" Ngô Chấn ở bên cạnh chen vào nói.
Ngô Ngọc cũng vì Thành Thành mà hướng Trình Hàn Lang cầu tình: "Anh cho em
ấy uống một chút đi, em có thể hiểu được tâm tình của thằng bé. Nếu như
là em ngồi ở trên bàn, thấy người khác đều uống rượu, em cũng muốn nếm
một ngụm, lần đầu tiên đều làm cho mọi người chờ mong như thế mà."
"Vậy được rồi, em cứ uống một chút đi, chỉ có thể uống một chút thôi đó!"
Trình Hàn Lang nghĩ ngăn nữa cũng có chút lằng nhằng, vì vậy dứt khoát
tùy nó đi.
Thành Thành bưng rượu lên uống một ngụm, một vị cay
nồng tiến vào cổ họng, khiến nó nhịn không được ho khan, thế nhưng lúc
đó ba người bọn họ đang thân thiết, cũng không có ai chú ý tới nó. Cho
nên Thành Thành không cam lòng lại uống ngụm thứ hai, nhìn Trình Hàn
Lang cười với Ngô Ngọc, lại uống ngụm thứ ba, thứ tư, sau đó cũng không
ho khan nữa, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh trắng xóa.
Ăn cơm
xong Trình Hàn Lang mới phát hiện Thành Thành ở bên cạnh sắc mặt đã đỏ
bừng, nhịn không được trách cứ: "Đã nói em đừng uống, ngày mai em còn
đến trường thế nào được?"
Ngô Ngọc cũng uống một chút rượu, ở bên cạnh thấy như mê như say, bộ dáng Trình Hàn Lang dỗ Thành Thành thật
khiến cho người ta ước ao, còn chưa thấy qua biểu tình ôn nhu như vậy
của anh ấy ni! Mình nếu làm bạn gái của anh ấy, anh ấy sẽ càng ôn nhu
hơn nhỉ? Thật sự rất là rất là muốn biết những biểu tình khác của anh
ấy.
Trình Hàn Lang đem Thành Thành dìu tới cửa, sau đó nói với
Ngô Chấn: "Mọi người về trước đi, tôi và nó gọi một chiếc xe là được."
Ngô Chấn gật đầu. Ngô Ngọc lo lắng nhìn Trình Hàn Lang và Thành Thành,
Trình Hàn Lang cho cô một ánh mắt cứ yên tâm, liền mang theo Thành Thành lên xe.
Về đến nhà, Trình Hàn Lang nhìn Thành Thành vẫn là ánh
mắt say rượu mông lung, dáng vẻ mảy may không biết chuyện gì xảy ra, hơn nữa có vẻ đặc biệt nói nhiều. Trình Hàn Lang chưa bao giờ biết trong
lòng nó nén nhiều lời như vậy, Thành Thành nhìn thấy mỗi một thứ trong
phòng đều phải nói hai câu.
"Anh xem món đồ chơi nhỏ này, chính
là lần kia anh dẫn em đi chơi anh thắng được cho em. Em thật là muốn nhỏ lại, anh, em nhỏ lại, có phải là anh sẽ lại mang em đi chơi một lần nữa không?" Thành Thành làm nũng gặn hỏi.
"Đúng... đúng, em mau thay đồ đi, toàn là mùi rượu không." Thành Thành không thể bình tĩnh lại
chút nào, một hồi nhảy chỗ này, một hồi chạy chỗ kia, Trình Hàn Lang có
chút luống cuống tay chân.
"Em không muốn đi tắm, em phải mừng
sinh nhật anh. Anh, anh nếm thử bánh sinh nhật em làm cho anh chưa a? Em biết là không đẹp, cho nên anh không muốn ăn, anh thật kén ăn." Thành
Thành lại tức giận.
Trong lòng Trình Hàn Lang chấn động, dùng hai tay giữ chặt thân thể của nó, quay về phía mặt của nó nghiêm túc hỏi:
"Em thật sự có làm sao? Vậy sao em không nói cho anh biết một tiếng anh
làm sao mà ăn? Em nói cho anh biết ở chỗ nào, anh sẽ đi ăn ngay bây
giờ."
Thành Thành cắn răng nói: "Bây giờ muốn ăn hả, muộn rồi,
không cho anh ăn đâu, ai bảo anh ghét bỏ em? Hứ!!" Thành Thành nói xong
câu đó, dùng sức mà dùng dằng cả người, muốn giãy từ trong lòng Trình
Hàn Lang ra.
"Ở chỗ nào? Nếu như em không nói cho anh biết, cái
bánh ga-tô em làm kia sẽ bị hư đó, sau đó dính đầy mặt em luôn." Không
có biện pháp, Trình Hàn Lang cũng không muốn nói một câu không có trình
độ như thế. Người uống say nhất định sẽ trở nên rất ngây thơ, chỉ có mấy câu như vậy mới có thể có tác dụng với nó.
"Anh gạt người, để ở trong tủ chén tự nó sẽ không chạy đến, cũng sẽ không dính vào mặt em."
Trình Hàn Lang lập tức kéo nó tới nhà bếp, quả nhiên nhìn thấy trong tủ chén
có một cái hộp rất lớn. Trình Hàn Lang buông tay của Thành Thành ra, đi
mở cái hộp kia. Bên trong đựng một cái bánh sinh nhật quả thực là nhìn
không đẹp lắm. Lớp bánh bên trong làm cũng không tròn trịa, cho nên
thoạt nhìn có chút kỳ quái. Trên mặt bánh còn vẽ một chút hoa a, một
chút lá a, hình như còn có một cái nhà.
Người khác có lẽ không nhìn ra, nhưng Trình Hàn Lang biết rõ đây là tượng trưng cho nhà của bọn họ.
"Đừng nhìn, bây giờ em đã không muốn đem nó cho anh nữa, bởi vì anh có quà
tốt hơn rồi, một mình anh không thể muốn hai cái." Thành Thành đứng ở
nhà bếp, dưới chân cứ luôn vẽ vòng tròn.
Trình Hàn Lang nhìn cái
bánh ga-tô kia, trong lòng xót xa vô cùng. Hắn thực sự quá lơ là Thành
Thành rồi, nếu như hôm nay Thành Thành không uống say, có lẽ nói không
chừng cái bánh ga-tô này sẽ bị ném vào thùng rác, hắn cũng sẽ không biết có người có lòng tự tay làm bánh ga-tô cho mình như vậy.
Hắn
nhìn Thành Thành một chút, đem nó dìu đến bên cạnh bàn, hai người cùng
nhau ngồi xuống. Mặt của Thành Thành ửng hồng, nhìn Trình Hàn Lang lúc
này mà cong cái miệng nhỏ nhắn lên cười mỉm, như là một nhóc ngốc
nghếch. Trình Hàn Lang sờ sờ đầu của nó, ôn như nói: "Thành Thành ngoan, cùng anh ăn bánh ga-tô nha!"
"Dạ!" Thành Thành nặng nề mà gật
đầu một cái, ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống bên cạnh, Trình Hàn Lang
múc lên một miếng bánh ga-tô, bỏ vào trong miệng. Ánh mắt sáng lên, nhìn có vẻ xấu xí, mùi vị cũng không tệ lắm. Bơ ở phía trên ăn thật ngon,
hẳn là đánh ra từ sữa ngon, bên trong còn quét một tầng mứt hoa quả.
Trình Hàn Lang tinh tế thưởng thức, sau đó mở mắt ra nhìn Thành Thành,
Thành Thành đang dùng một đôi mắt to nhìn hắn chằm chằm.
"Em cũng muốn ăn hả? Ăn ngon lắm!" Trình Hàn Lang cầm lấy cái muỗng kia lại xắn
một miếng nhỏ, đưa qua hướng vào trong miệng của Thành Thành, Thành
Thành lại né tránh không muốn mở miệng.
"Làm sao vậy, thứ mình
làm cũng không muốn ăn?" Trình Hàn Lang có chút buồn cười, ai ngờ Thành
Thành đứng lên, bởi vì không ổn định suýt nữa ngã sấp xuống, Trình Hàn
Lang vội vàng đỡ lấy nó một chút. "Em muốn làm gì a?"
"Em muốn ăn bánh ga-tô!" Thành Thành trả lời, còn nhìn chung quanh.
"Vậy em ăn đi a!" Trình Hàn Lang dở khóc dở cười.
"Bánh ga-tô ở chỗ nào?" Thành Thành sốt ruột hỏi.
"Ở chỗ này nè! Em không nhìn xuống đi, em cúi đầu nhìn đi." Thành Thành
nghe lời cúi đầu nhìn một cái, quả thực là mình không nhìn xuống, lúc
này mới ha hả nở nụ cười, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Trình Hàn Lang
cầm muỗng đút cho nó một miếng nó liền ăn một miếng, hai miếng nó liền
ăn hai miếng, khiến cho Trình Hàn Lang cũng không biết nó ăn có nhiều
quá không nữa. Sau đó Thành Thành lại nói lia lịa, nói chuyện của mình
và anh trai khi còn bé, nói ở trong trường luôn có nam sinh cứ thích khi dễ nó, nói nó đã rất nỗ lực học toán nhưng mà học không giỏi...
Trình Hàn Lang ở bên cạnh lắng nghe, hắn chưa bao giờ biết được trong lòng
Thành Thành cất giấu nhiều lời như vậy, thế nhưng thật ra hắn rất cảm tạ vài ly rượu ngày hôm nay, cho hắn triệt để hiểu chính hắn không xứng
đáng là một người anh bao nhiêu.
"Anh, anh biết vì sao em chưa bao giờ khóc không?" Thành Thành ghé vào bên tai Trình Hàn Lang thần bí nói.
"Không biết, vì sao?" Trình Hàn Lang thành khẩn hỏi.
"Bởi vì trước đây lúc em đi ăn xin, lần bị đánh dữ dội nhất cũng là bởi vì
em khóc, bọn họ nói em sau này khóc một lần sẽ bị đánh một lần, bởi vì
nước mắt của kẻ ăn xin là thứ không đáng tiền nhất."
Trình Hàn
Lang cảm thấy đầu óc mình trong khoảnh khắc đó đã ngừng vận hành. Thành
Thành nói một câu nói này khiến Trình Hàn Lang cứng người tại chỗ, xót
xa bắt đầu tràn lan. Hắn từ từ nằm lên trên giường, muốn ôm Thành Thành, Thành Thành một mực giãy giụa, hình như tâm trạng không yên, bộ dáng
khó chịu gấp gáp. Trình Hàn Lang chậm rãi vuốt đầu trấn an nó, Thành
Thành cuối cùng cũng ngưng giãy giụa, ở trong lòng Trình Hàn Lang lầm
bầm lầu bầu thiếp đi.
Trình Hàn Lang thở dài một hơi, tắt đèn đi, thực sự nên nghĩ lại sau này phải thế nào để bù đắp cho nó.
Nửa đêm, Thành Thành tỉnh lại một lần chạy đến nhà vệ sinh, cảm thấy đầu
đau đến nứt ra, lại rửa mặt cho thanh tỉnh một chút. Nó nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã hai giờ sáng rồi, ngày hôm nay đã qua, Thành Thành chậm rãi đi tới đầu giường, Trình Hàn Lang đang cau mày mà ngủ, Thành Thành
hướng về phía Trình Hàn Lang nhỏ giọng nói: "Anh, xin lỗi, có chậm một
chút, nhưng mà vẫn phải nói một câu: Sinh nhật vui vẻ!"
Sau đó lén lút bò lên giường, chẳng được bao lâu, lại nặng nề mà thiếp đi.