Ân Tứ

Chương 127


trướctiếp

Hai người ở ngoài phòng thấy mẹ Trình khóc chạy ra, Thành Thành và Củng Chí nhanh chóng chạy lại. Củng Chí ôm mẹ Trình, thân thiết hỏi: "Rốt cuộc là làm sao vậy?"

Thành Thành ở bên cạnh cũng vô cùng sốt ruột, mẹ Trình khóc không nói gì, được Củng Chí dìu về phòng mình.

Thành Thành suy nghĩ một chút, vẫn là đến phòng ngủ tìm Trình Hàn Lang trước. Trình Hàn Lang đứng hút thuốc một mình trên ban công, thoạt nhìn hết sức buồn bực. Thành Thành đi tới, nhẹ nhàng mà hỏi: "Anh, xảy ra chuyện gì rồi sao? Vì sao mẹ lại... khóc?"

Trình Hàn Lang quay đầu lại, Thành Thành còn chưa kịp nghĩ gì, Trình Hàn Lang đã xoay người ôm lấy nó, cúi đầu ôn xuống. Thành Thành không hiểu ra sao, nhưng cũng không có cự tuyệt. Đầu lưỡi ngang ngược của Trình Hàn Lang càn quét khắp khoang miệng của Thành Thành, đầu lưỡi của Thành Thành quấn quýt cùng hắn, không bao lâu sau, hai người đã nếm được tư vị khổ sở.

Trình Hàn Lang chậm rãi rời khỏi miệng Thành Thành, miệng Thành Thành đã chảy máu, giọt máu đỏ tươi ngoài miệng có vẻ hết sức rõ ràng. Trình Hàn Lang cúi đầu nhẹ nhàng hút đi mùi vị của riêng Thành Thành, rồi nhìn chăm chú vào Thành Thành thật lâu.

"Anh..." Thành Thành lẩm bẩm kêu.

Trình Hàn Lang đáp lại một tiếng, sau đó dùng tay xuyên vào mái tóc của nó, dịu dàng nói: "Anh đã nói chuyện bọn mình với mẹ rồi."

Thành Thành lập tức đứng ngẩn ngơ không nói thêm gì nữa, trái tim dần dần trở nên sợ hãi, cho dù là Trình Hàn Lang đứng trước mặt nó, nó vẫn không hề cảm nhận được sự an toàn. Thành Thành nắm lấy tay của Trình Hàn Lang hốt hoảng hỏi: "Có phải mẹ không đồng ý không?"

Trình Hàn Lang không nói gì, Thành Thành đã hiểu, muốn giãy khỏi tay của Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang kéo nó lại, gắt gao ôm lấy, "Em đi đâu? Anh cho em biết, mặc kệ phát sinh chuyện gì, chúng ta cũng không thể chia tay, em không thể rời xa anh."

Thành Thành kìm nước mắt lại nói với Trình Hàn Lang: "Anh, anh thật sự sẽ không hối hận sao?"

Trình Hàn Lang nâng mặt của nó lên, buộc Thành Thành ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn, "Em đã quên lời thề của chúng ta ở bên bờ sông rồi sao?"

Thành Thành lắc đầu, Trình Hàn Lang không nói gì thêm, lại ôm Thành Thành vào trong lòng...

"Mẹ, mẹ tìm con có việc ạ?" Thành Thành ngồi đối diện với mẹ Trình, nhỏ giọng hỏi.

Đôi mắt mẹ Trình sưng đỏ, nhưng vẫn cười một cái với Thành Thành, bà nói: "Đúng, mẹ muốn tâm sự với con một chút."

Trong lòng Thành Thành rất khẩn trương, trước nay chưa hề có loại tâm tình như vậy khi ngồi bên cạnh mẹ mình. Cho tới giờ, dường như nó cũng chưa từng làm chuyện gì sai trái, nhưng hôm nay lại phạm vào một lỗi lầm không thể bù đắp như vậy, Thành Thành đột nhiên thấy hổ thẹn với mẹ Trình.

"Mẹ, con biết, mẹ muốn nói với con chuyện của con và anh." Thành Thành vừa nói vừa quan sát sắc mặt của mẹ Trình.

"Từ khi mẹ đi rồi, cuộc sống của con và anh con rất khó khăn đúng không?" Mẹ Trình cũng không có trực tiếp nói thẳng theo lời Thành Thành, mà càng muốn hiểu hơn cuộc sống của họ mấy năm qua.

Thành Thành suy nghĩ một chút, "Cũng không phải rất khó khăn ạ, có chút chuyện lớn, về chuyện con đi học, chi tiêu trong nhà này nọ đều là anh quyết định, phần con chỉ là phụ trách giặt giũ quần áo, làm chút cơm thôi ạ." Thành Thành có chút ngượng ngừng, ngẫm lại mấy năm qua thực sự mình không có làm cái gì.

Mẹ Trình thở dài, nhìn Thành Thành thật lâu rồi mới nói tiếp, "Con chăm sóc cho anh con như vậy, cũng khó khăn cho con, một đứa con trai mà cả ngày phải ở nhà lu bu làm việc vặt. Nhiều năm như vậy, mẹ thực sự rất cảm kích con, Hàn Lang nếu không có con, có lẽ đã trở thành một người khác rồi."

Thành Thành nhanh chóng xua tay, "Mẹ, mẹ đừng khách khí như vậy. Người phải nói cảm ơn là con, nếu như không có mẹ, hiện tại con cũng sẽ không có nhà, con làm những thứ này đều là điều nên làm."

"Con nói như vậy mẹ thực sự không nỡ nhẫn tâm, mẹ biết các con đều là những đứa nhỏ ngoan, sẽ không vô duyên vô cớ mà đi sai đường lệch hướng. Con hiểu rõ mẹ nói cái gì mà, tiếp tục như vậy đối với con, đối với Hàn Lang thực sự đều là một loại dằn vặt. Con còn nhỏ, chưa hiểu được sự phức tạp của xã hội, dù thế nào đi nữa chúng ta cũng không thể coi nhẹ ánh nhìn của người khác được, chung quy chúng ta vẫn đang sống trong xã hội này mà!"

Một tràng lời khuyên của mẹ Trình khiến Thành Thành nhất thời nghẹn lời, nó muốn nói rất nhiều điều, thế nhưng cũng không nói nên lời. Nó biết có rất nhiều thứ nó không hiểu, chỉ là nó xem trọng cảm nhận của Trình Hàn Lang cùng phần tình cảm kia giữa nó và hắn hơn mà thôi.

"Anh con mẹ nói không thông được, con nghĩ như thế nào?"

Một câu nói vừa ra khỏi miệng, mẹ Trình đã trực tiếp nhìn về phía Thành Thành, Thành Thành do dự một chút, vẫn là nói: "Mẹ, bọn con là thật tâm yêu nhau."

Mặt mẹ Trình thoáng cái đã biến sắc, hô hấp của bà có chút gấp gáp, Thành Thành nghe vào tai thì vô cùng đau lòng, Thành Thành muốn đi tới, mẹ Trình khoát tay một cái, nói: "Không sao đâu, con hãy nghe mẹ nói hết. Thành Thành, con không phải yêu anh con đâu, con chỉ là ỷ lại nó thôi. Từ nhỏ đến lớn, trong mắt con chỉ có nó, chăm sóc nó, làm bạn với nó, nên nó sẽ là tất cả của con. Sao con không xem xét những người khác thử đi? Có lẽ con sẽ phát hiện bên cạnh con có bạn nữ mà con thích thôi."

Thành Thành lắc đầu, mặc dù biết lời này rất đả kích người khác, thế nhưng nó vẫn nói thẳng ra khỏi miệng. "Mẹ, con thực sự đã thử rồi, thế nhưng cuối cùng con vẫn thất bại, trong mắt con chỉ có Trình Hàn Lang, thực sự không chứa bất kỳ ai nữa."

Mẹ Trình thoáng cái đã không khống chế được chính mình, lớn tiếng nói: "Không được kêu 'Trình Hàn Lang', nó là anh trai của con, con vĩnh viễn phải nhớ kỹ, hai người các con là anh em, từ hơn mười năm trước đã được pháp luật công nhận, các con thế này là loạn luân, trời đất không dung."

"Mẹ..." Thành Thành ngậm ngùi nước mắt mà kêu lên một tiếng, "Bọn con là thật tâm yêu nhau, con yêu Trình Hàn Lang, còn hơn cả tính mạng của con."

Nước mắt của mẹ Trình cũng lăn dài, giọng nói dần dần dịu xuống, "Thành Thành, con có nghĩ tới không, nếu con thật sự yêu nó, thì nên để nó được hạnh phúc. Con và nó ở cùng một chỗ, nó thật sự có thể hạnh phúc sao? Một năm hai năm thì có thể, chờ các con thành người trung niên thì thế nào? Không có con cái, chỉ dựa vào một phần tình cảm là có thể đi qua cả cuộc đời sao? Mẹ nói thẳng, chỉ tính từ một phương diện này, các con sẽ không thể khắc phục rất nhiều vấn đề."


trướctiếp