Ân Tứ

Chương 125


trướctiếp

Hai người Trình Hàn Lang và Thành Thành đến sân bay đón mẹ Trình, Thành Thành cứ ở đó cười mãi không thôi, có vẻ cực kỳ hưng phấn. Trình Hàn Lang ở bên cạnh liếc mắt nhìn nó một cái, vô cùng bất mãn với phản ứng của nó. Cho dù là nhớ mẹ mình, cũng không thể biểu hiện hưng phấn như thế chứ? Đến cả một chút tiếc nuối cũng không có, lẽ nào chỉ có bản thân mình gấp như khỉ sao?

Lần này mẹ Trình tới, dường như còn có vẻ trẻ hơn trước đây một chút, tuy rằng người đã qua trung niên, nhưng đánh phấn lên lại chẳng chịu già chút nào, bước đi trên đường lộ ra vẻ mặt sáng láng, Củng Chí ở bên cạnh cũng rất có tinh thần, hai năm qua thân thể ông ấy đã khôi phục bình thường, cuộc sống của hai người họ cũng coi như rất hạnh phúc.

Thấy hai người Trình Hàn Lang và Thành Thành đứng cách đó không xa, bước chân của mẹ Trình lại vội vã hơn, mặt mũi tươi cười đi về phía bọn họ.

Lần này, mẹ Trình không có đi thẳng về phía Trình Hàn Lang, mà là đi xoa xoa mặt Thành Thành trước, "Thành Thành, đến đây, để mẹ nhìn xem, lần trước đến không gặp được con, làm mẹ nhớ chết đi được! Hửm? Sao mẹ cảm thấy gầy đi nhỉ?" Thành Thành trong mắt mẹ Trình dường như vĩnh viễn cũng không lớn lên được, lúc nào cũng vậy, luôn luôn là vẻ mặt ngây thơ.

"Có thể là học lại nên mệt mỏi đó ạ. Mẹ, chúng ta về nhà rồi nói." Trình Hàn Lang nói một câu, khiến cho ánh mắt của mẹ Trình dời đến trên người hắn, thật lâu cũng không rời mắt. Đứa trẻ này thật sự trưởng thành rồi, cứ như ngày hôm qua còn đang làm nũng trong lòng mình, ngày hôm nay đã mặc âu phục phẳng phiu đứng trước mặt mình, đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian, có thể cả đời cũng không bù đắp được sự thiếu sót này nữa.

Hai người tiếp nhận hành lý trong tay mẹ Trình và Củng Chí, rồi bốn người cười cười nói nói đi về phía bãi đỗ xe.

"Ở đây thay đổi rất nhiều nhỉ." Vào trong nhà, mẹ Trình vẫn như lúc trước, đi khắp nơi xem xét. Củng Chí cũng rất an tĩnh ngồi tại chỗ uống trà, thỉnh thoảng trò chuyện hai câu với Trình Hàn Lang và Thành Thành.

Trình Hàn Lang nhìn người đàn ông này, không tự chủ được liền nghĩ đến ba mình. Bản thân hắn cũng không biết vì sao, hắn cũng không nảy sinh oán hận gì với người đàn ông này, chỉ là luôn có thể thấy được cái bóng của ba mình từ trên người ông ấy. Từ khi mẹ Trình đi rồi, tình cảm của Trình Hàn Lang đối với Trình Thế thay đổi rất nhiều, không hay không biết đã xem ông thành người thân có cùng huyết thống duy nhất ở bên mình, hiện tại, dường như Trình Thế cũng trở nên rất xa vời, không nghĩ tới khi còn sống, có thể nhớ đến người ba chưa hề ở bên cạnh chăm sóc mình ngày nào như vậy.

"Hiện tại phòng nào là của con vậy, Hàn Lang?" Mẹ Trình đứng trước cửa phòng ngủ của Trình Hàn Lang và Thành Thành mà hỏi.

"Vẫn là phòng này ạ! Là phòng mẹ đang thấy đó ạ." Thành Thành ở bên cạnh cười hì hì, vẫn đi theo sau mẹ Trình.

Trình Hàn Lang đột nhiên thấy trong lòng bắt đầu có sự bất an mơ hồ, hắn nghe thấy mẹ Trình hỏi lại: "Vậy Thành Thành thì sao? Ở phòng nào vậy con?" Bà còn cười nói với Thành Thành: "Hiện tại đã thi đại học xong rồi, con cũng không cần ở lại trường nữa rồi."

Vẻ mặt Thành Thành buồn bực, sau đó lại cho rằng mẹ Trình hiểu lầm, nên nó giải thích lại cho thật rõ ràng: "Con không có ở lại trường ạ, con vẫn ở trong nhà mà, chính là cái phòng này ạ!"

Trình Hàn Lang căng thẳng trong lòng, quả thực, cái bộ óc này của Thành Thành tuyệt đối sẽ không thay đổi được mà, nhất định là có sao nói vậy. Mẹ Trình đi ra, cau mày nhìn Trình Hàn Lang nói: "Lần trước mẹ về không phải con nói với mẹ là thằng bé ở lại trường sao? Sao Thành Thành lại nói nó không ở lại trường vậy?"

Trình Hàn Lang lúng túng nở nụ cười một chút, "Lần trước mẹ về là nó còn đang học cấp ba, lần này học thi lại, con liền đem thằng bé về nhà, cũng để tiện chăm sóc nó hơn thôi ạ."

Mẹ Trình cười gật đầu, rất ủng hộ cách làm của Trình Hàn Lang, "Mấy đứa nhỏ học cấp ba, là phải để ý nhiều hơn một chút."

Thành Thành cau mày đi tới, vừa muốn nói chen vào, Trình Hàn Lang dùng sức nhéo vào eo của nó một cái. Thành Thành mẫn cảm mà tránh sang một bên, cho Trình Hàn Lang một ánh mắt cảnh cáo, nhỏ giọng nói lầm bầm: "Mẹ còn ở chỗ này đó..."

Trình Hàn Lang căm tức liếc mắt nhìn nó, em còn biết mẹ đang ở đây hả? Nói chuyện mà không thèm dùng não.

Vẻ mặt Thành Thành nhất thời trở nên quẫn bách, đứng đó cúi đầu không nói ra lời, Trình Hàn Lang sờ sờ sau lưng của nó một chút, cho nó chút cổ vũ, ý bảo nó đừng để ý. Trình Hàn Lang tự mình đi về phía trước rồi nói với mẹ Trình: "Hai người bọn con ngủ cùng một chỗ quen rồi, không có phân phòng ngủ ạ."

Biểu tình của Mẹ Trình có chút bối rối, bà tìm một chỗ trên sô pha để ngồi xuống, vừa uống trà vừa bắt đầu càm ràm. "Trong nhà không phải vẫn còn nhiều phòng như vậy sao? Hai người các con ngủ chung không chật sao? Hơn nữa lớn như vậy rồi, ngủ chung không có tiện đâu! Mẹ cũng không phải là người không cởi mở, tuy rằng con và Tiểu Ngọc chưa kết hôn, nhưng mà nên liên hệ tình cảm thì cũng phải liên hệ tình cảm, con cũng đừng học theo ba con, xem nhẹ chuyện phụ nữ. Mẹ không phải oán giận ông ấy, chỉ là muốn bảo con chú ý chuyện này thôi, đứa nhỏ Tiểu Ngọc này không tệ, dạo này cũng không gọi điện thoại cho mẹ, hai đứa các con không xảy ra mâu thuẫn gì chứ?"

Những lời này của mẹ Trình vừa nói ra khỏi miệng, trong phòng lập tức an tĩnh, Trình Hàn Lang nhìn Thành Thành một chút, Thành Thành dường như cũng không cho hắn lại một ánh mắt nào, chỉ tự mình ngồi đấy đùa nghịch mấy thứ chung quanh, xoay mặt về hướng bên kia.

Trình Hàn Lang tiến đến bên người mẹ Trình, rất bình tĩnh nói: "Mẹ, con và Ngô Ngọc đã chia tay rồi."

Mẹ Trình giật mình, sốt ruột hỏi thăm: "Sao lại chia tay?"

Thấy Trình Hàn Lang không nói chuyện, mẹ Trình thở dài, chậm rãi nói: "Người trẻ tuổi các con bây giờ đó, sao lại không xem trọng chuyện tình cảm như vậy, mẹ nhớ kỹ lúc đó con còn nói với mẹ, chỉ cần nói chuyện tình cảm rồi thì sẽ có kết quả. Bây giờ còn không phải là nói chia tay thì liền chia tay sao, đứa nhỏ Tiểu Ngọc này rất tốt mà, gia thế tốt lại hiểu chuyện, dù sao mẹ cũng không thuyết phục được con, chính con xem thế nào rồi lo liệu đi, bây giờ con còn trẻ, chờ thêm vài năm nữa thì sẽ phải ổn định chuyện tình cảm thôi."


trướctiếp