Trước giờ cậu chưa hề đưa bất cứ cô gái nào đến Lan Tiêu ăn cơm...Nhưng cậu lại muốn cùng cô
đi đến đó...Nhìn cách cô đứng trước cửa nhà hàng, khẩn trương nắm ví
tiền như một cô vợ nhỏ làm lòng cậu ấm áp đến lạ. Cậu cố ý chọn một bàn
đầy những món ăn đắt tiền, cốt chỉ để được ngắm bộ dạng nhe nanh múa
vuốt như cọp mẹ của cô ấy...Cậu muốn cô ấy phải nhớ đến mình, dù là bằng cách thức nào đi chăng nữa...
Ấy thế mà...Cậu mới ăn được một
nữa liền thấy cô hướng mắt về phía người đàn ông khác, còn cười vô cùng
phong nhã thanh tao, điều đó làm cậu vô cùng khó chịu, khó chịu đến mức
chỉ muốn xoay mặt cô lại, và bắt cô nhìn mỗi cậu thôi.
Nhưng cậu
không muốn làm lớn chuyện, chẳng qua người kia cũng chỉ kà kẻ qua đường
mua xì dầu mà thôi....Nhưng mãi đến lúc tính tiền, cậu lại nghe nhân
viên bảo đã có người thanh toàn trước, đáy lòng lập tức dâng lên một
loại linh cảm không lành.
Hôm đó việc gặp cô ở thư viện thật sự
chỉ là tình cờ...Lúc đó cậu đang đi ở phía xa xa thì thấy cô ấy ngơ ngác dựa người vào cửa sổ, không biết đang mơ mộng điều gì nữa.... Một bên
gương mặt của cô chôn sâu vào bóng tối tạo ra nửa góc vòng cung nhu hòa, tóc đen như thác xõa xuống bờ vai thon...Hình ảnh đó làm cậu xúc động
muốn hôn cô thật sâu, nhưng cậu lại không dám. Cô gái nhỏ học karate từ
bé, cậu thì mù tịt, không chừng có thể bị đánh đến mức " quỷ ma không ra hình gì " luôn... Bị cô ấy chế ngự mãi làm cậu vô cùng ảo não, quyết
định phải nhanh chóng đăng ký học một khóa karate ở nơi cô ấy học...Có
chuyện gì của cô mà cậu không biết rõ đâu ?
Vì cô, cậu có thể hy
sinh " vợ lớn ", cố ý muốn cùng cô đi dạo một chút...Không ngờ lại bị cô phát hiện ra...Cái con người này...Thời điểm không cần cô ấy thông minh thì cô ấy lại thông minh quá mức, lúc cần cô ấy thông mình thì cô ấy
lại giả vờ ngu.
Cô ấy đi mua miếng cay, cậu thực sự không thích
nổi nhưng vẫn giả vờ nhẫn nhịn, chỉ đế chứng minh cậu và cô ấy có một
điểm chung ...Nhưng cậu lại đọc được câu trả lời từ ánh mắt cô : " Chúng ta không thuộc cùng một thế giới "
Đàn bà nào cũng " ngại bần
yều phú " ( ghét nghèo yêu giàu ), vậy mà cô ấy thì...hay lắm...cô ấy
thì ngược lại !. Hình như cái loại tính cách này cũng có di truyền thì
phải...mẹ Lạc chính là truyền kỳ ở chỗ bọn họ ở...Bỏ ngang mặt ba Lạc,
gia thế giàu có như vậy cũng không tiếc mà quăng đi hết, đem Lạc Thủy
lúc đó mới lên sáu ném vào nhà Lạc rồi chạy theo một thầy giáo nghèo
xuống miền Tây, chẳng thèm ngó ngàng gì đến luôn.
Cô ấy lúc nào
cũng vui vẻ làm kẻ khờ dại, ngoảnh đầu làm ngơ mặc cho đám người xung
quanh đồn đại thiệt hơn, cô vẫn chậm rãi đến căn tin, chậm rãi ăn cơm,
không thèm để ý dù chỉ là một chút.
Mãi cho đến khi Doãn Nghiên
đến làm phiền thì cô ấy mới chịu vận động, còn đùng đùng nổi giận bảo
cậu phải ra giải quyết...Nói ra thì sợ người ta không tin, nhưng cậu ,
mặc cho đám đàn bà quay quanh có đông đảo như thế nào thì cậu vẫn cứ làm ngơ, đến mức đám bạn cùng phòng đều cười nhạo cậu là " xử ", còn
nghiêm túc hỏi về năng lực của cậu. Lúc đó cậu chỉ biết cười qua loa,
không biện minh được gì cả...Mỗi người đếu có riêng cho mình một người
đặc biệt, một món ăn ưa thích, một ca khúc say mê, chẳng biết vì sao lại thích, chỉ là thích vậy thôi..không phải sao ? Cậu cũng có mong chờ gì
nhiều đâu ?Chỉ là muốn cùng cô ấy chia sẽ thanh xuân, ôm chặt lấy cô ấy, trở thành một phần của cô ấy trong cuộc sống mà thôi. Doãn Nghiên theo
đuổi cậu hai năm trời ròng rã, khăn khăn một dạ, cậu làm sao không thể
động lòng đây ? Nhưng cậu lại không có đủ dũng khí để yêu cô ấy, lại
chẳng hiểu vì lý do gì nữa...
Nhưng cô ta không nên động khẩu
động tay đến Lạc Thủy, lại còn bắt chước đám bàn dân thiên hạ kia nói
xằng nói bậy, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Tất nhiên là cậu sẽ không ức
hiếp phụ nữ, nhưng em trai của cô ta thì cậu có thể nắm đến mềm xương...
Cậu làm tất cả những việc này là vì cái gì ? Còn cô ấy xem cậu là cái gì đây ?
Đốn Cảnh Nhiên nghĩ đến đó thì hung hăng quăng bó hoa hồng xanh xuống đất
làm Lạc Thủy sững sờ tại chỗ, còn người qua lại cũng bắt đầu chỉ trỏ
thầm thì. Tiết Diễm Yến tiết đứt ruột gan nên cuối xuống ôm bó hoa lên
kín đáo đưa lại cho Lạc Thủy, vỗ vai ý bảo cô tế nhị một chút.
Nhưng Lạc Thủy hoàn toàn không có cơ hội nào cả, bởi vì Đốn Cảnh Nhiên đã bỏ đi mất rồi...
Lạc Thủy lúng túng ôm bó hoa trở về ký túc, ném cái " xạch " lên bàn sách rồi rên rỉ , lao thẳng vào giường nhỏ lăn qua lăn lại.
Liễu Oanh hết nhìn hoa rồi lại quay sang nhìn Lạc Thủy và Tiết Diễm Yến, chỉ thấy một mùi quỷ dị bao trùm vạn vật, bèn dùng khẩu hình miệng hỏi ý
Tiết Diễm Yến, nhưng chỉ nhận được một thở dài, lắc đầu nguầy nguậy.
Cuối cùng hai người nhìn nhau 1 cái, hợp sức leo lên giường kéo ai đó ra " toàn án " xét xử công khai.
Thẩm phán Liễu Oanh lạnh lùng đập bàn hỏi : " Thẳng thắng sẽ được hưởng khoan hồng, còn kháng cự thì ở đó mà chờ hình phạt đi "
Bị cáo Lạc Thủy : " Mình cũng không biết chuyện gì đã xảy ra mà "
Luật sư Diễm Yến : " Chi bằng để ta nói cho nghe, nguyên nhân trực tiếp là
Đốn đại soái ca tặng hoa hồng cho Lạc Thủy, thế mà nàng lại lạnh lùng cứ tuyệt, xong vị kia thẹn quá hóa giận đùng đùng bỏ đi mất. Nguyên nhân
gián tiếp là đám người nhiều chuyện chỉ trỏ xung quanh làm Đốn đại soái
ca mất hết mặt mũi, nguyên nhân cơ bản là LạcThủy không thích người ấy
mà vẫn muốn hại người. Báo cáo hết "
Sinh viên khoa văn lúc nào
cũng tốt về mặt này hết, tuy không được logic lắm nhưng lập luận rất rõ
ràng, chắc chắn khiến Lạc Thủy như chìm trong sương mù, choáng vãn đầu
óc , miễn cưỡng mở miệng cãi : " Nguyên nhân trực tiếp và gián tiếp thì
cứ cho là đúng đi, nhưng nguyên nhân cơ bản thì sai rồi "
Liễu Oanh : " Vì sao sai ? "
Lạc Thủy : " Khách quan mà nói , cậu ta chưa bao giờ bảo thích mình, mình
cũng không thích cậu ta...Cậu ta đưa hoa là vì mình bị fan của cậu ta
quấy rầy...Vậy thôi ! "
Diễm Yến cười khinh : " Xin lỗi mà tặng hoa hồng cơ à ? Còn là lam sắc yêu cơ... ôi ông trời của tôi ơi! "
Liễu Oanh nghe vậy vội vàng lao đến kệ sách, giám định kỹ càng bó hoa rồi
đưa ra kết luận : " lam sắc yêu cơ, thông điệp hoa : em là duy nhất của anh, giá 120 tệ 1 cành...OMG tiền bay đầy mắt ta rồi "
Lạc Thủy cà lăm: " Cái...này...này là trùng hợp thôi "
Diễm Yến ngồi xem một hồi, biết đường không thông bèn đứng ra đánh trống
lãng : " Những thứ này chung quy đều không phải điểm mấu chốt, mấu chốt
là cậu có thích người ta không ? "
Lạc Thủy đỏ mặt kình cãi : " Mình không thể nào thích cậu ta, mình và cậu ta không cùng một dạng người, chênh lệch quá lớn."
Mẹ của cô vất vả lắm mới thoát ra được, làm sao cô có thể lại lao đầu vào ? Từ lúc bắt đầu, cô đã biết mình phải làm gì rồi.
Hơn nữa đầu óc cô bây giờ tràn ngập một đống số liệu rút ra từ não, khiến
cô biến thái đến nỗi liên tục nghiền ngẫm lặp lại tất cả các câu nói của đại thần...chẳng còn nghĩ nổi cái gì nữa rồi.
Diễm Yến trỏ vào
trán Lạc Thủy : " Cậu đó, cứ suy nghĩ thứ tư tưởng phong kiến cổ hủ gì
đó hả ? Người ta là rùa vàng, là rùa vàng đó , đừng ở đây làm loạn với
tỉ "
Liễu Oanh cũng phụ họa : " Trực tiếp nhào tới luôn cho rồi, còn bày đặt 1 loại người với chả 2 loại người "
Lạc Thủy lắc đầu, trả lời một cách kiên định : " Không "
Tiết Diễm Yến và Liễu Oanh nghe vậy , thì không hẹn mà cùng ngạc nhiên, trố mắt ra nhìn nhau.
Tiết Diễm Yến chợt nghĩ đến một ý tưởng điên rồ, xong ngờ vực hỏi : " Thủy,
không phải cậu thực sự...thực sự mê cái đống số liệu kia rồi chứ ? "
" Ai bảo cậu đó là một đống số liệu hả ? " - Lạc Thủy cự tuyệt
Diễm Yến bị sặc, đầu cô nghĩ đến mấy đại thúc miệng răng vàng khè, hôi hám
toàn thân thích lừa gạt những thiếu nữ ngây thơ trên mạng, lập tức không rét mà cun cầm cập, vội vã nói : " Đó chắc chắn là một ông chú bỉ ổi
chuyên đi lừa đảo "
Liễu Oanh bây giờ cũng hiểu rõ, bèn hùa theo
hỏi : " Cậu thích cái đống số liệu kia á ? Mặc cho sau đó có thể là trẻ
em, nhân yêu , ông già, ông chú ?
Lạc Thủy giải bày : " Mình nghĩ người ta cũng là sinh viên "
Lúc đấu giá tấm hình đó...Rõ ràng Tây Môn Trái Chủ đã gọi Nam Cửu Khanh là bạn học.
Hơn nữa, mấy đề tài mà họ hay bàn luận cũng thể hiện ra bọn họ là sinh viên, còn có thể ở chung một phòng ký túc nữa.
Rồi cả lần hệ thống bình chọn Giang Hồ Đệ Nhất Mỹ Nam, nghe bọn họ nói
chuyện và qua giọng điệu của Tây Môn Trái Chủ, đại thần hẳn không phải
là một đại thúc bỉ ổi như mọi người nghĩ đâu.