Huyết Vô Nhai hai mắt tràn ngập sát khí, tay trái hắn cầm Tử Thanh Bảo
Kiếm, tay phải cầm Hạo Thiên Đế Kiếm cả người Huyết Vô Nhai lúc này bễ
nghễ như một vị ma thần từ địa ngục xuất thế, lúc này Huyết Vô Nhai nhìn Minh Duệ:
- Tinh Vân Kiếm Tông hôm nay chắc chắn phải bị diệt
không thể nghi ngờ. Hắc Nguyệt, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng: Thần
Phục hoặc CHẾT.
Minh Duệ bên kia chật vật không thôi, hắn gian
nan đứng dậy sau chiêu Ngọc Đế Diễm vừa rồi của Huyết Vô Nhai, lúc này
Minh Duệ một bên nuốt vô số đan dược, một bên nhìn đám người Lưu Tinh và Tinh Vân Kiếm Tông không còn sức kháng cự, lại nhìn Dương Anh Nhi vẫn
còn bị thương thế rất nặng, vẫn còn đang bất tỉnh được Linh Hà ở một bên chiếu cố.
Khi Minh Duệ nghe được Huyết Vô Nhai thốt lên câu nói
kia, hắn hừ lạnh một tiếng, hai mắt tỏa ra sát khí ngút trời, Minh Duệ
nghiến răng nghiến lợi nói ra:
- Hôm nay ngươi chắc chắn phải
chết. Dám làm tổn thương đến nàng, hôm nay dù cho thiên vương lão tử đến cũng không cản được ta giết ngươi.
Huyết Vô Nhai cười điên loạn, hắn đúng là giận thật rồi. Không ngờ tên ngu dốt trước mắt này lại cự
tuyệt ý tốt của hắn. Huyết Vô Nhai cuồng tiếu một tiếng:
- Đã
ngươi muốn chết, vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi. Ngươi hãy cảm thấy
vinh hạnh đi, ta sẽ cho ngươi thấy được cái gì là tu vi Kết Đan Hậu Kỳ,
cái gì là Tiên Khí chi vật cái gì là Thần Khí Thượng Cổ.
Nói
xong, Huyết Vô Nhai tế ra một tòa tháp thập phần cổ xưa, khi tòa tháp
vừa xuất hiện, khủng bố tiên đạo khí tức tràn ngập, Hỗn Độn Khí lượn lờ, thần quang quét ngang tứ phương, Tiên Tháp vừa ra, chư vị cường giả
trên Hoành Không Đại Lục nhao nhao bị kinh sợ, mấy tên cường giả Chân
Tiên Chân Mệnh của bắc vực không chịu nổi uy thế nhao nhao phún ra một
ngụm máu tươi, tu vị đột nhiên bị giảm một tiểu cảnh giới, khí tức uể
oải vô cùng.
Huyết Nguyệt Ma Triều, Huyết Nguyệt lão tổ nửa bước
Thiên Phủ Cảnh hoảng sợ, hắn từ trong quan tài dưới lòng đất bị kinh
động phá quan mà ra, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào nơi tòa tháp của Huyết Vô Nhai vừa tế ra.
Huyết Nguyệt lão tổ kinh sợ nói:
- Rốt cuộc là Thần Vật gì vừa hiện thế? Cho dù là Ngũ Chương Linh Thư,
một trong các bảo vật thành danh của Nghiêm Tà Thiên Đế bất quá cũng chỉ có vậy.
Bên kia, tại một tòa học viện nào đó, một lão giả râu
tóc bạc phơ lăng không mà đứng, đôi con ngươi của lão giả co rụt lại,
hắn gắt gao nhìn về phương hướng Tinh Vân Kiếm Tông. Bên cạnh một đám
lão sư trưởng lão của học viện cũng nhao nhao kinh sợ. Một người trong
số họ nhìn lão giả râu tóc bạc trắng nói ra:
- Viện trưởng, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao tu vi của chúng ta đều bị giảm xuống một tiểu cảnh giới.
Cả đám người nhao nhao gật đầu, hiển nhiên đây cũng là câu hỏi của cả đám
người bọn họ. Bọn hắn vừa hoảng sợ, vừa không cam lòng khi tu vị tự
nhiên bị giảm đi như vậy.
Lão giả viện trưởng kia nghe vậy, hừ lạnh một tiếng hét lên:
- Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai. Đến Thiên Cung Hậu Kỳ như ta còn bị giảm
một tiểu cảnh, cho dù là Thần Phủ Cảnh ở Bắc Vực cũng đừng hòng thoát.
Rốt cuộc bên trong phạm vi của Long Thần Tông xảy ra cái chuyện kinh
thiên gì.
Tinh Vân Kiếm Tông, lúc này Lưu Tinh khẽ rên một tiếng, hắn cố gắng gượng dậy hoảng hốt nói:
- Ngươi… Ngươi vậy mà không chỉ tu luyện công pháp Tu Chân Tu Tiên, có
được bảo kiếm của Ngọc Đế, liền ngay cả Hạo Thiên Tháp cũng có được đến
tay. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lẽ ra ngươi chỉ có Thiên Đạo Quyết
của Hoành Không Đại Lục mới phải, điều này là không có khả năng, trong
nguyên tác ngươi không có mạnh thái quá như vậy.
Lưu Tinh nhìn tòa tháp cao ngất trời, ba mươi ba tầng tháp tỏa ra cỗ uy thế khiến ai nhìn vào cũng muốn quỳ xuống triều bái.
Hắn thốt ra lời kia tuy nhỏ, nhưng bên kia Huyết Vô Nhai và Minh Duệ hiển nhiên đều nghe rõ mồn một từng câu từng chữ.
Huyết Vô Nhai nghe thấy Lưu Tinh vậy mà hiểu rõ tường tận lai lịch của mình
như thế, cho dù là kẻ thân nhất của y cũng không biết bí mật lớn nhất
của mình, thế mà tùy tiện một tên từ nơi chim không thèm đậu này lại nói toạc ra bí mật của mình. Huyết Vô Nhai hai mắt long song sọc, hắn nhìn
Lưu Tinh sát khí ngút trời trầm giọng nói:
- Ai cũng có thể sống, nhưng riêng ngươi phải chết, ngươi biết quá nhiều rồi.
Ở một bên, Minh Duệ hỏi Niệm:
- Niệm, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?
Trong thức hải Minh Duệ, Niệm giải thích:
- Đó là Hạo Thiên Tháp của Hạo Thiên Đại Đế, một trong các thượng cổ thần khí của Tiên Giới, còn có mấy món tiên khí và tiên thuật không giống
thế giới này mà ngươi thấy Huyết Vô Nhai kia sử dụng, xem ra Tiên Giới
đã bị “Hắn” cho người phá hủy, Ngọc Đế của Tiên Giới may mắn sống sót và bị đánh bay đến Hoành Không Đại Lục.
Minh Duệ đầu đầy hắc tuyến, hắn vẫn không hiểu Niệm đang nói cái quỷ gì.
Đúng lúc này, Niệm truyền lại trong đầu Minh Duệ một tin tức khiến hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới.
- Hãy dùng Thần Niệm Phụ Thể, ta sẽ là chủ thể mà ngươi cũng vậy. Ngươi
không thể đối phó hắn được, trừ khi ngươi bước vào Vũ Linh Cảnh, không,
thậm chí phải là Vũ Vương nếu ngươi không có Hồn Tháp trong tay.
Bên kia, Huyết Vô Nhai cũng không có dùng Hạo Thiên Tháp tấn công Lưu Tinh, như vậy khác gì hắn dùng dao mổ trâu chặt thịt gà, điều đó là không cần thiết. Hạo Thiên Tháp là thứ hắn dùng để đối phó tên Hắc Nguyệt đằng
kia.
Huyết Vô Nhai chân đạp Tử Thanh Bảo Kiếm, Hạo Thiên Đế Kiếm
bay xung quanh người hắn, cả người hắn bay lại gần Hạo Thiên Tháp. Hai
tay Huyết Vô Nhai khai triển thủ quyết, một đạo hỏa diễm phóng ra, đúng
là Ngọc Đế Diễm.
Huyết Vô Nhai hét lên một tiếng:
- Ngọc Đế Diễm, đi.
Ngọc Đế Diễm vừa ra, uy áp kinh người, khí thế hào hùng lao về phía Lưu
Tinh. Nhưng Ngọc Đế Diễm còn chưa lao đến người Lưu Tinh, nó bỗng nhiên
dừng lại giữa không trung, sau đó biến mất vô tung vô ảnh.
Đám
người không hiểu chuyện gì xảy ra thì đột nhiên, bên kia Minh Duệ cả
người biến đổi, thân hình hắn đột nhiên cao lớn hơn, tóc của Minh Duệ
lúc này không còn là cam ngả vàng nữa mà thay vào đó là một bộ tóc
trắng, đôi mắt Minh Duệ lúc này cũng vô cùng khiếp người, chỉ thấy mắt
phải của hắn hoàn toàn là một màu đỏ như huyết, con mắt trái lại đen xì
như bị yêu ma quỷ quái chiếm đoạt cơ thể.
Minh Duệ cười lên một
tiếng, điệu cười này khiến ai nhìn vào cũng chẳng thấy thân thiện như
ngày thường mà nó giống như một kẻ ác ma khát máu.
Chợt tay Minh
Duệ lóe lên một cái, Hắc Nguyệt Kiếm lúc này đã biến thành thanh kiếm
như của nam tử thần bí đã chém rơi Niệm khỏi cơ thể.
Minh Duệ lúc này không thể điều khiển cơ thể mình, hắn biết bây giờ là lúc Niệm
chiếm giữ cơ thể hắn, hắn cũng không lo Niệm đoạt xá mình bởi Niệm từng
nói, hắn và mình đã hòa làm một, hơn nữa mình cũng không đáng để hắn
chiếm đoạt.
Đúng vào lúc này, linh hồn Minh Duệ đột nhiên đau đớn vô cùng. Cả linh hồn Minh Duệ đột nhiên hư thoát, chợt Minh Duệ xuất
hiện tại một căn phòng nhỏ, căn phòng bố trí rất kì quái và khác lạ.
Một thanh niên nam tử xuất hiện trong mắt Minh Duệ khiến Minh Duệ sợ hãi kinh ngạc:
- Người này, người này là hắn.
Một bóng hình xuất hiện không biết bao nhiêu lần dung hợp lại với thanh
niên trước mặt này, đúng là người dạy hắn vũ kỹ trong pháp quyết.
Lúc này, thanh niên nam tử kia cứ ngồi đó, tay hắn cầm một cái hộp sắt,
trước mặt hắn là một cái gì đó có rất nhiều nút, phía trên là một cái
màn hình.
Thanh niên nam tử lúc thì bấm cái hộp sắt kia sáng lên, lúc thì lại nhìn vào cái màn hình. Một nữ tử xinh đẹp tuyệt luân xuất
hiện trong cả hai thứ này, tuy là hai hình ảnh với hai cái kiểu cách ăn
mặc, phong cách khác nhau nhưng hiển nhiên, cả hai đều là một người.
Minh Duệ có thể khẳng định, nữ tử này có một vẻ đẹp gì đó mà không ai có thể sánh kịp, nàng vận trên mình bộ đồ kì quái không như quần áo Hoành
Không Đại Lục càng tôn lên vẻ đẹp siêu nhiên thoát tục của nàng. Minh
Duệ có thể khẳng định, đây là nữ tử xinh đẹp nhất hắn từng gặp từ trước
đến giờ.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, năm tháng thoi
đưa, ngày này qua ngày khác, ngày xuống đêm lên, nhưng nam tử kia vẫn cứ thẫn thờ ngồi đó nhìn vào nữ tử bên trong màn hình và hộp sắt nhỏ trên
tay, lúc thì nở một nụ cười đắng chát, lúc thì thở dài một hơi. Ngày qua ngày, hắn chỉ đi chế tạo một bữa ăn tầm ba phút, sau đó lại ngơ ngác
nhìn vào nữ tử kia.
Minh Duệ nhìn đến đó cũng có chút buồn vô cớ. Ngày qua ngày, nam tử này ăn hai bữa ngủ một canh giờ sau đó lại tiếp
tục nhìn nữ tử này. Tuy hắn không cảm nhận được tu vi của thanh niên
kia, nhưng có thể dạy hắn những vũ kỹ khủng bố kia, cho dù Minh Duệ hắn
bây giờ cả năm không ăn không ngủ cũng không sao, vậy mà nam tử này vẫn
sinh hoạt như phàm tục nhân làm hắn khó hiểu.
Đúng lúc này, Minh
Duệ bị kéo ra khỏi cảnh tượng kia, bên ngoài Niệm không biết phát sinh
chuyện gì giống như mất kiểm soát, chỉ nghe hắn phát ra giọng nói của
Minh Duệ:
- Hắc.
Tử khí đột nhiên bao phủ toàn Hoành Không Đại Lục, một đạo kiếm mang từ trên trời đột nhiên ầm ầm giáng xuống.
Huyết Vô Nhai nhìn thấy vậy sắc mặt khẽ biến, hắn không kịp thu lại hai món
tiên khí vì vậy hắn dứt khoát từ bỏ, thân hình chợt lóe, cả người bay
vào trong Hạo Thiên Tháp, thoáng cái đã bay đi cả ngàn vạn dặm.
Đam Mê Học Viện, vị kia Thiên Phủ Cảnh Viện Trưởng đột nhiên hét to:
- Nhanh, mau mở Hộ Viện Đại Trận, mở truyền tống trận, mau chóng trở về Trung Châu, Bắc Vực sắp không còn tồn tại.
Đạo kiếm mang kia rơi xuống, hủy diệt cả một vực to lớn mà không báo trước, toàn bộ cường giả trong bắc vực không may đều phải bỏ mạng trong một
kiếm kia.
Cả đám cường giả khác trên đại lục sợ hãi không thôi, chỉ một thoáng mà đã xảy ra đến hai chuyện kinh thiên vậy rồi.
Đột nhiên, cả bầu trời khẽ biến, một cự nhãn đỏ như huyết xuất hiện, Minh
Duệ cười điên loạn, sau đó hắn xé rách hư không, biến mất khỏi Hoành
Không Đại Lục.
Có đại giáo lão tổ thấy cự nhãn xuất hiện sắc mặt khẽ biến:
- Sắp biến thiên a. Không lẽ Nghiêm Tà Thiên Đế hiện thế?
Trong hư không, lúc này Minh Duệ đã làm chủ được cơ thể mình, xong lúc này
một đoạn kí ức nào đó lại xuất hiện trong đầu Minh Duệ, đều là dạng
thông tin, một là lam sắc, một là bạch sắc.
Bạch sắc: Tốt nhất nên vậy đi, nói chuyện bình thường đi ok.
Lam sắc: Ta thấy ngươi ít nói chuyện, ta gây sự để nói chuyện với nhau được không?
Bạch sắc: Đừng lôi ra lắm chuyện nữa, ta đạt tới giới hạn, ta không biết ta sẽ làm gì đâu đm.
Lúc này Niệm đột nhiên hét lên thành tiếng, điều mà Minh Duệ không bao giờ ngờ tới rằng Niệm có thể nói chuyện được.
Chỉ nghe Niệm hét “a a a” một tiếng, Minh Duệ ngất đi, một khắc sau Niệm cũng im lặng trở lại.