- Hội trưởng, đan
dược này tỉ lệ thành đan rất thấp. Số đan dược kia là những viên tốt
nhất mà ta luyện được từ mấy trăm lô. Số còn lại đã dùng hết rồi.
Nạp Lan Hoàng nghe vậy, vẻ mặt thoáng cái thất vọng. Rất nhanh hắn lại khôi phục lại bộ dáng ban đầu. Cầm trong tay đan dược thoáng một cái, hắn
trầm mặc nói ra:
- Ta nguyện ý dùng bảy trăm vạn Linh Tệ mua số đan dược này.
Minh Duệ nghe xong, suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ. Thoát Phàm Đan có giá
trị vậy a? Sao hắn cái này người luyện đan không hề hay biết? Về phải
luyện cái mấy trăm lô. Phen này kiếm hời lớn rồi, sau này không cần lo
chuyện tiền bạc nữa.
Nhưng Minh Duệ nào biết, trong lòng Nap Lan Hoàng đang mừng như điên. Nếu gửi lên tổng bộ, sau đó lại đấu giá một
cái, danh tiếng luyện đan sư công hội vô thanh vô tức lại được đề cao
mấy cái cấp bậc.
Mình Duệ rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Hắn thở dài nói:
- Nếu hội trưởng nguyện ý trả giá đắt vậy, ta đây còn không bán thì đúng
là không biết điều rồi. Sau này nếu còn có thể luyện chế Thoát Phàm Đan, ta sẽ lại tìm ngươi.
Nạp Lan Hoàng nghe vậy, cười híp mắt, giao một giới chỉ cho Minh Duệ sau đó cũng không nói gì. Lúc này, nữ tử kia
mang đến một cái huy hiệu, còn có một bộ tam phẩm đan sư trang phục đưa
cho Minh Duệ. Hắn nhận lấy chúng đang định cáo từ rời đi chợt khựng lại.
Hắn quay sang nhìn Nạp Lan Hoàng, trịnh trọng nói:
- Ta muốn tìm tung tích một vật, không biết hội trưởng có thể giúp ta không?
Nạp Lan Hoàng vui vẻ đáp:
- Cái đó là điều đương nhiên. Công tử cũng tính là một nửa người Đan Sư
công hội, chỉ cần giúp được ngươi, ta chắc chắn sẽ giúp.
Minh
Duệ gật gật đầu, ném một cái quyển trục hắn sớm chuẩn bị trước, dự định
nhờ Hoa Linh Bang tìm kiếm giúp hắn ném cho Nạp Lan Hoàng.
Nạp
Lan Hoàng đón lấy quyển trục, mở ra xem. Đập vào mắt hắn là hình ảnh một thanh kiếm nhỏ, toàn thân màu đen, lưỡi kiếm nhìn qua có vẻ nhỏ hơn
lưỡi kiếm của một thanh kiếm bình thường. Chỗ tiếp xúc của chuôi kiếm và lưỡi kiếm là một hình chữ S.
- Công tử an tâm, chỉ cần ở xung quanh phạm vi Đại Mạc Trấn, ta chắc chắn sẽ tìm được cho công tử.
Minh Duệ nghe vậy an tâm hẳn lên. Hắn ôm quyền cáo từ, rời khỏi nơi này.
Minh Duệ đi đến Chân Binh Các, nơi này hắn từng thấy qua khi đi dạo trên thị trấn. Nơi này là nơi chuyên bán Chân Binh cho tu sĩ. Bước vào nơi này,
hắn nhìn thấy hầu hết đều là Phàm Giai Trung, Thượng Đẳng Chân Binh. Hắn lắc lắc đầu, tên tiệm thật hùng hồn nhưng lại không thấy một kiện Hoàng Giai Chân Binh, đúng là không thể mong đợi gì từ nơi này.
Hắn
đang tính rời đi, một đồ vật hấp dẫn tầm mắt của hắn. Chỉ thấy một thanh trường kiếm màu xanh, toàn thân phát ra hàn khí nhè nhẹ. Hắn đi đến,
cầm trường kiếm này lên nhìn qua nhân viên nơi này nói:
- Ta mua nó.
Nhân viên phụ trách nơi này thấy là thanh trường kiếm để đó từ rất lâu cũng
không ai để ý, nay có người chủ động mua, sắc mặt bình thản nói:
- Hai ngàn Linh Tệ.
Minh Duệ ngơ ngác, hắn cảm thấy thanh kiếm này bất phàm a. Vì sao giá cả rẻ như vậy?
Hắn trả Linh Tệ, sau đó xoay người rời đi. Cũng không bao lâu, hắn liền về
đến Hoa Linh Bang. Minh Duệ cũng không về phòng mà đi dạo khắp Hoa Linh
Bang.
Khi đến hoa viên Hoa Linh Bang, ánh mắt hắn gắt gao nhìn
vào một thân ảnh. Chỉ thấy, một lão giả thất tuần lưng hơi khom xuống,
đang chăm sóc hoa nơi này. Lão giả vận một bộ y phục màu xám, tuy cũ kỹ
nhưng không vấy bẩn hay rách nát. Tuy bộ dáng lão nhân rất bình thường,
nhưng tinh thần lão biểu hiện ra đâu phải của một lão nhân gần đất xa
trời.
Minh Duệ âm thầm kinh hãi: “Tại sao bên trong Hoa Linh
Bang có Chân Quân Cảnh cao thủ. Lão giả kia lại là ai? Nhìn thế nào cũng giống người hầu a, tu vi tại sao cùng cấp độ với Tông Chủ Tinh Vân Kiếm Tông.”
Cảm nhận được có ai đang nhìn mình, lão giả kia quay đầu
lại, khi thấy người tới là Minh Duệ, lão giả mặt nở nụ cười chắp tay thi lễ:
- Công tử hẳn là khách nhân của Hoa Linh Bang đi. Hoa trưởng lão có căn
dặn, nếu ngài có gì phân phó, bọn người làm như chúng ta sẽ ra sức giúp
đỡ.
Minh Duệ trấn tĩnh lại, gật gật đầu nói ra:
- Lão
tiên sinh không cần khách khí. Ta chỉ là đi dạo một chút, ngắm phong
cảnh Hoa Linh Bang mà thôi. Ngài cứ làm việc của mình, ta về phòng
trước.
Nói xong, Minh Duệ trực tiếp xoay người rời đi. Tu vi của hắn bây giờ còn rất thấp, không muốn có dây dưa với một vị Chân Quân
sống dưới cái thân phận người hầu kia. Vạn nhất hắn bị quấn vào một cái
âm mưu kinh thiên nào đó đâu nè? Hắn cũng không rảnh đến mức mang cái
mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn.
Lão nhân kia nhìn về thân ảnh Minh Duệ đi xa, ánh mắt hiện lên một đạo hào quang, lẩm bẩm nói:
- Người này toàn thân nội liễm, thoạt nhìn như một người bình thường
không phải là tu sĩ. Nhưng lại có thực lực miêu sát Chân Sư Trung Kỳ
sao? Nếu vậy, sau lưng kẻ này có một chỗ dựa cũng không đơn giản.
Dừng một chút, lão nhân quay sang nhìn một hướng khác, trong mắt hiện lên một tia lăng lệ:
- Tiến Dương Thần Tông, các ngươi cuối cùng cũng không nhịn được mà ra
tay rồi sao? Dù thế nào đi nữa Hoa Linh Phong ta quyết bảo vệ Thần Vật
của Hoa Linh Thần Tông.
Khi lời này vừa dứt, khí thế uy nghiêm
của lão nhân bộc phát, uy áp kinh người cuồn cuộn mà ra vô cùng khủng
bố. Một hồi lâu sau, lão nhân thân ảnh chợt lóe, biến mất không thấy
đâu.
Minh Duệ lúc này đã về tới phòng, hắn bắt đầu lấy thanh
trường kiếm kia ra xem xét. Nhìn một hồi lâu, hắn vẫn thấy thanh kiếm
này bất phàm, nhưng bất phàm ở chỗ nào thì hắn không biết.
Chợt thanh trường kiếm thanh sắc này run lên, thoát khỏi tay Minh Duệ bay lơ lửng trên không trung.
Minh Duệ hơi kinh hãi, thân ảnh lùi lại phía sau vài bước cả kinh:
- Gặp quỷ rồi.
Hắn lấy lại bình tĩnh, tiến lại gần thanh sắc trường kiếm này. Cánh tay
Minh Duệ từ từ đưa lên, chuẩn bị nắm lại thanh trường kiếm. Nhưng vào
lúc tay Minh Duệ gần tiếp xúc đến chuôi kiếm, một cỗ hàn khí rét lạnh từ trường kiếm tản mát ra, khí thế kinh người hất bay Minh Duệ, khiến cả
người hắn đập vào tường.
Minh Duệ gian nan bò dậy, hắn cảm thấy
nhiệt độ trong phòng đang dần giảm xuống. Hắn đảo mắt nhìn xung quanh,
chợt lắp bắp kinh hãi. Chỉ thấy cả căn phòng lúc này đã đóng băng, còn
thanh trường kiếm thì đang ở giữa không trung gian phòng không ngừng run lên. Nếu không phải nơi này là nơi cho khách nhân ở, cách xa nơi ở của
người Hoa Linh Bang thì động tĩnh này đã để họ chú ý rồi.
Minh Duệ chậm rãi đi đến bên cạnh trường kiếm, tròng mắt xoay chuyển nói ra:
- Ngươi tự do hành động chắc là có linh tính, ta đoán không sai chứ?
Ngươi hãy bình tĩnh lại, ta không có ác ý gì với ngươi đâu.
Nghe được lời này của Minh Duệ, trường kiếm này không còn rung lên nữa,
nhiệt độ căn phòng cũng đã trở lại bình thường. Nhưng mũi kiếm vẫn như
cũ chĩa về phía Minh Duệ, dường như chỉ cần hắn có bất cứ hành động gì
không vừa ý nó, một lời không hợp nó sẽ ngay lập tức tấn công hắn.
Minh Duệ thấy vậy cũng kinh hãi không thôi. Hắn chỉ tùy tùy tiện tiện hỏi
một câu như vậy mà thôi. Không nghĩ tới thanh kiếm trước mắt này lại có
linh tính thật.
Lúc này hắn nhìn trường kiếm, thản nhiên nói:
- Nếu ngươi đã hiểu ta nói, vậy ta sẽ hỏi ngươi vài điều, ngươi chỉ việc
chuyển động bản thân nếu đồng ý hay ta nói đúng. Còn không phải ngươi
chỉ cần lặng im giữa không trung.
Nói xong, hắn không đợi trường kiếm phản ứng ra sao, mở miệng hỏi:
- Ngươi là Thiên Cấp Chân Binh?
Thanh trường kiếm im lặng không có bất kỳ hành động nào. Thấy vậy, Minh Duệ lại tiếp tục hỏi:
- Không phải hả, vậy ngươi là Địa Giai? Hay Huyền Giai? Đừng bảo Hoàng Giai a…
Nhưng Minh Duệ đợi một lúc cũng không thấy thanh trường kiếm phản ứng. Hắn
nghi hoặc một chút, không lẽ là do mình tự biên tự diễn? Làm một hồi
xiếc khỉ…
- Ngươi hiểu lời ta nói đúng không?
Nghe Minh
Duệ nói câu này, trường kiếm đung đưa một cái lại trở về vị trí cũ. Thấy vậy, Minh Duệ vui mừng không thôi. Điều này có nghĩa là gì? Không cần
nói cũng biết thanh sắc trường kiếm này đẳng cấp còn cao hơn Thiên Giai. Biết được điều này, bảo Minh Duệ hắn không vui cũng khó.