Lạc Thủy đứng soi gương để cài dây lưng, đang rối rắm không biết nên cài chỗ nào mới được, nếu cài quá chặt thì hình như có chỗ hơi bị nổi bật,
nếu cài quá lỏng thì có chỗ lại không nhìn ra điểm hấp dẫn.
Nghe
theo ý kiến khêu gợi của Tiết Diễm Yến, bất tri bất giác trên tay cô
cũng dùng sức hơn, cởi bớt một cái nút áo ở phía trên. Nhỏ giọng nói
thầm: “Diễm Yến, thật ra thì người mà cậu thầm mến chính là Đốn họa thủy đó.”
Xe thể thao không mui, đeo mắt kính, những thứ này đều là trang phục và đạo cụ tiêu chuẩn của Đốn họa thủy mà.
Tiết Diễm Yến say mê xe thể thao không mui đến nỗi không kiềm chế được, càng nghĩ thì càng thấy hình tượng của đại thần phải nên như vậy mà, hỏi một đường, trả lời một nẻo: “Các cậu không cảm thấy như vậy sao?”
Ba người còn lại, sáu mắt nhìn nhau, rối rít lắc đầu.
Bởi vì Tiết Diễm Yến không nhận được sự tán thành, nhụt chí vỗ bàn: “Lạc Thủy, nói đi, rốt cuộc là xe gì hả?”
Vương Tiểu Du không nhịn được dậm chân: “Nhanh đi!”
Dưới ánh mắt tha thiết và vẻ mặt mong đợi của bọn họ, hai chữ ‘Hồng Kỳ’ đã
tới miệng nhưng Lạc Thủy lại không thể nào nói ra được, phải nhanh chóng nuốt trở về, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là bỏ cuộc, giả ngu
nói: “Mình cũng không biết.”
Tiết Diễm Yến nổi nóng quơ tay múa
chân loạn xạ, nhìn Lạc Thủy với vẻ mặt không còn cách gì hơn, đành phải
ngồi trở về chỗ uống nước.
Trong phòng ngủ của mấy người Lam
Khanh, trước mắt chỉ có hai người Lam Khanh và A Đông mua xe do cần dùng trong công việc, nhưng nói thật ra thì bình thường, phần lớn thời gian
đều cưỡi xe đạp.
Lam Khanh cũng không để ý nếu cưỡi xe đạp tới
đón Lạc Thủy, chỉ là A Tây và A Bắc không chịu, kiên quyết muốn lái xe
tới đón. Từ sáng sớm hai người đã cùng nhau năn nỉ Lam Khanh được lái
xe, kết quả cuối cùng là A Tây và A Bắc, mỗi người lái một chiếc xe với
tất cả hùng tâm tráng chí đi vào đại học Y.
Lúc Lam Khanh xuống xe vỗ vai A Bắc: “Tiền lương tháng này trừ hai trăm.”
A Bắc không hiểu ra sao? Tình hình này lại như thế nào? Coi như chuyện
tăng lương gì đó chỉ giống như mây bay tận chân trời rồi. A Đông đi về
phía anh ta, giơ ngón tay cái lên: “Lão đại nói tài xế này kỹ thuật
không tệ, chờ ở đây nha.”
Sau đó A Tây đi tới, gương mặt bi phẫn cầm tay A Bắc: “Chúng ta là những người dân lao động vinh quang.”
Lam Khanh quen thuộc đường xá dẫn theo ba kẻ nhà quê cùng phòng ngủ của
mình, đứng dưới ký túc xá của mấy người Lạc Thủy, chờ bọn họ xuống.
A Tây giống như trên trộm, thò đầu nhìn vào trong thăm dò: “A Nam, cậu có chắc là chị dâu ở đây không vậy?” Anh ta chắc lưỡi nhìn một nam sinh
cởi trần mặt quần đùi đang bưng thau rửa mặt nhàn nhã đi ra từ phòng tắm ở lầu một, căn bản là người anh em này cũng không thèm che đậy chút
nào.
Lam Khanh gửi tin nhắn cho Lạc Thủy nói bọn họ đã ở dưới lầu rồi, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Chắc
chắn.”
A Bắc nhìn những nam sinh ăn mặc thiếu vải trên hành lang, gõ gõ cửa kính hay được sử dụng giống như gương soi trong ký túc xá,
giọng điệu ra vẻ thâm trầm nói: “Đại học Y chẳng chịu giữ ý tứ chút nào
hết.” Tại sao lại để nam nữ trộn lẫn ở đây? Đây còn không phải là dung
túng những hành động gì đó trước hôn nhân hết sức rõ ràng hay sao?
Bỗng nhiên, cửa kính mở ra, một cái đầu đen ló ra từ trong ký túc xá, gõ gõ
cửa kính, giọng nói lớn hơn: “Người anh em, chú ý một chút.”
Két! Tay A Bắc dừng lại giữa không trung, mái tóc ngắn dựng lên, nghiêng về
một bên, anh ta chỉ có thể cười và tránh ra chỗ khác.
Khi Lạc
Thủy và cả một đoàn cố vấn sắc đẹp của cô đi ra thì thấy một cảnh tượng
như vậy: Bốn nam sinh có khuôn mặt ấn tượng khác nhau đang đứng thành
một hàng nhìn chằm chằm không chớp mắt vào hành lang ký túc xá, trong đó có một người với vẻ mặt hết sức kỳ lạ, không ngừng vò đầu gãi tai.
Lạc Thủy đi ra trước, nhìn về bốn bạn nam sinh đang vẫy tay, còn ba người
nào đó bình thường vô cùng phóng khoáng, thì giờ phút này lại ngại ngùng mắc cỡ đứng sau lưng Lạc Thủy, cười ngượng ngùng.
Lam Khanh và A Đông bước tới gật đầu chào, sau đó A Bắc và A Tây cũng bước lên gọi
‘chị dâu’, tại sao chuyện này lại làm cho Lạc Thủy có cảm giác giống như mình là đại tỷ của xã hội đen vậy, không nhịn được nổi vạch đen đầy
đầu, cuối cùng chỉ biết then thùng vẫy tay đáp trả.
Dù sao thì
đây chỉ là cách gọi trong trò chơi mà, bất tri bất giác bị gọi chị dâu
trong đời thực, mà hai thằng nhóc này còn mang vẻ mặt nghiêm chỉnh tới
vậy, không có biểu hiện một chút nào không quen cả.
Lạc Thủy có
chút choáng váng, không phải cô nghĩ lung tung gì cả, nhưng mà thực tế
cùng với trong tưởng tượng khác nhau quá lớn đi, rốt cuộc những người
này như thế nào đây hả? Bước lên trước cùng với Lam Khanh chắc chắn phải là Đông Phong Phá, đeo một mắt kính gọng đen, chiều cao cũng cỡ Lam
Khanh, phong cách trầm ổn, khuôn mặt thanh tuyển.
Nhưng rốt cuộc
người nào là Tây Môn Trái Chủ còn người nào là Bắc Viên Phẩn vậy? Một
người thì có bộ dáng rất đẹp, còn một người thì lại có dáng dấp rất oai
vệ. Vì vậy mà Lạc Thủy có suy nghĩ không được phúc hậu rằng tổ hợp những người này thật sự làm cho người ta không thể nào quên được.
Cuối cùng dưới ánh mắt ra hiệu của Lam Khanh, A Tây và A Bắc mở miệng tự giới thiệu mình.
“Chào mấy người đẹp, tôi là A Tây, Lâm Tuấn.”
“Chào các cô gái xinh đẹp, tôi là A Bắc, Hùng Tráo.”
Két! Thời gian dừng lại hết ba giây, cái gì hả trời? A Bắc trơ mắt nhìn
người nữ sinh đối diện sau khi nghe được tên của anh ta đã trợn to hai
mắt, bước chân cũng ngưng lại.
Tiết Diễm Yến nhanh mắt nhanh miệng, hỏi với vẻ không thể tin nổi: “Áo ngực hả?”
A Bắc dậm chân đấm ngực, giải thích: “Là gấu! Gấu đó, là gấu biết chưa!”
Giải thích như vậy càng làm cho bốn người bọn họ cười dữ dội hơn, Tiết Diễm
Yến đang ôm bụng, cười hết sức thoải mái: “À, là con gấu mặc áo ngực.”
(Quỳnh: tại vì tên của A Bắc là 熊罩: Hùng Tráo, Hùng là gấu, còn 胸罩: áo ngực, bra nhưng đọc đồng âm với Hùng Tráo tên của A Bắc)
Lần này, ngay cả Lam Khanh và A Đông cũng không nhịn được bật cười, vốn là
không khí có một chút lúng túng và xa lạ, nhưng giờ đã
biến mất không còn nữa, cỡ tuổi như nhau, đều là một đám người hoạt bát, không khí cũng trở nên sôi nổi hơn.
Nhưng mà Tiết Diễm Yến và Hùng
Tráo đã có khúc mắc, lúc Tiết Diễm Yến vỗ vai, thì gương mặt của ‘áo
ngực’ vẫn còn đen thui như cũ, muốn nổi giận cũng không được. Tiết Diễm
Yến dở khóc dở cười, dù sao thì sự vui vẻ của các cô xây dựng trên nổi
đau của người ta đó nha, cho nên rất ôn hòa đưa tay ra: “Xin chào đại ca Hùng Tráo, tôi là Tiết Diễm Yến.”
‘Áo ngực’ cố làm ra vẻ thanh cao, hất cằm lên, nhìn cô qua chóp mũi: “Ai là đại ca của cô.”
Làm sao mà Hùng Tráo không nghe ra được một chữ cố tình nói sai này, ngay
lập tức chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay giống như ăn hoàng liên, đành phải hừ lên một tiếng, chạy đến chỗ Lạc Thủy kể khổ, ‘Áo Ngực’ và Lâm Tuấn
cũng không có phát hiện một sự thật, bây giờ nếu bọn họ gặp chuyện gì
khó khăn, hay buồn bực, thì bọn họ không phải tìm lão đại mà là tìm chị
dâu.
“Chị dâu.” Hùng Tráo thở dài một tiếng. “Chị dâu.” Lại thở dài thêm một tiếng nữa: “Chị dâu.”
Một thanh niên cao to hùng dũng như vậy lại thở ngắn than dài bên cạnh Lạc
Thủy, ngay lập tức Lạc Thủy thẳng lưng lên, an ủi: “A Bắc, thật ra thì
cái tên này cũng rất tốt mà, không chỉ có khí thế, mà quan trọng chính
là cái tên này làm cho người ta phải khắc sâu ấn tượng, đã nghe một lần
thì không thể quên được.”
Hùng Tráo vừa nghe, bộ dáng càng thêm
rầu rĩ, than một tiếng: “Ai chà, không nói đến chuyện này thì thôi, nói
đến thì tôi càng thêm giận mà, chị dâu, chị thử tưởng tượng đi, khi đi
trên đường, thường đụng phải một hàng người hướng về phía cô mà gọi to
‘Áo Ngực’ thì sao?”
Lạc Thủy tưởng tượng một khung cảnh như vậy, ớn lạnh đến buồn nôn: “Vậy sao cậu không đổi tên lại đi?”
Nét mặt già nua của Hùng Tráo lại càng đen thêm: “Cái tên này là do ông nội đã qua đời của tôi đặt cho, tôi không dám đổi đâu, nếu không thì không
biết chừng sẽ trở thành gấu mèo thật luôn đó.”
Lạc Thủy suy nghĩ một chút: “Đúng, gấu mèo cũng không tệ, còn là bảo vật quốc gia.”
Hai mắt Hùng Tráo tỏa sáng, cảm giác giống như tìm được tri âm đã làm lu mờ ánh mắt sắc như dao ở bên tay phải anh ta: “Đúng vậy, chị dâu, tôi đã
suy nghĩ nhiều năm rồi, thật ra thì tôi có thể đổi thành Hùng Phong.”
Lam Khanh kịp thời cản lại đôi mắt đang lóe lên ánh sáng từ trong sâu thẳm
của ‘Áo Ngực’, nghiêng người hỏi Lạc Thủy: “Chúng ta đi đâu ăn cơm?”
“Mấy người Diễm Yến muốn đi Grandma’s House trên đường Phù Sơn.” Lạc Thủy
nói hơi ngượng ngùng, đường Phù Sơn cách trường học của các cô hơi xa,
ngược lại cách đại học X gần hơn.
Lam Khanh gật đầu một cái: “Bọn anh cũng thường tới đó ăn.”
Hùng Tráo thấy lực chú ý của Lạc Thủy đã bị thu hút đi chỗ khác, không cam lòng kéo ống tay áo Lạc Thủy: “Chị dâu......”
Bên này Lam Khanh đã mở cửa xe, bất đắc dĩ xách Hùng Tráo qua: “Qua ngồi xe của A Đông đi.”
Mấy người Tiết Diễm Yến vẫn giống như lạc vào cõi tiên cho đến khi ngồi vào xe của đại thần, xe của đại thần là Hồng Kỳ > Liễu Oanh ngồi ở ghế sau, căn cứ vào thái độ yếu ớt, khiêm tốn, hiếu học mà hỏi: “Đại thần, tại sao anh lại mua Hồng Kỳ vậy?”
Lam Khanh cùng Lạc Thủy liếc nhau một cái, hai người cũng không mở miệng,
cuối cùng Lam Khanh chỉ vào tay lái, ý muốn nói anh không thể mất tập
trung. Lạc Thủy quay lại nói: “Bác trai thích xe Hồng Kỳ.”
Thì ra là như vậy.
Tiết Diễm Yến là người đầu tiên kịp phản ứng, không phải Lạc Thủy không biết Lam Khanh lái xe gì à? Vậy thì làm sao biết ba của Lam Khanh lại thích
xe Hồng Kỳ? Tằng hắng, giọng nói đầy chế nhạo: “À, ba chồng của Tiểu
Thủy thích xe Hồng Kỳ, hiểu rồi.”
Máu trong người Lạc Thủy đã vọt tới trên mặt, luống cuống tay chân giải thích: “Là bác trai, bác trai đó.”
Đại thần à, đây chỉ là hiểu lầm thôi, chỉ đơn giản là hiểu lầm đó, khóe mắt liếc qua liếc lại, phát hiện đại thần đang hết sức chuyên tâm chú ý lái xe, cũng yên lòng, chắc là đại thần không nghe được.
Vương Tiểu Du thấy có trò vui, cũng lập tức bỏ đá xuống giếng: “Biết rồi, gọi thân thiết như vậy làm gì.”
Lạc Thủy thở phì phò nhìn chằm chằm ba người kia, cũng không đủ dũng cảm quay mặt đi chỗ khác, nhất thời không biết phải
làm sao cho đúng.
Lam Khanh nắm tay lái, vô cùng hăng hái thay
Lạc Thủy giải vây: “Đều là người một nhà, thân thiết một chút cũng là
việc nên làm mà.”
Ba cô gái đang ngồi ở phía sau nghe vậy, cùng đồng loạt há miệng kêu lên một tiếng cảm thán hết sức quái dị: “Hả???!!!”
Chỉ là một tiếng nhưng có thể chín cong mười tám quẹo làm ra thành N giọng
điệu, thí dụ giống như là bừng tỉnh hiểu ra, hay vui mừng, hoặc hưng
phấn, cũng có thể tò mò, cũng có khi đợi câu kế tiếp.
Lạc Thủy vô cùng 囧, bẻ ngón tay, ai oán quay mặt qua chỗ khác, liếc nhìn đại thần,
khóe mắt đầu mày đều mang ý cười rất rõ ràng, Lạc Thủy buồn bực oán
trách, muốn cười thì cứ cười, muốn cười còn cố nhịn để làm gì.
Cho đến khi xe tới Grandma’s House thì ba cô gái kia đã hoàn toàn nghiêng
về Lam Khanh, cũng không thèm để ý tới chuyện của Đốn họa thủy từ sớm.
Lam Khanh chỉ cần nói mấy câu nói bình thường đã có thể rút ngắn khoảng
cách với mấy người bọn họ rồi, không quá nồng nhiệt, cũng không xa cách, chỉ bình dị gần gũi, nhưng cũng giữ một khoảng cách nhất định.
Rất lâu về sau, Lạc Thủy bị Lam Khanh ‘đè ép’ đến nỗi phải bỏ nhà đi, chạy
đến nhà Tiết Diễm Yến ăn ké uống ké, còn nhiều lần dặn dò Tiết Diễm Yến
không được nói ra cô đang ở đâu, kết quả Tiết Diễm Yến không nói hai lời liền xách cô tặng ngược trở về.
Đây chính là một bữa cơm đã
quyết định cho hậu quả nghiêm trọng trong tương lai mà, Lạc Thủy chỉ có
thể than thở một câu biết vậy chẳng làm.
Trong phòng của Grandma’s House.
Ba cô gái say mê lựa chọn món ăn, chọn toàn những món đắt tiền nhất. Lạc
Thủy nhìn mà đau lòng, phải biết khi mấy người trong phòng ngủ bọn họ ra ngoài ăn cơm, mỗi người cũng chỉ chọn một món ăn thôi, cho dù là vào
trường hợp tốt hơn, giống như bạn trai của Vương Tiểu Du mời bọn cô đi
ăn cơm lúc trước vậy, bọn họ cũng không chèn ép ác đến như vậy, hơn nữa
đây là những món ăn của Grandma’s House nha, nếu nói đến giá cả thì
không rẻ một chút nào.
Trong lòng Lạc Thủy cảm thấy không được
cân bằng, có chút hơi bốc đồng, bên tay trái Lạc Thủy là Lam Khanh, bên
tay phải là A Đông. Cô nhìn Tiết Diễm Yến
bên cạnh Lam Khanh và Liễu Oanh bên cạnh A Đông, liếc mắt một cái, quyết định bỏ qua Lam Khanh, bấm cái đùi mập mạp của Tiết Diễm Yến.
Con nhóc đáng chết này, tại sao có thể làm thịt người ta trắng trợn như
vậy, lúc nghĩ tới chuyện này, ra ta cũng nhẫn tâm hơn, bấm mạnh hơn,
hung hăng đè xuống một đống thịt.
Gì? Sao không có phản ứng? Tiết Diễm Yến cũng không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục điên cuồng lựa món ăn.
Lạc Thủy lại dùng sức, sao vẫn không có phản ứng vậy?