Edit: quynhle2207
Cô không biết khi nào thì anh mới tới, vì vậy
chỉ có thể dậy từ tám giờ sáng, nhìn bộ dạng như một học sinh trung học
của mình ở trong gương, cảm thấy hơi nhục chí, lựa qua chọn lại quần áo
một lúc, mới có thể đánh thức Tiết Diễm Yến.
Mặc quần áo đàng
hoàng, cô cũng giặt xong quần áo luôn, vậy mà anh vẫn chưa tới, không
phải là anh không tìm được số điện thoại của cô chứ?
Cô quét dọn hết cả phòng ngủ từ trong ra ngoài một lần, anh vẫn chưa tới, không phải là anh lạc đường chứ?
Cô hết bò lên giường rồi lại chạy đến trước gương, vồi vàng gạt mấy ý nghĩ lung tung qua một bên, nhưng không có việc gì để làm, lại cảm thấy hồi
hộp. Người trong gương lộ ra nụ cười dí dỏm, nói với cô phải giữ vững
tâm trạng thật tốt! Cô là Thiên Sơn Đồng Lão, ăn tươi nuốt sống.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng vẫn cứ khẩn trương. Cô cũng không biết mình đang khẩn trương cái gì.
Nàng xáp lại bên cạnh Tiết Diễm Yến: “Diễm Yến, chúng ta nói chuyện chút đi.”
Tiết Diễm Yến: “Về chuyện gì?”
Lạc Thủy: “Làm sao cậu biết được mình có thích người nào đó hay không?”
Hứng thú của Tiết Diễm Yến lập tức được khơi dậy: “Không thể tự kiềm chế mà
nghĩ về anh ấy, nhớ anh ấy, chờ đợi anh ấy, thật ra thì còn có một biểu
hiện rất rõ ràng.”
Lạc Thủy dùng ánh mắt hỏi cô ấy.
Vẻ mặt của Tiết Diễm Yến đầy cổ quái, nói: “Vì anh ấy mà đã thức dậy sửa soạn, trang điểm từ lúc tám giờ sáng, cho tới cùng thì kể cho chị đây nghe
một chút, cậu thích loại con trai như thế nào hả?”
“Mình cũng không biết.” Lạc Thủy dừng hai giây lại hỏi nàng: “Cậu nói thử xem Nam Cửu Khanh là loại con trai như thế nào?”
Tiết Diễm Yến cười càng quỷ dị hơn: “Là loại vai nam chính!”
Lạc Thủy đấm cô ấy: “Cậu nói đàng hoàng đi.”
Tiết Diễm Yến nghiêm trang: “Không cần biết loại người như thế nào, chỉ cần
là người đàn ông luôn ủng hộ cậu vô điều kiện, cưng chiều cậu, tôn trọng cậu, lúc nào cũng làm nhiều hơn nói, chính là đối tượng để kháng chiến
lâu dài rồi.”
Liễu Oanh thức dậy chen miệng vào: “Cô gái, cậu có bao nhiêu kinh nghiệm để đúc kết ra được chân lý danh ngôn như vậy?”
“Không nhiều lắm, vài cái thôi.” Tiết Diễm Yến nghe thấy tiếng rung của điện
thoại di động, bò lên giường lấy ra điện thoại di động, không có cuộc
gọi tới: “Điện thoại của ai trong các cậu đang rung kìa.”
Lạc
Thủy vọt tới giường, là một số điện thoại di động xa lạ, trong sự chú ý
của ‘Oanh oanh, Yến yến’ cô chạy vào nhà vệ sinh, sau khi vội vã chạy
trốn, thì trái tim lại bắt đầu nhảy bùm bùm, thở hổn hển nhận điện
thoại: “A lô.”
Một giọng nói nhẹ nhàng đáp lại: “Phu nhân.”
Phu nhân......
Giống như là thuốc độc vậy, phu nhân, có một giọng nói dễ nghe gọi cô là phu
nhân. Đầu óc cô có chút xoay sở không kịp, không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc, theo ý thức nói ra một câu: “Tại sao anh gọi bậy bạ vậy!”
Anh có chút bất đắc dĩ: “Phu nhân, trí nhớ của em thật kém, vừa mới qua khỏi đêm động phòng hoa chúc, em đã quên rồi.”
Lỗ tai Lạc Thủy bắt đầu nóng lên, đổi chủ đề hết sức mờ ám này: “Đang ở đâu?”
“Cửa phía đông.”
“Em tới tìm anh.”
Cúp điện thoại, Lạc Thủy cầm cái giỏ xách đựng bình giữ ấm lên, lao ra khỏi phòng ngủ.
Tiếng huýt sáo vang lên liên tiếp ở lầu một, quần áo mà Lạc Thủy đang mặc
hoàn toàn khác hẳn với phong cách bình thường của mình, vốn đã không
thoải mái, bây giờ lại bị tiếng huýt sáo làm cho càng khẩn trương hơn,
tay chân không biết nên để ở chỗ nào. Cúi đầu nhìn lại bản thân mình,
quần áo và giầy đều rất bình thường, rất thẳng thớm mà.
Sau khi
đi ra khỏi ký túc xá một lúc thì cũng từ từ bình tĩnh lại, quay người đã nhìn thấy anh, hiển nhiên anh cũng thấy cô, đứng ở xa xa mỉm cười nhìn
cô đang đi về phía mình.
Ngược sáng, Lam Khanh vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, màu đen trong đôi mắt càng lúc càng dày đặt, thiếu chút
nữa đã đánh bay màu xanh lá rồi.
Lạc Thủy vốn đã khẩn trương,
lại bị anh nhìn chằm chằm không chớp mắt cả nửa ngày thì càng thêm lo lắng, khuôn mặt từ từ nóng lên, nghi ngờ
hỏi: “Trên mặt em dính dơ hả?”
Lam Khanh kịp phản ứng, ý thức được mình luống cuống, không thể làm gì khác hơn chỉ đành nói: “Có hoa.”
“Hả?”
“Gạt em thôi, thật ngốc.” Thật ra thì anh muốn nói là có một đóa hoa lớn ở
đây rồi, chính là mỹ nhân như hoa đó. Nhưng sợ hù dọa cô, cho nên đành
nhịn không nói.
Lạc Thủy sẳng giọng: “Người xấu.”
Nói
xong, Lạc Thủy 囧, muốn đập chính mình một trăm lần luôn, đủ một trăm
lần, trong lúc này mà mắng người ta như vậy, đây rõ ràng là làm nũng mà. Mặc dù cô rất muốn đẩy ngã người ta, nhưng trên căn bản, cô là một
người có ‘sắc tâm’ nhưng lại không có loại ‘sắc đảm’ đó.
Ý cười trên khóe môi Lam Khanh càng hiện ra rõ ràng hơn: “Phu nhân, cách gọi này rất đặc biệt nha, anh thích.”
Lạc Thủy nhìn nụ cười muốn ăn đòn của Lam Khanh, tinh thần suy sụp, sau khi lần lượt từ bỏ những suy nghĩ như chinh phục bằng bạo lực, trốn về
phòng ký túc xá, thậm chí còn có ý nghĩ giết người diệt khẩu, rốt cuộc
tìm được một cách tương đối có thể sử dụng được—— nói qua chuyện khác.
“Bên này sắp xếp như thế nào?”
Lam Khanh nói rất thong thả: “Đã hẹn trước thời gian với bọn họ là mười
giờ, tại phòng nghiên cứu, tòa nhà khái luận của khoa Văn.”
Lạc Thủy lấy điện thoại di động ra coi thời gian, đã chín giờ bốn mươi: “Vậy em đưa anh tới đó.”
Lam Khanh gật đầu.
Lạc Thủy dẫn Lam Khanh từ từ đi về phía con đường mòn trong rừng.
“Phu nhân.” Lam Khanh nhẹ nhàng gọi cô, vẻ mặt uất ức: “Anh không thể để người khác nhìn thấy sao?”
Bị anh phát hiện rồi — —, vì không muốn làm người khác chú ý, Lạc Thủy cố gắng hết sức để đi qua những chỗ ít người.
Cũng bởi vì anh quá ‘có thể để người khác nhìn thấy’.
Dĩ nhiên không thể nói thẳng với anh như vậy, đây chính là không có lịch
sự, Lạc Thủy nhắm mắt giải thích: “Em sợ người khác hiểu lầm.”
Lông mày Lam Khanh nhíu lại: “Hiểu lầm cái gì?”
“Hiểu lầm chúng ta có loại quan hệ kia.” Lạc Thủy cố gắng giải thích, chỉ còn thiếu là không khua tay múa chân, còn chớp chớp cả mắt nữa thôi.
“Loại nào?”
Là cô nói chưa đủ rõ ràng hả?
Loại chuyện này vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn, đưa đầu ra cũng một đao, mà rụt đầu vào thì cũng một đao, Lạc Thủy mất hết cảm giác nói: “Người
yêu.”
Lam Khanh lẳng lặng nhìn cô, đợi tới khi cô càng lúc càng khẩn trương mới chậm rãi mở miệng: “Thật sao?”
Anh vẫn không hiểu hả? Lạc Thủy có chút không thể tưởng tượng nổi, trả lời: “Đúng vậy đó.”
Trả lời xong, đầu óc cũng ngắn lại, chỉ còn lại ba câu nói, cô nói người yêu, Lam Khanh hỏi thật sao, cô trả lời đúng vậy.
Cô bi phẫn rồi.
Chạy nhanh hai bước đuổi theo anh để giải thích: “Ý em không phải vậy.”
Lam Khanh xoay người đối diện với cô, nhìn thẳng vào mắt cô, vẫn không nhúc nhích.
Đôi mắt như nước của cô cụp xuống che giấu sự hốt hoảng, ánh mắt ươn ướt mờ mịt giống như một chú nai con yêu kiều nhảy vào lòng anh, biến lòng anh đang yên tĩnh trở thành một cái ổ mềm mại.
Anh nghe được giọng nói của chính mình: “Lạc Thủy, đây chính là ý anh.”
Đôi mắt Lạc Thủy sáng lên, chớp mắt vài cái, đại não cũng ngừng hoạt động, hoàn toàn không biết làm sao.
Ngây người một lúc lâu, cô mới ý thức được trong lúc này phải nói cái gì đó, nhưng moi hết ruột gan ra suy nghĩ một lúc cũng chỉ nhảy ra một chữ:
“Em......”
Sau đó cô nghe được giọng nói nhẹ nhàng êm dịu của anh ở bên tai, /quynh/le/quy/don/2207/ đang hướng dẫn từng bước: “Em suy
nghĩ thật kỹ rồi nói cho anh biết, không cần gấp.”
Lỗ tai tiếp
thu được tin tức đưa thới làm cho cô hơi khiếp sợ, ngoại trừ lần đó thì
đây chính là kinh hỉ, đúng vậy, là vui mừng, không phải cô không hiểu rõ bản thân mình, cũng không phải là cô không có sự dũng cảm đó. Giờ phút
này, cô hoàn toàn không hề nghĩ đến gia cảnh hay thân thế của anh, chỉ
đang suy nghĩ cô có đồng ý hay không đồng ý với người thanh niên đang ở
trước mắt này mà thôi.
Thật lâu về sau này, cô mới hiểu được,
nhiều loại lý do về thân phận như vậy chỉ là cái cớ cho việc không có
tình cảm, bởi vì lòng người rất nhỏ, nhỏ đến nổi chỉ có thể toàn tâm
toàn ý dành hết cảm giác cho người đang ở trước mặt này mà thôi.
Còn chưa có can đảm lên tiếng, bừng tỉnh lại thì đã đến khoa Văn, Lạc Thủy
dừng lại nói: “Bây giờ anh đang bận, em trở về ký túc xá trước.” Đùn đẩy nói xong với anh một câu thì nhanh chóng rời đi.
Lam Khanh đứng ở cửa khoa Văn mà có chút dở khóc dở cười, sờ mũi, không tệ, không có dài dòng, đúng là anh muốn tới trường học của bọn họ để bàn chuyện hoạt
động, nhưng không phải ngày hôm nay, cũng không phải là với một người.
Anh cũng không biết tại sao lại không dằn lòng nổi, phải vội vã như vậy,
vốn là muốn đến gặp cô để giải thích, giờ thì hay rồi, quả nhiên tự mình làm bậy thì không thể sống được.
Vì vậy anh chỉ đành phải bấm vào dãy số kia, cố gắng tranh thủ bày tỏ sự thẳng thắn để được khoan hồng.
“Lạc Thủy, anh nhớ lộn ngày rồi.”
Lạc Thủy hoài nghi mình nghe lầm, hỏi lại: “Hả?”
“Anh hẹn thời gian với bọn họ là mười giờ sáng ngày mai.”
Thì ra là đại thần cũng nhớ lộn, đại thần cũng là người phàm.
Thần kinh của Lạc Thủy vẫn căng thẳng như vậy, đột nhiên bị xúc động, một khi thả lỏng, thì quân lính tan rã.
Đều nói là đánh bậy đánh bạ mà lại trúng.
Cũng có lẽ là ăn ý, hai người cứ đi như vậy, từng bước đi trên con đường bóng râm, vẫn có thể gặp nhau trước tiên.
Anh đi thẳng tới bên cạnh cô, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở của anh gần trong
gang tấc: “Dẫn anh đi dạo một vòng ở trường học bọn em đi.”
Cô không tự chủ, lui về phía sau một bước, lên tiếng: “Em sợ sẽ bị hoa lan vây lại đánh em.”
Vừa rồi mới có mấy nữ sinh đi ngang qua bên cạnh bọn họ đều quay đầu lại
nhìn, sau đó mới che giấu ý cười, hớn hở rời đi, thật sự cô không có cái sức quyến rũ thu hút người đồng tính như vậy.
Lam Khanh nhíu mày: “Hoa lan gì?”
Lạc Thủy biết nghe lời, cười nhẹ một tiếng: “Là người ái mộ anh.”
Anh thuận tay nhận lấy bình giữ ấm trên tay cô, bật cười: “Mùa thu không có hoa lan đâu.”
Rốt cuộc thì Lạc Thủy dẫn anh đi dạo một vòng trường đại học Y chen chúc
trong trung tâm thương mại tấc đất tấc vàng này, nếu so sánh với những
trường cao đẳng mới được xây dụng thì khuôn viên trường học có vẻ hơi cũ kỹ, hiển nhiên bố cục và kiến trúc theo lối những năm năm mươi, phần
lớn là những tòa nhà trệt, cơ hồ có thể trở thành những di tích lịch sử
rồi. Tòa nhà ký túc xá là một tòa nhà ba tầng chỉnh thể thống nhất, loại nhà mà mùa đông thì lạnh mùa hè thì nóng.... Ngược lại những phòng học
lại được sửa sang lại, nhưng không vứt bỏ hoàn toàn mô hình cũ, cho nên
trở thành nửa cũ nửa mới.
Chỉ có thư viện là mới xây sau năm
2000, nằm hoàn toàn ở một khu vực râm mát không phải ở trung tâm nhưng
lại rất dễ thấy, mang chút hương vị độc lập của bản thân nó. Năm thứ
nhất đại học, Lạc Thủy đã từng có phê bình kín đáo đối với trường học
mới, cảm giác không có hùng vĩ, nhưng sau lại thời gian dài thì mới biết nhà trệt cũng có phong cách của nhà trệt, hơn nữa chỗ này là trung tâm
thương mại, giao thông tiện lợi, tin tức lưu thông.
Ngược lại, Lam Khanh nhìn ngắm say sưa, thỉnh thoảng nói với Lạc Thủy một số chuyện lý thú ở đại học X.
Rất nhanh đã đi tới trạm sau cùng, chính là căn tin.
Có một ý niệm vụt sáng lên trong đầu, Lạc Thủy bất ngờ mở miệng hỏi: “Căn tin trường của các anh có món nào ngon hay không?”
Không biết có phải là Lạc Thủy có cảm giác lầm hay không, cô cảm thấy sắc mặt của anh đen lại, lúc nhìn kỹ lại thì anh đã trở về vẻ mặt bình tĩnh,
còn có vẻ rất vui.
“Không có đâu, phu nhân, đừng nghe bọn họ nói lung tung.”
Hình như không có ai nói lung tung mà— —
Nhưng vì sao cô lại có thể nghe được ý kích động từ một câu nói mang ý nghĩa ‘hiện tại rất tốt’ của anh vậy?
Lạc Thủy thức thời kéo đề tài nói chuyện trở về: “Trường học của bọn em có
rất nhiều món tủ, khoai lang chưng trứng và thịt kho tàu chính là món mà phòng ngủ bọn em rất yêu thích.”
“Mỗi ngày đều có hả?” Anh nhìn ánh mắt sáng lên của cô khi nhắc tới tên đồ ăn, hỏi đầy mong đợi.
Lạc Thủy gật đầu, dẫn anh tới căn tin Số Hai để ăn cơm, còn về lý do tại
sao lại là Số Hai, chỉ có một giải thích hợp lý chính là Số Hai cách tòa nhà khoa kiến trúc xa nhất, xác suất đụng phải ‘hoa lan’ nhỏ nhất, mà
xác xuất đụng phải người quen càng nhỏ hơn, cho nên nhất định là hoàn mỹ nhất.
Đại khái vận khí của anh có vẻ rất tốt, hôm nay có rất nhiều món tủ của đại học Y.
Hai người bưng thức ăn tới chỗ ngồi gần cửa sổ.
Ngày mùa thu, ánh mặt trời chiếu nghiêng vào bệ cửa sổ, thật ấm áp khoan khoái.
Bộ dáng Lam Khanh ung dung đưa cho Lạc Thủy đôi đũa và cái muỗng, ánh mắt
sáng quắc, hỏi: “Em hi vọng hoạt động lần này sẽ đi đâu?”
Lạc
Thủy nhận lấy thức ăn, trong đầu tự động hiện ra mấy cái tên Lệ Giang,
Đại Lý, Tây Tạng, nhưng bị cô trực tiếp bỏ qua. Chỉ nghe tên du lịch về
nguồn thì cũng biết nhất định phải đi các tỉnh Cương Sơn, Duyên An, Gia
Hưng, Nam Hồ... Những chỗ như vậy, nhưng cô lại ôm hy vọng cầu may trong lòng, nói: “Thượng Hải.” Lời còn chưa dứt đã cảm thấy thật sự là không
thực tế lắm, lại bổ sung: “Gia Hưng cũng được.”
Lam Khanh buồn
cười nhìn cô cứ cau mày, rồi lại cau mày tỏ vẻ không cam lòng, an ủi:
“Miễn cưỡng cũng có thể coi Thượng Hải là về nguồn, không phải là không
được.”
Lạc Thủy nghe anh nói như vậy,:le:quy:don:quynh:2207: lại
cảm thấy có khả năng, ánh mắt sáng lên: “Luôn muốn tới bên bờ sông Hoàng Phố đi dạo một chút, có lẽ là bị ảnh hưởng bởi bến Thượng Hải rồi.”
Nếu học kiến trúc, đại khái đều muốn đi Thượng Hải, đây là nơi hòa hợp còn
sót lại của những lối kiến trúc từ nhiều quốc gia, mỗi một tòa nhà đều
có nét đặc sắc và linh hồn riêng của mình.