Vì hôm nay là ngày đầu tiên con gái riêng về nhà, nên
ba Đỗ trở về sớm, Đỗ Nhược nghe thấy tiếng xe của Đỗ Thành Nghĩa, trên
mặt biến lại thành vẻ điềm đạm đáng yêu, lo lắng ngồi trên ghế sa lon,
vẻ mặt bất an bẻ ngón tay, vành mắt ửng đỏ.
Bàn đọc sách của Đỗ
Trình Trình được đặt bên cạnh cửa sổ, hướng về phía nam, là vị trí hứng
ánh sáng tốt nhất trong nhà, đọc sách mệt rồi, có thể mở cửa sổ nhìn ra
ngoài một chút, để đôi mắt thả lỏng.
Xe Đỗ Thành Nghĩa vừa xuất hiện, vừa đúng lúc cô bé làm xong bài tập, duỗi người ngáp.
"Ah? Hôm nay ba về sớm vậy?" Đỗ Trình Trình thấy xe Đỗ Thành Nghĩa, vui mừng đứng lên, tiếng nói vừa dứt, cô bé lập tức hiểu rõ tại sao hôm nay ba
trở về sớm hơn thường ngày.
Mặc dù có chút mất mác, nhưng đây là
chuyện hợp tình hợp lý, nên cô bé không để trong lòng, vui mừng kéo Đỗ
Hoành nói: "Anh ơi, ba đã về rồi!"
Vì trên phương diện làm ăn, Đỗ Thành Nghĩa khá bận rộn, thường xuyên ra ngoài xã giao, trừ khi là ngày lễ, hoặc sinh nhật Đỗ Trình Trình, nếu
không đa phần chỉ có hai người Đỗ Hoành và Đỗ Trình Trình ăn cơm tối,
hiếm khi ba cha con cùng nhau ăn, nên Đỗ Trình Trình mới vui mừng như
vậy.
Cô bé gấp sách lại, đẩy ghế vào, kéo tay Đỗ Hoành chạy ra ngoài.
Đỗ Nhược đoán Đỗ Thành Nghĩa sẽ bước vào, vẻ mặt dưới ánh đèn càng lúc
càng trở nên cô tịch, biệt thự to như vậy, người giúp việc đang chuẩn bị bữa ăn tối, có một cô gái nhỏ mặc áo trắng trông có vẻ nhu nhược, hai
tay ôm gối, cô đơn ngồi bên cửa sổ sát đất, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa
sổ, đôi mắt đỏ ửng, ánh mắt vô hồn.
Hình ảnh như vậy, bất cứ ai thấy đều sẽ đồng tình thương hại, trong lòng cô ta khẽ mỉm cười, chờ Đỗ Thành Nghĩa đi vào.
Đỗ Thành Nghĩa đổi giày, đi vào phòng khách nhìn thấy thức ăn trên bàn đã được bày ra thơm ngào ngạt.
Thường xuyên xã giao bên ngoài, trên thực tế đã sớm ngán thức ăn ngoài đường,
thêm nữa đã gần qua một ngày, sớm trở nên mỏi mệt, hiện tại thấy món ăn
gia đình được chị Đinh chuẩn bị có đầy đủ sắc hương vị, tạo cảm giác
thèm ăn.
Vừa đúng lúc chị Đinh bưng một cái mâm lên, nhân sâm hầm cách thủy và canh xương gà, nhìn thấy Đỗ Thành Nghĩa thì trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp: "Tiên sinh trở về rồi? Cơm nước xong rồi, để tôi đi gọi
Trình Trình xuống ăn cơm."
Bà vừa dứt lời, Đỗ Trình Trình đã xuất hiện ở cầu thang, cô bé cười kích động nhào xuống, nhận lấy cặp công
văn trong tay Đỗ Thành Nghĩa, ôm tay ông làm nũng: "Ba, ba đã về rồi!"
Nụ cười của cô bé vừa chân thành tha thiết vừa nhiệt tình, rực rỡ như hoa
hồng, khiến Đỗ Thành Nghĩa đang bận rộn và mệt mỏi nhất thời cảm thấy ấm áp, trở nên tràn đầy năng lượng.
Trong mắt ông tràn ngập nụ cười, nhưng trên mặt lại trách cứ: "Chạy nhanh vậy, ngã thì sao đây? Lần sau không được thế nữa."
Đỗ Trình Trình cười toe toét, ôm tay Đỗ Thành Nghĩa: "Ba đói bụng chưa?
Mau đến ăn cơm, con vừa làm xong bài tập rồi, đói bụng quá đi thôi!"
Đỗ Hoành đi đến rụt rè gọi: "Ba."
Đỗ Thành Nghĩa chỉ nhẹ gật đầu, đã bị Đỗ Trình Trình kéo đến trước bàn ăn ngồi xuống.
Đỗ Hoành thấy món ăn đã được bưng lên bàn, nhưng chưa có bát đũa, xoay
người đi vào phòng bếp lấy bát đũa, chị Đinh thấy thế cười ha ha nói:
"Không cần phiền cậu đâu, tôi cầm được rồi!"
"Không sao, con lấy cũng vậy thôi ạ." Đỗ Hoành cười nhẹ, âm thanh ôn hòa.
Từ nhỏ cậu đã làm những việc này rồi, mặc dù rất nhỏ, nhưng luôn khiến mọi người trong nhà đều xót cho cậu, không ngăn cản, để cậu cầm, cũng không phải chuyện đao to búa lớn gì.
Sau khi lấy bát đũa ra xong, trước
hết cậu múc cho Đỗ Thành Nghĩa một chén canh, sau đó mới đến Đỗ Trình
Trình và mình, lúc đưa cho Đỗ Trình Trình, cậu còn cẩn thận dặn dò: "Rất nóng, uống chậm thôi."
Đỗ Trình Trình ngước mắt cười với cậu, gương mặt nhu hòa.
Đỗ Thành Nghĩa đang muốn ăn cơm, đột nhiên nhớ đến: "Em con đâu? Hôm nay không phải đã bảo tiểu Lưu đưa đến rồi sao?"
Thấy cô ta không ở đây, ông cũng không chú ý lắm, chỉ nghĩ tiểu Lưu vẫn chưa đưa đến, chân mày hơi nhíu lại.
Lúc này Đỗ Trình Trình chợt nhớ đến, hôm nay trong nhà còn có một em gái,
cô bé có chút kinh ngạc: "Ah? Hồi nãy vẫn ngồi ở ghế sa lon xem ti vi
mà, đâu rồi?"
Cô bé quay đầu tìm hai lần, bỗng nhiên nhìn thấy
bên cạnh cửa sổ sát đất có một người mặc áo trắng, một cô gái nhỏ mang
sắc mặt âm trầm độc ác nhìn chằm chằm một nhà ba người kia, đột nhiên
thấy ánh mắt như thế, còn mặc áo trắng nữa, dọa cô bé nhảy dựng, vội
vàng vuốt ngực hai cái, không hiểu hỏi: "Ăn cơm nè, em không ăn mà ngồi
đó làm gì vậy?"
Thấy động tác của Đỗ Trình Trình, Đỗ Thành Nghĩa cũng quay đầu nhìn.
Trời đã về chiều, bầu trời đã nhuốm màu xanh đen. Đỗ Nhược đứng đưa lưng về
phía cửa sổ sát đất, đôi môi mím chặt, mặt không chút thay đổi, màn ấm
áp vừa nãy khiến hai mắt cô ta đau nhói, từ nhỏ cô ta đã sống với mẹ
trong một căn phòng lớn, ngày lễ ngày tết đều chỉ có hai mẹ con cô ta
quạnh quẽ ở cùng nhau, lúc nào trên bàn cơm cũng yên lặng như tờ.
Nhưng vì sao? Tại sao Đỗ Trình Trình có thể nhà cửa ấm áp, có ba yêu thương,
từ nhỏ cái gì cũng có, còn cô ta thì không, chỉ là một cây cỏ dại?
Những thứ này vốn cô ta phải có một phần, tại sao đều là của Đỗ Trình Trình,
cái tốt nào cũng đều là của Đỗ Trình Trình, cái nhà này, ba, Đỗ
Hoành...... Thậm chí ba đã sớm lập di chúc, một mình Đỗ Trình Trình
chiếm 98% tài sản nhà họ Đỗ, mà cô ta và Đỗ Hoành mỗi người chỉ có 1%!
Tại sao?
Chỉ cần nghĩ đến từ nhỏ đến lớn cô ta bị mọi người cười nhạo, ba thiên vị,
tim cô ta đau như dao cắt, chất độc trong lòng không ngừng lan tỏa ra
ngoài.
Nếu không phải cô ta vô tình phát hiện, đợi sau khi ba chết, có phải cô ta sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Đỗ không?
Ánh sáng chiếu vào làn da vốn trắng của cô ta, khiến nó càng trắng bệch,
thấy Đỗ Thành Nghĩa cũng xoay đầu lại, cô ta lập tức tỏ vẻ nhút nhát
nhìn Đỗ Thành Nghĩa, cắn môi dưới đến mức đỏ tươi, hai mắt đỏ ửng, tựa
như nai con bị thương lạc đường.
Đỗ Thành Nghĩa nhìn cô ta, dáng
vẻ không may như thế khiến ông không thích, trong lòng âm thầm cau mày,
nụ cười ôn hòa trên mặt tắt ngúm, gương mặt trở nên nghiêm túc: "Một
mình đứng đó làm gì? Sao không đến ăn cơm?"
Trong lòng Đỗ Nhược
như có một con dã thú gầm thét: lại như thế! Đều như vậy! Đối với Đỗ
Trình Trình thì rất tốt, còn đối với cô ta thì hận không thể dẫm xuống
bùn, vì ông thiên vị, ông muốn
cho Đỗ Trình Trình tất cả những thứ tốt đẹp nhất, đừng trách tôi giết
chết ông! Đáng đời ông!
Cô ta cẩn thận lộ ra chút tươi cười, có chút sợ hãi nhìn Đỗ Trình Trình, từ từ đi đến, ngồi xuống bên cạnh Đỗ Hoành ăn cơm.
Đỗ Trình Trình bị cái nhìn này khiến cho không hiểu gì, làm như cô bé thừa dịp không có ba ở đây mà khi dễ cô em gái này vậy.
Cô bé chưa bao giờ khi dễ người khác nha, nhóc con mới mười hai tuổi,
không tính toán nhiều như vậy chứ, trong lòng có chút không vui lập tức
thể hiện ra ngoài, phồng má, hiển nhiên đang khó chịu đây.
Đỗ
Nhược muốn Đỗ Trình Trình không thoải mái, cô bé càng ghét cô ta, về sau Đỗ Trình Trình làm gì cô ta đều sẽ khiến người khác tin tưởng, sẽ không thấy khó hiểu, nên sẽ đứng về phía cô ta đúng không?
Đỗ Thành
Nghĩa nhìn Đỗ Nhược, đảo mắt cười với Đỗ Trình Trình: "Trước đây đã nói
với con rồi, đây là em gái con Đỗ Nhược, về sau sẽ có em gái chơi cùng,
con thích không?"
Đỗ Trình Trình nhìn Đỗ Nhược một lát, lại nhìn ba, thành thật lắc đầu: "Không thích."