Cứ
như vậy, Đỗ Hoành hoàn toàn không biết Tống Mậu Hàng tồn tại. Cho đến
một ngày Đỗ Trình Trình đột nhiên nói với cậu, cô biết yêu rồi.
Năm đó, Đỗ Trình Trình học sơ tam.
Năm nay Tống Mậu Hàng mười tám tuổi, đang học cấp ba, hơn nửa năm nữa sẽ
tham gia thi đại học. Vốn hai người cộng thêm Phùng Gia Thụ, hoàn toàn
chỉ là bạn bè bình thường, cho đến bây giờ Đỗ Trình Trình chưa nghĩ đến
phương diện tình cảm. Tuy không ít cậu nhóc theo đuổi cô, nhưng bên cạnh có Phùng Gia Thụ cao ngạo nhiệt tình, Tống Mậu Hàng chững chạc hướng
nội, Đỗ Hoành hiểu chuyện săn sóc, bị ba đại soái ca siêu cấp rửa mắt
mỗi ngày, sao mấy đứa trẻ ngây thơ kia có thể đi vào lòng cô?
Mà
Tống Mậu Hàng đã bày tỏ nỗi lòng với Đỗ Trình Trình, hai người nhanh
chóng xác lập quan hệ yêu đương, không bằng yêu sớm, là vì sau khi thi
đại học, cậu sẽ trở về thành phố học đại học.
Thời gian mỗi ngày trôi qua, Tống Mậu Hàng bỗng phát hiện bản thân càng ngày càng quan tâm hơn.
Thế là, trong một buổi chiều nắng ấm, Tử Đằng nở hoa, Tống Mậu Hàng như đi
ra từ trong tranh nói với Đỗ Trình Trình: "Trình Trình, chúng ta hẹn hò
đi."
Đỗ Trình Trình đang ngửa đầu ngắm hoa Tử Đằng, cô rất thích
loại hoa màu tím nhạt này, nghe vậy cô nghiêng mặt qua, ánh mặt trời
chiều màu da cam chiếu vào sườn mặt cô, trông như ngọc khắc.
Cô nhìn ánh mắt cậu, nụ cười trên mặt chậm rãi tràn ra, thẳng thắn gật đầu: "Được."
Không có l ãng mạn và rầm rộ như tiểu thuyết và phim truyền hình, hai người
một người hỏi, một kẻ trả lời, thành người yêu như thế.
Hình thức ở chung của hai người bọn họ vẫn như trước đây, đơn giản mà tùy ý, cũng không vì hai người trở thành người yêu mà thay đổi gì cả, nhiều nhất
chính là, tay chân hai người tiếp xúc nhiều hơn một chút, ví như nắm
tay, ví như ôm ấp, ví như hôn môi.
Lại đến bờ biển nô đùa, máy
ảnh trong tay Tống Mậu Hàng không hề dừng lại giữa hai người cô và Phùng Gia Thụ, trong màn ảnh đều là nụ cười, nghịch ngợm, tùy ý, kiêu ngạo,
muôn hình muôn vẻ của cô.
Lúc Đỗ Trình Trình vui đùa cũng sẽ
không chỉ giỡn với Phùng Gia Thụ, sau khi cô khi dễ Phùng Gia Thụ, sẽ
trốn sau lưng Tống Mậu Hàng, tận tình cười nhạo Phùng Gia Thụ, hoặc xa
xa thấy Tống Mậu Hàng sẽ lập tức chạy đến, khi cậu còn chưa phản ứng
kịp, sẽ bổ nhào lên lưng cậu, cất tiếng cười to. Tống Mậu Hàng sẽ cõng
cô thi chạy với Phùng Gia Thụ, sau khi thua sẽ cười nhạo Phùng Gia Thụ
thắng không có gì vinh quang, một người không biết xấu hổ thắng hai
người bọn họ, có bản lĩnh cũng khiêng một người 99 cân xem.
Mỗi
lần giờ phút này sắc mặt Phùng Gia Thụ lập tức vô cùng thối, nghiêm mặt
thối ngẩng cằm lên khinh thường hừ lạnh: "Thích lắm à, gia không thích
mà thôi." Cuối cùng hất mặt lạnh lùng nói thầm: "Có cái gì hay mà khoe."
Đỗ Trình Trình lại cười to một trận, cười đến mức da mặt Phùng Gia Thụ quẫn bách.
Thời thiếu niên khi ấy ba người vô ưu vô lo như vậy, trong trí nhớ đều tràn
đầy tiếng cười, sinh động, tươi đẹp, không kiêng nể gì.
Trong
lòng Đỗ Hoành, Đỗ Trình Trình vẫn như cô gái nhỏ đứng trước mặt cậu khi
xưa, cánh tay nhỏ gầy giúp cậu chặn hết sóng gió bên ngoài, cô vừa đơn
thuần vừa hồn nhiên, là trân bảo cậu nâng niu trong lòng bàn tay. Mỗi
ngày cậu cẩn thận trông nom, vì chờ cô lớn lên, rồi sẽ có một ngày nở
hoa kết trái. Hiện giờ cô còn chưa lớn lên, đã là một đóa hoa rồi, đã bị người khác hái được, là một chàng trai xa lạ.
Sau khi Đỗ Hoành
hỏi rõ là ai, lấy danh nghĩa anh trai, quang minh chính đại đi gặp Tống
Mậu Hàng hung hăng đánh một trận, cũng cảnh cáo bọn họ, không được yêu
sớm, hiện giờ Trình Trình nên tập trung vào học tập, yêu sớm sẽ chậm trễ cô.
Lý do quang minh chính đại như vậy. Ngay cả Tống Mậu Hàng cũng không thể phản bác.
Đỗ Trình Trình đau lòng muốn chết, lại làm nũng với anh trai bảo đảm tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến học tập, sơ tam, cô cũng bắt đầu muốn học
thêm vào buổi tối, mỗi lúc trời tối cô sẽ có một tiết cùng học với Tống
Mậu Hàng, thành tích học tập của Tống Mậu Hàng ưu tú, chỉ dạy Đỗ Trình
Trình rất nhẹ nhàng, đi theo Tống Mậu Hàng thành tích học tập của Đỗ
Trình Trình luôn bảo trì top 5, dù cho thanh xuân của ba người có bừa
bãi bao nhiêu, thành tích đều không rớt xuống.
Đến mức Đỗ Hoành
có đồng ý hay không, Đỗ Trình Trình sẽ không quản, cô vẫn bí mật dỗ Đỗ
Hoành, nên yêu vẫn yêu, vui đến quên cả trời đất.
Quãng thời gian sáng sủa trong trí nhớ của Đỗ Trình Trình, là xuân về hoa nở hai người
cũng đạp xe, là mảng lớn hoa anh đào dưới tàng cây rơi rụng rực rỡ, là
tháng năm tung bay khắp bầu trời, là cát trắng bên bờ biển xanh thẳm bị
sóng cuốn đi, là cả trời thu chìm vào màu hoa bỉ ngạn, là tháng mười
thoang thoảng hương trà quế, là bông tuyết trắng xóa trong ánh đèn leo
lét ở Nam Hồ.
Ký ức đó tạo nên bức tranh đẹp đẽ nhất trong thời niên thiếu của cô.
Tống Mậu Hàng nói muốn ở lại thành phố H, thành phố H có đại học H nằm trong 8 trường đại học lớn của cả nước, tuy không bằng hai trường đại học
thành phố danh khắp bốn phương, nhưng đối với Tống Mậu Hàng như vậy là
đủ rồi.
Khiến Đỗ Trình Trình thật không ngờ là, mẹ của Tống Mậu Hàng sẽ đến tìm cô.
Đối với mẹ Tống mà nói, con trai có người trong lòng hay không, có yêu
đương hay không không quan trọng, có mấy ai yêu sớm đến cuối cùng sẽ ở
cùng nhau? Quan trọng là, việc này không thể ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của cậu. Tống Mậu Hàng kiên trì ở lại thành phố H, đối với mẹ
Tống mà nói, đã mạo phạm đến giới hạn của bà, bởi vì ảnh hưởng đến tương lai tiền đồ của con trai.
Tương lai của Tống Mậu Hàng, ba Tống
mẹ Tống đã quy hoạch cho cậu từ lâu, cả thế hệ nhà họ Tống này hiếm khi
có được người giỏi về mọi mặt như Tống Mậu Hàng, trên người không có nửa khiếm khuyết, dưới sự trợ giúp của ba Tống và mẹ Tống, tiền đồ tương
lai không bị giới hạn, sao bà có thể cho phép Đỗ Trình Trình xuất hiện
phá hư tiền đồ của con trai bà?
Ba Tống Mậu Hàng hơn bốn mươi
tuổi, cũng đã làm đến cấp quan lớn, Tống Mậu Hàng có gia đình như vậy,
tương lai tất nhiên phải đi con đường như thế, lúc học đại học phải trở
lại thành phố, trở lại vòng tròn này, thành lập mạch quan hệ, quan trọng đối với tương lai của Tống Mậu Hàng thế nào không cần nói cũng biết.
Cậu có thể yêu đương, nhưng không thể ảnh hưởng đến tiền đồ của bản thân. Đây là quan điểm của mẹ Tống.
Đỗ Trình Trình cho rằng mẹ Tống nói đúng.
Cho nên cô khuyên Tống Mậu Hàng tiếp tục dựa theo kế hoạch vốn có của cậu:
"Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại, triêu triêu mộ mộ
[1]? Huống chi hiện tại thông tin liên lạc phát triển như thế, từ thủ đô đến thành phố H, ngồi máy bay mấy giờ là đến, ở thành phố H, chỉ cần
tốn chút thời gian đón một chuyến xe công cộng thôi."
[1] Lưỡng
tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại, triêu triêu mộ mộ: Tình này nếu như đã mãi lâu dài, Há cứ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều. Nguồn: tamvohoi.wordpress.com
Cô và Tống Mậu Hàng ước định, sau ba năm, cô cũng sẽ thi vào trường của cậu, cho dù không cùng học một trường,
cũng sẽ ở cùng một thành phố.
Thời gian và khoảng cách không hề
ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, thậm chí vì có rào cản bên ngoài,
có ước định và hứa hẹn, vốn tình cảm còn bình thản ngày càng thêm nồng
đậm, thậm chí làm Đỗ Trình Trình khắc sâu cái gọi là: Bình sinh bất hội
tương tư, tài hội tương tư, tiện hại tương tư [2].
[2] Bình sinh
bất hội tương tư, tài hội tương tư, tiện hại tương tư: Bình sinh chẳng
biết tương tư, vừa vướng tương tư, là khổ vì tương tư.
Đại học
không nặng nề như trung học, thời gian co dãn buông lỏng hơn so với
trung học, hầu như mỗi tuần Tống Mậu Hàng đều đến thăm Đỗ Trình Trình,
tối thứ sáu sẽ đến, sáng thứ hai đi, ngẫu nhiên có việc đến không được,
hai người ở nhà luôn mở video chat, không nói gì, nhưng chỉ cần ngẩng
đầu, đối phương đã ở đấy, hai người nhìn nhau cười, cô làm bài tập của
cô, cậu làm chuyện của cậu, cho dù rất lâu không nói chuyện, cũng không
hề thấy gượng gạo.
Nghỉ hè và nghỉ đông, hoạt động bên ngoài của
bọn họ từ trong nước chuyển ra nước ngoài, từ trường hà lạc nhật viên,
đến đại mạc cô yên trực [3]; từ tay trong tay dạo chơi trong thôn trấn,
đến kim tự tháp Ai Cập; từ biển Aegea của Mỹ, đến England xem ngựa
hoang.
[2] trường hà lạc nhật viên, đại mạc cô yên trực: trích trong bài thơ của Vương Duy đời Đường.
Nếm hết mỹ thực của các quốc gia.
Có khi chỉ có hai người cô và Tống Mậu Hàng, có khi còn có thêm một tên
bóng đèn Phùng Gia Thụ. Bọn họ chụp rất nhiều ảnh, trong ống kính của Đỗ Trình Trình có Tống Mậu Hàng, phong cảnh và Phùng Gia Thụ; trong ống
kính của Tống Mậu Hàng chỉ có Đỗ Trình Trình; trong ống kính của Phùng
Gia Thụ có Đỗ Trình Trình, Tống Mậu Hàng và phong cảnh.
Ống kính
của Phùng Gia Thụ, chụp hai người Đỗ Trình Trình và Tống Mậu Hàng thân
mật, chụp phong cảnh đơn thuần, hoặc chỉ chụp một mình Đỗ Trình Trình.
Đỗ Trình Trình luôn đuổi theo đánh Phùng Gia Thụ, bởi vì cậu ta luôn chụp
lúc cô khó nhìn và kỳ lạ nhất, ví như ngửa mặt lên trời cười to, ví như
giục ngựa chạy, ví như té nước; càng quá mức là, còn có cả khi ăn gì và
té ngã.
Năm cấp ba này, Đỗ Thành Nghĩa đón Đỗ Nhược trở về, học
bạ của cô ta ở thành phố H, phải về thành phố H tham gia thi đại học,
trở về sớm hai năm, học bổ túc. Nghe nói đây là yêu cầu của Đỗ Nhược, cô ta muốn học ở ngôi trường tốt một chút.
Nếu cô ta không trở lại, cô đã quên còn có người như thế, cũng may cô liên tục sống ở nhà ông bà ngoại, ít khi xuất hiện cùng Đỗ Nhược.
Có thể đã lớn, mấy năm
nay cô ta trưởng thành hơn rất nhiều, cả người gầy gò, làn da vàng như
nến, tinh thần trông cũng không được tốt, không hề có hơi thở thanh xuân thiếu nữ, cả người âm trầm, cũng vì thân thể cô ta không tốt, mới được
Đỗ Thành Nghĩa đón về. Nhưng thành tích học tập có tiến bộ, được xếp học ở trung học Gia Luân.
Sau khi Đỗ Trình Trình biết được tin này, cũng chỉ đáp một tiếng.
Cấp ba thật sự là thời kỳ học tập căng thẳng nhất, cô có nhiều việc phải
làm lắm, có nhiều người có thể để trong lòng, Đỗ Nhược đối với cô mà
nói, chính là một tiếng 'à', chứ không có những lời khác.
Sau khi thi đại học, trên lưng Đỗ Trình Trình như được ném mấy chục cân đá tảng xuống, cả người thoải mái muốn bay lên, Phùng Gia Thụ đề nghị đi bờ
biển lướt sóng ăn chơi, đổi gió một chút.
Đỗ Hoành cũng đồng ý,
cậu và Tống Mậu Hàng giống nhau, hiện học năm 3 khoa kinh doanh trường
đại học Gia Luân. Đỗ Trình Trình thi đại học, Tống Mậu Hàng đương nhiên
cũng muốn đến tham gia, đồng hành còn có Đỗ Nhược sáu tháng cuối năm nay bắt đầu học lớp 11.
Đỗ Hoành chuẩn bị party chúc mừng, giữa trưa một đám người đi lướt sóng, buổi tối bên bờ biển uống rượu ăn thịt
nướng, kết thúc ngày thi đại học, một đám người High lật trời, những
người trẻ tuổi trong ngày thường không dám uống rượu, thì bây giờ uống
thả ga, nhất là Phùng Gia Thụ.
Phùng Gia Thụ tự uống thì không
nói, còn thích kéo Đỗ Trình Trình cùng uống. Đỗ Trình Trình cũng hào
sảng, hơn nữa đây là gia đình tụ tập, cho dù uống say cũng không sao
cả, hơn nữa bên cạnh còn có Tống Mậu Hàng đang nhìn, cô cũng không sợ,
uống cực kì dứt khoát. Nhưng hơn phân nửa rượu của cô đều vào bụng Tống
Mậu Hàng, chỉ cần Phùng Gia Thụ tìm Đỗ Trình Trình uống rượu, Tống Mậu
Hàng lập tức tỏ vẻ người nhà uống thay.
Đỗ Trình Trình là bị đè
tỉnh, cô mơ thấy như bản thân bị dây thừng trói chặt, cơ thể không thể
động đậy, đợi sau khi tỉnh lại mới phát hiện bản thân đúng là bị một cơ
thể nam trần ~~~ truồng ôm chặt lấy, cánh tay đặt ở trước ngực cô, hai
chân cũng quấn chặt lấy cô.
Cả người cô như bị xe tải lớn cán
qua, vừa mỏi vừa đau, đầu cũng đau vô cùng. Lúc này cô mới phát hiện
trên người mình cũng không một mảnh vải, làn da xanh xanh tím tím, bắp
đùi càng đau thê thảm, cô nghĩ cô và Tống Mậu Hàng rượu say loạn tính,
xấu hổ đỏ mặt, đẩy người bên cạnh: "Mậu Hàng, Mậu Hàng."
Người bên cạnh khẽ giật, phát ra tiếng hừ hừ, chậm rãi chôn mặt vào gối mềm xoay qua xoay lại, mê mang mở mắt ra.