Nhưng đợi đến khi Đỗ Thành Nghĩa đến thì cô lập tức ôm chầm lấy ông, cuối cùng khóc lóc một cách thảm thương trong lòng ông, một cô bé mềm
mại nhỏ nhắn như thế, lại là toàn bộ thế giới, toàn bộ hi vọng, toàn bộ
tình thương của ông, nghe tiếng con gái khóc, phút chốc Đỗ Thành Nghĩa
cảm thấy đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm, vừa đau lòng vừa áy náy.
Khi đó nhà bọn họ chưa phải là biệt thự như bây giờ, chỉ thuê phòng ở, toàn bộ tiền bạc đều được đầu tư vào công ty, trong nhà không có bảo mẫu
toàn thời gian.
Từng mướn được hai bảo mẫu, một người thấy Đỗ
Trình Trình là một đứa bé không hiểu chuyện nên sẽ không biết để tố cáo, Đỗ Thành Nghĩa khá bận rộn, nên không chú ý nhiều, thậm chí mang thức
ăn Đỗ Thành Nghĩa mua cho Đỗ Trình Trình về nhà cho con mình, thứ hai là một bảo mẫu trẻ tuổi, nhưng lại nhắm vào Đỗ Thành Nghĩa, đến khi sau
này má Vu xuất hiện, giúp đỡ đưa đón chăm sóc Đỗ Trình Trình, mới khiến
Đỗ Thành Nghĩa dễ dàng hơn.
Bởi vì từng có vết xe đổ của hai bà
vú trước đó, ban đầu Đỗ Thành Nghĩa không yên tâm má Vu lắm, chú ý nhiều hơn, sau đó thấy bà làm việc ổn trọng, chăm sóc Đỗ Trình Trình rất chu
toàn, nên mới yên lòng.
Đỗ Thành Nghĩa vẫn nghĩ mình say rượu mất lý trí, từ sau khi vợ ông qua đời ông vẫn luôn không gần nữ sắc, trong
mơ hình như ông thấy vợ mình, nghĩ rằng bản thân đã nghĩ Vương Linh là
vợ, nên say rượu mất lý trí.
Về phần tại sao ở khách sạn, Vương Linh nói không biết phải đưa ông đến đâu, nên mới đưa đến khách sạn.
Lúc ấy nóng lòng về con gái, hoàn toàn không nhớ đến việc bảo Vương Linh
uống thuốc tránh thai, cho đến Vương Linh lại xuất hiện một lần nữa, ẵm
đứa bé nói là con của ông.
Ông chưa từng mong đợi sự xuất hiện
của Đỗ Nhược, thậm chí còn không biết gì cả, sau khi biết Vương Linh
sinh cho ông một đứa con gái, phản ứng đầu tiên không phải là vui mừng,
mà là nhíu mày.
Sau khi giám định ADN, ông hi vọng đây không phải là con mình, mong rằng chỉ là nhẫm lẫn, đối với sự xuất hiện của Vương
Linh và Đỗ Nhược, từ đầu đến cuối ông chỉ cảm thấy —— phiền phức.
Khi đó ông hoàn toàn không muốn tái giá, một mình ông đã không thể lo đủ
cho Đỗ Trình Trình rồi, huống chi còn thêm một Đỗ Nhược, nên đã giao
toàn quyền chăm sóc Đỗ Nhược cho Vương Linh, ngoài sinh hoạt phí mỗi
tháng ra, hầu như không quan tâm quá nhiều.
Vì thế, có thể hiểu rõ vì sao Đỗ Thành Nghĩa khá lạnh nhạt với Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược không biết những điều ấy, chỉ biết mình có ba, ba rất ít đến thăm cô ta, không chơi với cô ta, không ôm, hôn cô ta, không tham gia cuộc
họp cuối năm với cô ta, trước khi đến nhà họ Đỗ, cô ta chỉ cảm giác mất
mác, nhưng chỉ thế thôi chứ không hơn, nhưng sau khi đến nhà họ Đỗ, thấy ông yêu thương Đỗ Trình Trình, cô ta mới biết, không phải ba luôn lạnh
nhạt, chỉ vì tình thương của ba đã dành cho một người khác mà thôi.
Nếu chỉ trọng nam khinh nữ thì không nói, hơn nữa người ấy cũng giống cô ta, đều là con gái của ba.
Thật sự rất bất công.
Càng quan tâm, càng không cam lòng, càng tức giận, càng ghen tỵ, càng...... Hận.
Trải qua một kiếp nỗi hận càng chất chồng, đến đời này, khi khung cảnh ấy
tái hiện trước mặt cô ta lần nữa, thì nó đã lên đến đỉnh điểm.
Nếu không thương cô ta, tại sao còn muốn sinh cô ta ra? Nếu sinh cô ta ra, tại sao lại thiên vị rõ rệt như vậy?
Trong đáy lòng cô ta hét to, nước mắt trào ra, trái tim như bị vuốt mèo cào nát, lại tựa như bị lửa dầu đốt cháy.
Bọn họ không biết cô ta căm hận bao nhiêu, tất cả mọi người đều so sánh cô
ta với Đỗ Trình Trình, Đỗ Trình Trình xinh đẹp, thành tích Đỗ Trình
Trình tốt, Đỗ Trình Trình hiểu chuyện, Đỗ Trình Trình...... Đỗ Trình
Trình.....
Trước khi cô ta gặp cô, trong thế giới của cô ta đã
chỉ có Đỗ Trình Trình, cả ngày mẹ cứ nói, ba con còn có một đứa con gái
tên Đỗ Trình Trình đã học này học nọ, chỉ khi nào cô ta giỏi hơn cô thì
ba mới thương, mới có thể được ba đón về nhà.
Cô ta ghét tất cả, ghét mọi thứ liên quan đến Đỗ Trình Trình, ghét học hành!
Tại sao cô ta phải học? Tại sao cô ta phải bị so sánh với Đỗ Trình Trình?
Nhưng đến cuối cùng, ngay cả cô ta cũng không kiềm chế được muốn so sánh với Đỗ Trình Trình, muốn được ba thương yêu, muốn được Đỗ Hoành chú ý,
muốn có được tất cả mọi thứ thuộc về Đỗ Trình Trình, muốn giẫm nát cô
dưới chân để ba thấy con gái ông thương yêu đáng thương thế nào, để ba
phải hối hận vì hành động của ông, chỉ có cô ta mới đáng để ông kiêu
ngạo thôi!
Cuối cùng cô ta nhớ đến, quá khứ mà cô ta sớm đã quên
mất, cô ta nài nỉ ba đến nhà trẻ đón cô ta vào giờ tan học, nhưng ông
luôn nói mình rất bận không có thời gian, nhưng Đỗ Trình Trình nói họp
phụ huynh, thì ông lại có thời gian!Cô ta che miệng, nghẹn ngào khó tả, cuối cùng tay từ miệng chuyển qua ánh mắt, nhẹ nhàng lau đi.
Đúng thế, tôi trưởng thành rồi, đã không cần ông bố thí tình thương của
người cha nữa, tuy nhiên, nếu ông thương yêu con gái mình như thế, vậy
thì tôi phải phá hủy chị ta.
Cô ta lạnh lùng cầm cái bọc màu đen ném trước mặt Vương Linh, quần áo và phụ kiện bên trong rơi vãi đầy đất.
Vương Linh biến sắc: "Con cầm mấy thứ này về làm gì? Cũng chỉ là vài bộ quần
áo thôi, chỉ cần mẹ được gả vào nhà họ Đỗ, về sau con muốn cái gì cũng
có. Còn ghen tỵ với mấy thứ này?"
Đỗ Nhược cười lạnh: "Con nhặt được trong thùng rác!"
Vương Linh sững sờ, nhíu mày nói: "Quả thật con bé đó rất giống ba nó! Đỗ Trình Trình này thật sự dầu muối đều không vào."
"Phòng quần áo của chị ta lớn bằng cái phòng của mẹ đó, thứ gì không có chứ?"
Đỗ Nhược cười lạnh, hốc mắt còn hơi sưng đỏ, vẻ mặt không phải mà một
đứa bé mười tuổi nên có.
Vương Linh nghi ngờ nhìn đứa con gái mười tuổi này, luôn cảm giác con gái mình thay đổi rất kỳ lạ.
Đỗ Nhược không chú ý đến, lạnh lùng nói: "Nhưng cũng không phải không có cách."
Vương Linh thử dò xét hỏi: "Cách gì?"
"Con không áp chế nổi Đỗ Trình Trình, nhưng có người có thể áp chế được." Cô ta hừ nhẹ: "Ba không bỏ được đứa con gái này, nhưng chắc ông nội và bà
nội sẽ muốn có cháu đích tôn chứ? Mấy ông bà già ở nông thôn rất trọng
nam khinh nữ đấy!"
Vương Linh hơi kinh ngạc, đứa con gái u mê lỗ
mãng này của bà ta cũng khá thông minh đấy chứ? Ngay cả bà ta cũng không nghĩ đến điều này.
Bà ta đâu biết rằng, kiếp trước Đỗ Nhược đã
sớm gặp ông nội và bà nội, khoảng hai năm sau bọn họ mới đến đây, bởi vì là cháu gái, nên họ rất không thích cô ta và Đỗ Trình Trình, sau đó cô
ta đối phó với Đỗ Trình Trình, hợp ý họ, nên mới lung lạc được bà nội.
Cô ta biết, nguyện vọng lớn nhất của bà già kia, là có cháu trai.
"Nếu bọn họ biết Đỗ Trình Trình ngăn không cho ba hắn lấy vợ sinh cháu trai
cho bọn họ, bọn họ sẽ làm thế nào?" Đỗ Nhược nở nụ cười kiều diễm trên
gương mặt non nớt: "Nghe nói người làng quê rất mê tín, mẹ có thể đến
chỗ đó điều tra xem có ông thầy bói nào hay ho, cụ thể làm sao để mẹ
chồng của mẹ tin tưởng mẹ là được."
Không phải Đỗ Thành Nghĩa thương Đỗ Trình Trình sao? Tôi muốn xem xem, rốt cuộc cha mẹ quan trọng, hay con gái ông quan trọng!
Hai mắt Vương Linh tỏa sáng, nhất thời trong đầu thoáng qua đủ loại suy
nghĩ, phải nhìn con gái bằng cặp mắt khác xưa, vui vẻ nói: "Con bé này,
rốt cuộc thông suốt, nếu luôn thông minh như vậy, mẹ cũng hả lòng hả dạ, sống lâu thêm vài năm nữa!"
Đỗ Nhược nghĩ đến lúc ông bà già kia đến đây, lập tức cười lạnh.
Kiếp trước bọn họ rất không thích chị, kiếp này sẽ chỉ làm chị càng khó chịu hơn, không phải chị là thiên chi kiêu nữ sao? Tôi sẽ đánh chị rớt xuống bùn lầy.
******
Đỗ Thành Nghĩa nghe cha mẹ nói muốn đến
thành phố thì hơi kinh ngạc, những năm trước lúc Đỗ Trình Trình còn nhỏ, muốn gọi bọn họ đến chăm sóc Đỗ Trình Trình, nhưng bởi vì cô là nữ, nên bà cụ thà dành thời gian để xem hí khúc, ca diễn, hoặc đi du lịch với
bạn bè của bà, cũng không muốn đến chăm sóc Trình Trình, không ngờ bây
giờ hai người chủ động yêu cầu.
Những năm này cha mẹ vì chuyện
của vợ ông, sau đó ông lại vì chuyện của Trình Trình, nên quan hệ với
cha mẹ hơi lạnh nhạt, nhưng dù sao bọn họ cũng là cha mẹ mình, tuổi đã
cao, cũng hi vọng đón bọn họ đến ở với mình, dễ dàng chăm sóc, bây giờ
nghe nói cha mẹ muốn đến, nên Đỗ Thành Nghĩa rất vui mừng.
Sau
khi về nhà đã bảo người dọn dẹp chuẩn bị phòng cho cha mẹ, lại sắm thêm
rất nhiều đồ mới, bà cụ rất thích đồ đẹp mắt, nên ông đã mua cho bà rất
nhiều quần áo và phụ kiện, còn cài đặt một chiếc TV 52 inches âm sắc vô
cùng tốt trong phòng họ, để họ có thể dễ dàng xem hí khúc.