Kiếp trước mặc dù mẹ Đỗ Nhược chưa qua cửa, nhưng vẫn là người phụ nữ của Đỗ Thành Nghĩa.
Đỗ Thành Nghĩa không phải người háo sắc, nhưng mẹ của cô ta dịu dàng săn
sóc, nên ông không đi tìm người khác nữa, điều này khiến cho Đỗ Nhược
luôn ngồi ở vị trí con gái riêng danh không chính ngôn không thuận rất
lâu, cô ta hy vọng Đỗ Thành Nghĩa có thể cưới mẹ mình, trên luật pháp,
thứ tự thừa kế theo pháp luật là: vợ, con cái, cha mẹ chồng, tương lai
nếu Đỗ Thành Nghĩa có chuyện gì, cô ta và mẹ mình có thể danh chính ngôn thuận kế thừa tài sản.
Nghĩ đến những thứ này, cô ta lại nhớ đến kiếp trước Đỗ Thành Nghĩa rõ ràng để lại 98% tài sản cho Đỗ Trình
Trình, cô ta và Đỗ Hoành mỗi người chỉ có 1% cộng thêm một chức vị nhỏ
trong công ty, nếu không phải người luật sư kia cũng làm trong công ty
đó, năm xưa khi mẹ cô ta còn làm việc trong công ty sớm đã quen biết,
sau đó bất ngờ biết được chuyện này, sau khi Đỗ Thành Nghĩa xảy ra
chuyện thì uy hiếp người luật sư kia giao di chúc ra, cuối cùng tất cả
mọi thứ của nhà họ Đỗ đều thuộc về ả tiện nhân Đỗ Trình Trình.
Chỉ cần nghĩ đến Đỗ Thành Nghĩa thiên vị đến mức đó, lòng cô ta như bị dao
khoét, tình cha con cuối cùng với Đỗ Thành Nghĩa cũng cháy hết, trong
lòng chỉ còn lại hận thù.
Lúc này không biết di chúc kia đã được
lập chưa, xem ra phải nói cho mẹ sớm tiếp xúc với người luật sư kia mới
được, trước tiên mua chuộc gã, về sau cũng dễ xử, còn nữa, phải nghĩ
biện pháp để Đỗ Thành Nghĩa cưới mẹ.
Cô ta biết kiếp trước Đỗ
Thành Nghĩa chỉ có một người phụ nữ là mẹ, đều do tiện nhân Đỗ Trình
Trình kia ngăn không cho ông kết hôn với mẹ, xem ra muốn mẹ danh chính
ngôn thuận trở thành vợ hợp pháp của ba, thì vẫn nên tìm cách chơi Đỗ
Trình Trình trước, đến lúc đó để Đỗ Trình Trình xảy ra chuyện ngoài ý
muốn, thì nhà họ Đỗ chính là của cô ta và mẹ rồi.
Còn có Đỗ Hoành...... Nghĩ đến Đỗ Hoành, đáy lòng cô ta vừa chua vừa chát, rõ ràng cậu thích mình, thiếu chút
nữa đã trở thành vị hôn phu của mình, đáng tiếc bây giờ cậu hoàn toàn
không nhớ rõ cô ta, chỉ coi cô ta là em gái của Đỗ Trình Trình, còn tìm
mọi cách che chở cho Đỗ Trình Trình nữa, nghĩ đến điều này thì tim cô ta đã đau đớn vì ghen tỵ, hận không thể giết chết Đỗ Trình Trình ngay tức
khắc.
Kể từ ngày Đỗ Nhược thấy Đỗ Trình Trình chất vấn mạch lạc
rõ ràng ở phòng họp, mặc dù cuối cùng mình vẫn thắng, nhưng sự thông
minh của Đỗ Trình Trình khiến cô ta cảnh giác hơn, mặc dù về tâm lí có
ưu thế sống lại, nhưng làm việc lại càng cẩn thận hơn, ở trước mặt Đỗ
Thành Nghĩa luôn khéo léo nghe lời nịnh nọt Đỗ Trình Trình, trong trường học, trước mặt người khác thì nhút nhát lấy lòng cộng thêm khiêu khích
không đổi sắc mặt.
Vốn chỉ nhớ tính tình Đỗ Trình Trình nóng nảy, cô ta khiêu khích đốt lửa, với tính khí của cô chắc chắn sẽ lập tức
bùng phát, không biết có phải Đỗ Trình Trình đã uống nhầm thuốc rồi
không, vậy mà đã thu bớt tính khí rồi, một lòng lao đầu vào học tập,
hoàn toàn lười phản ứng với cô ta, ở trường học càng thêm không nhìn cô
ta, cho dù gặp mặt cũng xem như cô ta không tồn tại, cũng không trả lời
cô ta, cũng không có hành động gì với cô ta, nên sau đó lời đồn Đỗ Trình Trình ác độc bắt nạt cô ta không lâu đã dần biến mất.
Năm Đỗ
Trình Trình học lớp sáu, lập tức bay lên cuộc thi thăng cấp sơ trung, Đỗ Nhược thấy cô một lòng học tập, mưu kế của mình hoàn toàn không có hiệu quả, đáy lòng càng thêm căm hận, rồi không biết làm gì tiếp.
Chủ nhiệm lớp thấy Đỗ Trình Trình toàn tâm học tập, cũng đặt các hoạt động
của trường qua một bên, lại càng hài lòng, thầm trả lại viên táo cho cô, đi học thường mời cô trả lời câu hỏi.
Đỗ Trình Trình không nhìn
Đỗ Nhược, khiến Đỗ Nhược vô cùng tức giận, thấy cô dồn sức vào học, nghĩ đến kiếp trước, cô tốt nghiệp sơ trung với thứ hạng cao nhất vào sơ
trung Gia Luân, trong lòng càng hận đến nghiến răng.
Tại sao thành tích tôi không lên được, thì chị đã cầm cờ đi trước chứ?
Kiếp trước hơn 20 tuổi thì cô ta đã từng nghĩ đến, nếu mình được làm lại một lần, nhất định sẽ học tập tốt, hạ bệ Đỗ Trình Trình, nhưng khi thật sự
được làm lại từ đầu, thì tâm tư của cô ta lại không tiến bộ về mặt học
tập nửa phân, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ cách hãm hại Đỗ Trình Trình và tính toán tài sản nhà họ Đỗ, cộng thêm được sống lại, trí não đã hơn 20 tuổi, hoàn toàn chướng mắt mấy đứa nhóc loi nhoi kia, cảm giác khi cô
ta ở cùng bọn họ quả thật đã vũ nhục trí thông minh của cô ta ấy, huống
chi học tập thì có ích lợi gì? Chỉ cần công ty Đỗ thị thành của mình,
đến lúc đó sẽ có nhiều thạc sĩ tiến sĩ vội vàng đến làm cho mình, tâng
bốc mình.
Như thế, cô ta hoàn toàn không lo lắng cho vấn đề học
tập của mình nữa, ngược lại một lòng muốn kéo Đỗ Trình Trình xuống vũng
bùn.
Ở trường học Đỗ Trình Trình bị cô ta dây dưa phiền chết đi
được, cũng lười nói chuyện với cô ta, cãi vả với người như vậy, người
khác sẽ không tự chủ bị đối phương đồng hóa thành người giống họ, nói
cách khác, bạn cãi nhau với một đứa thần kinh, người đứng xem sẽ nghĩ
bạn cũng thần kinh luôn.
Vì vậy cô nói thẳng việc này với chủ nhiệm lớp, để chủ nhiệm lớp giải quyết.
Chủ nhiệm lớp đương nhiên sẽ không nói với Đỗ Nhược, cô giáo tìm thẳng chủ nhiệm lớp của Đỗ Nhược và Đỗ Thành Nghĩa.Đồng thời ở trường học Gia Luân, lầu sáu đều là khu dành riêng cho ban A,
người lầu dưới đến đây sẽ bị đám thiên chi kiêu tử này bài xích, cộng
thêm lầu sáu ban A là thủ lĩnh của tất cả ban A, chủ nhiệm lớp, trưởng
lớp đã không kiên nhẫn với Đỗ Nhược rồi, khiến cho tất cả bạn học ở lầu
sáu ban A đều không thích Đỗ Nhược cả ngày cứ đến quấn Đỗ Trình Trình.
Rốt cuộc Đỗ Nhược bị đè xuống.
Đỗ Nhược cười lạnh một tiếng không thèm để ý, việc cấp bách bây giờ, là để Đỗ Thành Nghĩa cưới mẹ Vương Linh, đến lúc đó cô ta và mẹ liên thủ, bóp chết Đỗ Trình Trình sẽ đơn giản như bóp chết một con kiến thôi.
Năm đó mẹ Đỗ Nhược có thể thừa dịp Đỗ Thành Nghĩa uống say, quyết đoán nắm
chặt cơ hội bỏ thêm thuốc trong rượu rồi cưỡng gian Đỗ Thành Nghĩa, lại
quyết đoán từ chức tránh đi, nhịn đến khi sinh Đỗ Nhược ra mới trở về
tìm Đỗ Thành Nghĩa, có thể thấy bà ta là người có tâm cơ, không chỉ có
thế, đặc biệt bà ta có thể nhịn nhục.
Vốn muốn để con gái đến nhà họ Đỗ nhận
tổ quy tông trước, sau đó mình mượn danh nghĩa con gái mà tiến dần từng
bước, không ngờ Đỗ Thành Nghĩa thẳng thừng chia tay với bà ta, cắt đứt
không còn một mống, hiện tại đã hai tháng bà ta chưa gặp Đỗ Thành Nghĩa
rồi, dựa vào sự hiểu biết của bà ta với ông, đương nhiên biết Đỗ Thành
Nghĩa nói thật, nói cách khác, nếu bà ta không nghĩ ra cách khác, bà ta
đừng hy vọng gì nữa, cõi đời này còn nhiều cô gái trẻ trung xinh đẹp hơn so với bà ta, bà ta không thể đợi được nữa rồi.
Bà ta sớm biết
Đỗ Thành Nghĩa quan tâm con gái lớn Đỗ Trình Trình của ông nhất, nghe
con gái mình nói, chính do Đỗ Trình Trình ngăn cản Đỗ Thành Nghĩa, nên
Đỗ Thành Nghĩa còn lâu mới kết hôn với bà ta, lần này mặc dù bà ta thầm
oán hận không thôi, nhưng vẫn hiểu, chỉ cần Đỗ Trình Trình đồng ý, nói
vài lời hay cho bà ta trước mặt Đỗ Thành Nghĩa, tốt nhất có thể dụ dỗ Đỗ Trình Trình gọi bà ta là mẹ luôn, bằng thủ đoạn của bà ta và tình nghĩa nhiều năm với Đỗ Thành Nghĩa như vậy, tám chín phần là Đỗ Thành Nghĩa
sẽ lấy bà ta.
Vì nhắm vào Đỗ Trình Trình, bà ta báo cho con gái,
nhất định phải dụ dỗ Đỗ Trình Trình, tạo mối quan hệ tốt với cô, đồng
thời tìm hiểu lịch trình mỗi ngày của Đỗ Trình Trình, hơn nữa làm xong
mọi thứ, chuẩn bị đến trường nói chuyện thân thiết với Đỗ Trình Trình.
Sau khi Đỗ Nhược biết tính toán của mẹ Vương Linh, quả nhiên yên tĩnh không ít, cực kỳ ngoan ngoãn, lúc ăn sáng, nhân lúc Đỗ Thành Nghĩa và Đỗ
Hoành đều có mặt, ân cần rót sữa tươi cho Đỗ Trình Trình, nhút nhát nhận lỗi với cô: "Chị ơi, chị đừng giận em được không? Em thật sự không cố
ý, ngày đó vì em hoảng sợ nên không dám nói gì, chị, chị đừng giận em
nữa nha?"
Nói xong, lại muốn khóc, đây là làm cho Đỗ Thành Nghĩa thấy.
Kể từ khi Đỗ Thành Nghĩa biết chuyện cô ta hãm hại Đỗ Trình Trình, đã hoàn toàn không thích nổi đứa con gái còn nhỏ tuổi mà đã biết hãm hại người
khác này, cũng chỉ nuôi dưỡng cô ta vì nghĩa vụ thôi, công ty Đỗ thị là
do ông và mẹ Trình Trình cùng nhau sáng lập, sau này sẽ giao cho Đỗ
Trình Trình.
Hiện tại thấy cô ta xin lỗi Đỗ Trình Trình thì cũng không có ý kiến gì.
Dường như Đỗ Trình Trình hoàn toàn không nghe thấy cô ta nói, không hề liếc
nhìn cô ta luôn, cũng không thèm đụng vào ly sữa tươi kia, cười với Đỗ
Thành Nghĩa nói: "Ba, con với anh đi học, buổi trưa ba nhớ ăn cơm đúng
giờ đó."
Trong khoảng thời gian này cô vẫn ăn, uống, cười nói, nhưng hoàn toàn phớt lờ Đỗ Nhược xem cô ta là người vô hình.
Đỗ Nhược uất ức cắn môi: "Đã lâu vậy rồi, chị vẫn không tha thứ cho em sao?"
Ngược lại Đỗ Hoành, không nghe Đỗ Trình Trình nói về chuyện này, nghe vậy thì nhìn Đỗ Trình Trình, trên mặt tươi như hoa quỳnh, dịu dàng cười hỏi Đỗ
Nhược: "Chuyện gì không cố ý thế, tiểu Nhược làm chuyện gì có lỗi với
Trình Trình sao?"
Đỗ Nhược vừa nghe, đây không phải lại gợi lên chuyện cũ à, vội vàng nghẹn ngào giải thích: "Không phải, em không có......"
"Vậy không cố ý làm chuyện gì mà phải đi xin lỗi Trình Trình vậy?" Đỗ Hoành
cười vô cùng hiền hòa: "Ừ, đã làm rồi sao, vậy rốt cuộc em đã làm chuyện gì có lỗi với Trình Trình thế?"
Ánh mắt này, Đỗ Hoành luôn có thể khiến người ta có cảm giác như tắm trong gió xuân.