Đỗ Thành Nghĩa thấy vết thương trên mặt con gái nhỏ quả thật rất kinh ngạc, hỏi cô ta: "Sao chưa ngủ? Mặt bị sao thế?"
Ngón tay Đỗ Nhược khẽ chạm vào mặt, ủy khuất đỏ mắt: "Lúc chị gội đầu, không cẩn thận. . . . . ." Phía sau không nói thêm gì nữa.
"Sao không cẩn thận như vậy! Thoa thuốc chưa?"
"Rồi ạ."
"Về sau chú ý một chút, không ổn thì bảo chú Trương đưa con đi bệnh viện,
muộn rồi, mau đi ngủ đi." Một ngày mệt nhọc nên Đỗ Thành Nghĩa không
nghĩ quá nhiều, trở về phòng tắm rồi đi ngủ.
Đỗ Nhược đứng ngoài cửa phòng Đỗ Thành Nghĩa, cặm hận đá tường, ngón chân bị đau, đến nỗi mặt cô ta nhăn nhó trở về phòng.
Sáng hôm sau, một nhà họ Đỗ ngồi trước bàn ăn sáng, Đỗ Thành Nghĩa lại nhìn
vết thương trên mặt Đỗ Nhược: "Một lát gọi tiểu Trương đưa con đi bệnh
viện khám một chút rồi đến trường, Trình Trình, giúp em con xin nghỉ nửa ngày."
Đỗ Trình Trình nhìn Đỗ Nhược, mặc dù không vui, nhưng không nói gì.
Sau khi đến trường cô đến phòng giáo sư, tìm được được phòng của giáo sư
lớp bốn, đi vào giúp Đỗ Nhược xin nghỉ nửa ngày, thầy giáo nghe nói Đỗ
Nhược bị thương đi bệnh viện cũng không nói gì, hỏi cô ta bị thương thế
nào, Đỗ Trình Trình nói cô ta bị nước nóng từ vòi hoa sen bắn vào mặt.
Những lời này là thật, Đỗ Nhược thật sự mở vòi nước, nhưng cuối cùng lại hại chính mình mà thôi.
Sau khi Đỗ Nhược đến trường, thầy giáo thấy vết thương trên mặt cô ta xong
cũng không nói gì, cứ theo lẽ thường vào lớp, trái lại bạn học cùng lớp, thấy vết thương trên mặt cô ta cũng trợn to hai mắt, cười cô ta: "Đỗ
Nhược, mặt của cậu giống một con cóc quá đi!"
"Ha ha ha ha, con cóc, Đỗ Nhược là một con cóc!"
Trong lớp một đứa trẻ nghịch ngợm cười to nói: "Cóc gì mà cóc, phải kêu là
Thiềm Thừ [1]! Trên mặt hồng hồng, hồng hồng, ah ~ đồ xấu xí!"
[1] Thiềm Thừ: cóc ba chân
Đỗ Nhược bị nói đến khóc, nước mắt rớt xuống đất, những bé trai thấy cô ta khóc rồi, lại hốt hoảng chạy về chỗ ngồi không khi dễ cô ta nữa, vài bé trai có tinh thần trọng nghĩa chạy đến hỏi cô ta: "Đỗ Nhược, ngày hôm
qua mặt cậu vẫn tốt mà, sao hôm nay lại như vậy? Có phải do chị câu đánh cậu nữa không?"
"Trên mặt cô ta rõ ràng bị bỏng, còn có vết phồng rộp, đánh có thể nổi rộp sao?"
Đỗ Nhược khóc nói: "Là ngày hôm qua, ngày hôm qua chị gội đầu, nên làm mặt tớ bị bỏng. . . . . ."
"Chị cậu hư hỏng vậy? Hắt nước nóng lên mặt ư? Sẽ hủy dung đó!"
"Thật ác mà!"
"Đúng đó, về sau tớ không bao giờ thần tượng chị ta nữa!"
"Còn thần tượng, đối tượng nôn mửa thì đúng hơn!"
Những đứa trẻ lớp bốn cậu một câu tớ một câu, gay gắt, quyết liệt nói rõ, mãi đến giờ vào học mới an tĩnh lại.
Trong lớp có ký giả nhỏ phụ trách trình diện mọi chuyện trong trường học,
hoặc chuyện không tốt, bọn chúng là một đám tiểu thiên sứ chính nghĩa,
có một đôi mắt trừng ác hướng thiện, chuyện như vậy khiến trong lòng
thuần khiết của bọn nhỏ quả thật không thể dễ dàng tha thứ, cộng thêm ở
lứa tuổi này bọn trẻ thích được người chú ý, thích viết gì đó hấp dẫn
ánh mắt người khác, lập tức viết thành một bài tin tức về sự tình của Đỗ Nhược đưa đến phòng phát thanh.
Ngày hôm qua buổi trưa do Đỗ
Trình Trình phát thanh, buổi trưa hôm nay cô nghỉ, nghe trong radio xuất hiện âm thanh chính nghĩa lẫm liệt rõ ràng: "Đây là tin tức do Chu Hồng lớp bốn gửi đến:
. . . . . .
Có một số bạn học, ở trong
trường học bạn ấy là văn nghệ nòng cốt ai cũng biết rõ, càng là học sinh ba tốt, cán bộ ưu tú, nhưng về đến nhà, bọn họ là tiểu hoàng đế, tiểu
công chúa, thậm chí là tiểu bạo quân hắt nước nóng lên mặt em gái, thấy
vẻ mặt bạn học này, lòng chúng tớ rất đau đớn, người ác độc như vậy, vậy mà lại là học sinh ba tốt, lần này tớ cảm thấy vô cùng đau lòng, chẳng
lẽ trường học tốt đẹp thuần khiết của chúng ta, cũng bị ô nhiễm sao?
. . . . . ."
Đỗ Trình Trình đang mang giày phía sau trong phòng ngủ, chợt nghe trong
radio xuất hiện nội dung như vậy, trong lòng cô nhất thời cả kinh,
chuyện này. . . . . . Tại sao dường như đang nói cô vậy?
Độ tuổi
này bọn trẻ rất được bảo bọc, buổi trưa ngủ một canh giờ là yêu cầu bắt
buộc của tiểu học Gia Luân, nhưng rất nhiều học sinh không ngủ được,
trợn tròn mắt im lặng trao đổi với bạn học sát vách giường, vừa đến thời gian, từng người đều hận không thể mọc phong hỏa luân [2] nhanh chóng
xông ra ngoài, vào lúc này nghe tin tức mạnh mẽ như thế, khiến bọn trẻ
nhất thời hưng phấn, mọi người rối rít suy đoán rốt cuộc học sinh ba
tốt, cán bộ ưu tú này là ai, phải biết, danh ngạch học sinh ba tốt có
hạn, một trường học nhiều nhất chỉ có ba người thôi, ban bọn họ thì có
một Đỗ Trình Trình, mọi người rối rít đưa ánh mắt nhìn Đỗ Trình Trình.
sutucuoiga dfienddn lieqiudoon
[2] phong hỏa luân: bánh xe của Na Tra
Gương mặt Đỗ Trình Trình lập tức tối sầm, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị vu oan và uất ức như vậy.
Cô nghe ra âm thanh đọc tin tức này là của MC lớp năm ban A, nhất thời tức giận, mặc quần áo và mang giày xong, lập tức chạy ra ngoài.
Bóng dáng cô vừa biến mất tại cửa phòng ngủ, trong phòng ngủ lập tức nổ tung: "Ai, cậu nghe được thông báo vừa nãy chưa?"
"Học sinh ba tốt, trường học chỉ có ba học sinh ba tốt thôi, mới vừa rồi đột nhiên Đỗ Trình Trình chạy đi, người bị nói trên phát thanh không phải
là Đỗ Trình Trình chứ?"
"Đỗ Trình Trình không phải người như vậy đâu!"
"Tại sao cậu ấy đột ngột tức giận chạy đi?"
Đỗ Nhược nghe được tin tức truyền thanh, thì im lặng cười.
Lời đồn đãi này, ‘tam nhân thành hổ’ [3] càng nhiều người nói sẽ càng nhiều người tin, ở cổ đại chỉ một lời nói có thể sẽ hủy diệt cả đời của một
nữ tử, tuy ở đây không nghiêm trọng vậy, nhưng trước tiên có thể bôi đen chị trong trường học, để chị từng bước từng bước, từ nơi chị đắc ý
nhất, rơi xuống cõi trần tục.
[3] tam nhân thành hổ (Ba người nói có cọp, thiên hạ cũng tin có cọp thật): một việc, dù cho sai lầm, nếu
nhiều người cùng tin là như vậy thì cũng dễ khiến người ta đem bụng tin
là thật.
Tính tình Đỗ Trình Trình hùng hổ, cho đến bây giờ đều
không phải người gặp chuyện buồn bực không lên tiếng, mặc người vu hãm,
sau khi nghe tin tức, cô lập tức biết mình bị yêu tinh Đỗ Nhược này hại
rồi, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng tức giận.
Tin tức phòng
phát thanh vẫn còn thông báo, nhưng đã đổi thành việc đáng giá tuyên
dương trong trường, hoặc làm văn hay, hoặc người tốt việc tốt.
Lúc Đỗ Trình Trình đến phòng phát thanh, bên trong phòng phát thanh chỉ có
hai người, một là Hồ Mộng Đình lớp sáu ban B, và MC lớp năm vừa phát
thanh.
Sau khi Hồ Mộng Đình thấy Đỗ Trình Trình, trong lòng lập
tức run lên, cảm giác có tật giật mình bị người bắt kẻ thông dâm, nhưng
rất nhanh loại cảm giác này bị chính nghĩa lẫm liệt đè ép xuống, Đỗ
Trình Trình dám làm còn sợ người khác nói sao? Huống chi đây là người
khác viết đưa lên, cô ta chỉ phụ trách kiểm tra bản thảo.
Ánh mắt Đỗ Trình Trình sáng ngời sắc bén, cô ta chậm rãi cúi đầu xuống.
Đỗ Trình Trình mấp máy môi, lạnh nhạt nhìn cô ta: "Bản thảo do cậu kiểm tra ư?"
Đầu tiên Hồ Mộng Đình cúi đầu, sau đó mới ngẩng đầu lên nói: "Đúng."
Đỗ Trình Trình đứng đó, thì có loại một cảm giác ngọn núi lớn bị sụp
xuống, cô đứng nhìn Hồ Mộng Đình đang ngồi trên ghế: "Cậu kiểm bản thảo
cũng không phải một ngày hai ngày, tin tức phải lấy sự thật làm chủ, bài viết không xác định được tính chân thật, người kiểm bản thảo cần chờ
tin tức xác thực rồi mới có thể giao cho MC thông báo, điều này chẳng lẽ cậu không biết sao?"
Từ trước đến giờ tính tình Hồ Mộng Đình có
chút mềm, giờ phút này đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Bản thảo này không
chỉ đích danh cậu...cậu chột dạ gì chứ?"
"Bài viết điểm tên học
sinh ba tốt, học sinh ba tốt toàn trường chỉ có ba người, tớ là một
trong số đó." Đỗ Trình Trình không e dè quang minh chính đại bày ra:
"Không phải tớ, thì sẽ là hai bạn kia, nhân phẩm bọn họ thế nào trong
lòng chúng ta nắm chắc, dù bên trong bài viết này nói về ai, nhất định
sẽ tạo thành ảnh hưởng tồi tệ, nhất là bài viết chưa qua xác minh đã
được truyền ra!"
"Đừng để người ta biến mình thành vũ khí sử dụng còn không biết!" Đỗ Trình Trình hầm hừ muốn nói thêm, nhưng nghĩ đến,
mặc dù Đỗ Nhược sau lưng làm dao, nhưng nếu Hồ Mộng Đình không có dụng
tâm khác, cũng sẽ không bị biến thành vũ khí sử dụng, bọn họ rõ ràng là
cá mè một lứa.
Cô hừ một tiếng, đi đến trước ống phát thanh, tìm
ra bài viết trên bàn, phía dưới bài viết viết năm nào tháng nào ngày
nào, phía dưới ký tên tác giả, lớp bốn ban 3 Chu Hồng.