Nghe thấy anh nói vậy, Eri khinh bỉ phanh phui lòng anh:
- "Anh không cố ý mà chỉ cố tình thôi, nhỉ?" - Cô gằn ra từng chữ một.
Bùi Vân Hiên nghe thế thì ngẩn người "Không lẽ suy nghĩ của anh dễ dàng bị cô gái này nhìn thấu như vậy sao?".
Trong lúc anh đang ngẩn người thì Eri bỗng dưng gồng người lên nhào về phía
anh. Tay cô nhanh như chớp ôm lấy cánh tay anh, kéo tay áo vest của anh
lên rồi đưa lên miệng mình ngoặm một miếng thật lớn. Cô dùng hết sức
bình sinh của mình cắn thật chặt lên da thịt của anh nhắm trút mọi giận
dữ của mình. Tên hỗn đản! Cô cư nhiên bị một tên trăng hoa đa tình này
cướp mất nụ hôn đầu. Được rồi, cô thừa nhận mình khi nãy rất xấu hổ,
nhưng với thân phận của mình tự nhiên cô không muốn làm loạn lên để đổi
lấy sự mất mặt. Vốn định ngồi xuống để bình tâm, không nghĩ tới tên hỗn
đản kia lại bồi thêm một câu "Tôi không cố ý" thì liền khiến cho cô tức
giận không nguôi. Sau này khi nhớ lại cảnh này cô liền muốn lấy miếng
đậu hũ đập đầu chết quách đi rồi. Cô sao có thể học ai không học lại đi
học theo lão cẩu cơ chứ, thật quá mất mặt. Cô cắn đến khi cảm thấy có
mùi máu tanh trong khoang miệng thì mới hả dạ, cô đem cánh tay anh bỏ ra khỏi miệng hất mạnh ra. Cô đem máu của anh trong miệng mình nhổ ra
ngoài rồi dùng tay chà chà khóe miệng mình. Xong cô lại chỉnh sửa lại
quần áo trên người, vuốt vuốt lại mái tóc. Sửa soạn xong xuôi, Eri không thèm để ý đến người nào đó mà ngẩng cao mặt đi ra ngoài như chưa hề có
chuyện gì xảy ra.
Nhìn thấy một loạt hành động của Eri, Bùi Vân
Hiên hết ngẩn người lại cảm thấy bất đắc dĩ, anh chưa từng nghĩ cô là
thỏ con nhưng lại càng không nghĩ tới khi cô xù lông thật đáng sợ. Anh
nhìn lại cánh tay của mình. Trên tay anh rõ ràng có hai hàng dấu răng
rất sâu, máu cũng từ vết thương mà tràn ra, nhưng kì quái làm sao, anh
lại không hề thấy đau chút nào. Nhưng dù vậy, anh sẽ khiến cho cô phải
hối hận vì hành động ngày hôm nay.
----------"""""----------
Tại bệnh viện.
- "Bùi Vân Hiên, nói đi, rốt cuộc là cô gái nào đã đánh dấu chủ quyền lên người cậu vậy?" - Cao Quỳ Thần vừa gặm táo vừa ném ánh mắt mờ ám về
phía Bùi Vân Hiên.
Bùi Vân Hiên lườm Cao Quý Thần rồi dứt khoát
không thèm để ý đến anh ta. Cao Quý Thần thấy thế thì nhún nhún vai
không hỏi thêm gì nữa.
- "Vết răng này quả thật sắc bén, có thể
nhìn ra chủ nhân của vết cắn này đã dùng bao nhiêu phần sinh lực, càng
thể hiện rõ sự bất mãn của người đó đối với cậu như thế nào!" - Hà Khải
vừa khử trùng vết thương cho Bùi Vân Hiên vừa phân tích. Khử trùng xong
xuôi anh nhìn Bùi Vân Hiên - "Cậu đã làm ra việc tốt gì vậy?".
-
"Dẹp đi. Từ khi nào cậu hóng hớt thế? Hà Khải cậu vẫn nên làm tốt công
việc bác sĩ của mình đi!" - Bùi Vân Hiên rất tự nhiên lấy quả táo ở trên khay bỏ vào mồm cắn.
- "Có tật giật mình. Đoán chắc cậu đã làm
việc gì đó quá trớn nên mới khiến người ta ra tay nặng như vậy!" - Hà
Khải cười cười rồi đứng lên đi ra khỏi phòng, trước khi ra khỏi phòng
còn đứng lại nơi ngưỡng cửa bồi thêm một câu rất có nhân tính - "Oan gia của cậu xuất hiện rồi đó. Cẩn thận sau này về địa vị của cậu sẽ nhỏ
nhất nhà!"- Nói xong Hà Khải phất áo blouse tiêu sái rời đi.
- "Cậu ta đang nói chuyện cười sao?" - Bùi Vân Hiên nhìn Cao Quý Thần đang nhe răng cười đến mất hình tượng trên giường hỏi.
- "E hèm... Chuyện cười đó có khả năng sẽ trở thành hiện thực cũng nên"
-Cao Quý Thần nghe anh hỏi thì ngậm miệng lại ho khan vài cái rồi dùng
bộ mặt nghiêm túc gật gù nói.