“Tuýt—-tuýt—-tuýt—–“ Báo động cháy của nguyên toà nhà réo inh ỏi,
từng tiếng còi báo động gấp rút tiếp nối nhau, tất cả mọi thang máy
trong toà nhà ngừng hoạt động. Những nhân viên tăng ca đang có mặt tại
đó đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã xảy ra, hối hả theo nhau rời đi
bằng lối thoát hiểm.
Tạ Vi Thời giật nguồn điện của máy tính Atom, bật dậy chạy ngược
hướng với cửa thang máy trong tầng lầu. Trên người chàng vẫn còn đeo
máy phun thuốc trừ sâu chưa gỡ ra ban nãy, thuốc bên trong sóng sánh kêu óc ách. Chàng vừa chạy vừa bật nguồn điện của máy tính, khởi động lại.
Đám người truy lùng chạy ra từ thang máy bắt đầu bủa ra. Phần đông là bảo vệ của toà nhà, trong tay lăm lăm dùi cui điện cao áp, mấy chục đôi giày da chạy huỳnh huỵch trên thảm, nặng nề khiến người ta ngạt thở.
Tổ Phong đứng ở phía sau chót, mặc một bộ âu phục 3 mảnh chỉnh tề, tai
đeo tai nghe vô tuyến, bàn tay với các móng tay được cắt giũa gọn gàng
đang che miệng, khẽ nói: “Bên đó bắt được người rồi à? Tốt lắm. Tra rõ
bối cảnh, không để miệng nào còn sống.”
Tạ Vi Thời vừa gõ Atom bằng một tay vừa chạy như bay giữa hành lang
với hai bên đều là văn phòng độc lập. Tốc độ khởi động của Atom cực
nhanh, căn bản không bị ảnh hưởng chút nào bởi rung lắc dữ dội do những
bước chạy hối hả tạo nên. Tạ Vi Thời không nhìn bàn phím, năm ngón tay
phải thành thạo gõ một loạt mật mã, Atom nhanh chóng tiến vào giao diện
hoạt động.
“Sắp ra tới cửa rồi! Bắt lấy nó!” Những người truy bắt la lớn. Tốc
độ của Tạ Vi Thời bị kéo chân bởi việc phải thao tác máy tính, lúc tới
cửa kiểm soát thì tay của đám người truy bắt đã có thể gần như chạm được đến chàng!
Trên dùi cui điện là những dòng điện màu xanh lam chạy vằn vèo, phát
ra những âm thanh của điện cực, loé sáng lên, Tạ Vi Thời chợt quay phắt
người, bấm vào vòi của bình phun thuốc trừ sâu đang đeo sau lưng, thuốc
liền phun rào rào vào tất cả những người đang đuổi bắt!
Mùi cay gắt mũi lập tức lan toả khắp hành lang. “Kịch độc!” Có người dùng áo che mũi, hét lên, “Lùi lại!”
Tạ Vi Thời kẹp máy tính, tay cầm ống phun rõ dài, mở mức phun thuốc
lên tối đa, ép tất cả mọi người đuổi bắt lui hết ra sau. Chàng móc thẻ
ra vào tạm thời, mở cửa chính, lao ra khỏi văn phòng của Thần Kinh Hoa
Hồng. Những người đuổi bắt cởi hết âu phục ra, quạt cho không khí tan
bớt mùi thuốc trừ sâu còn sót lại, rồi tiếp tục xông lên! Tạ Vi Thời
đứng ngay ngoài bức tường của Thần Kinh Hoa Hồng cúi đầu nhìn máy tính
trên tay mình, màn hình giao diện điều khiển hệ thống điện của tòa nhà
đang tải.
89%……93%……97%…….99%!
Những tấm thẻ ra khỏi cửa trong tay của những người bảo vệ sắp sửa
chạm vào máy cảm ứng tới nơi, tiến trình tải của giao diện điều khiển hệ thống điện hiển thị “hoàn thành”! “Tít” một tiếng, đèn xanh ở cửa bật
lên, gần như cùng lúc đó, Tạ Vi Thời gõ xuống bàn phím—
“Chíu,” một âm thanh rất khẽ, đèn chỉ thị điều khiển truy cập bị tắt
mất. Đèn điện của cả toà nhà đều tắt. Âm thanh cảnh báo cũng ngưng
bặt.
Trong bóng tối, những người đang đuổi bắt thi nhau đập rầm rầm vào
cửa kính, tiếng rầm rầm ấy kêu không ngừng bên tai. Tạ Vi Thời nắm chặt máy tính, tựa phịch người vào tường, thở phào một hơi, tháo máy phun
thuốc trên lưng xuống, vứt trên mặt đất. Chính vào lúc này, mắt chàng
lại rơi xuống trên màn hình của máy tính, phát hiện nó lại đột ngột bị
treo tiếp! Một bông hoa hồng thật lớn đang nở trên màn hình của chàng!
Thằng wither cô hồn các đảng này! Lại một lần nữa cướp quyền kiểm
soát hệ thống của toà nhà từ chàng! Chàng đóng phập máy tính lại, giơ
cao, đập thật mạnh vào bức tường kính của văn phòng đối diện! Một khắc
đèn của toà nhà bật lên lại, vô số những mảnh thuỷ tinh rơi xuống theo
tiếng động, và chàng tung mình nhảy qua.
……..
Phương Trì hơi he hé mắt. Đang nằm trong một chiếc xe bánh mì Jinbei
kiểu cũ. Tay và chân của cô đều bị trói, rồi bị vất ở phần đuôi xe chỗ
những ghế ngồi đã bị dỡ ra. Trong xe dơ bẩn và bừa bộn, bốc mùi dầu nhớt rất nặng. Khứu giác của cô nhạy, có thể phân biệt được, trong mùi hôi
thối đó có che giấu mùi máu thoang thoảng.
Đám người này không lạ gì với những hành động ác độc xấu xa.
Nếu cô đoán không lầm, lần này kẻ muốn gặp cô chính là tên đã chế ra Rạn Băng, kẻ mà theo như cô đoán, bướng bỉnh và rất hiếu thắng. Thế nào
hắn cũng cho là Rạn Băng chính là một tác phẩm của thiên tài, ngoài hắn
ra, tuyệt đối không cho phép ai khác mô phỏng hoặc làm nhái. Bất cứ hành động copy nào, trong mắt hắn, đều là một sự sỉ nhục không thể nào chấp
nhận được.
Nhưng cách bọn chúng ra tay chả cao minh gì cho cam.
Chút thuốc gây mê đó đối vô cô chỉ là trò đùa. Trò này đã từng bị
dùng nhàu nát hết rồi, chính cô cũng đã từng dùng nó ở Thời Đại Black
Metal chứ đâu. Nhưng mà muốn dùng với cô, thì liều lượng quá ít. Đương nhiên nói “chả cao minh gì” tức là đang nói đối với người của Cục 19 mà thôi. Trang bị của bọn chúng vẫn khá hiện đại, trước đó khi lục soát
cô, bọn chúng dùng máy quét điện tử chống gián điệp, tịch thu sạch bách
các thiết bị điện tử trên người cô. Có thể tìm mua được thứ này trên web chìm thì coi bộ dã tâm của tên chế Rạn Băng này không nhỏ.
Thấy không có ai đang canh chừng mình, cô lặng lẽ phun ra một lưỡi
lam, vặn người lượm lên, cắt tất cả mọi dây trói đứt cỡ 2/3, chỉ để vừa
đủ khi nào giằng mạnh sẽ đứt hết. Sau đó lại ngậm lưỡi lam vào trong
miệng. Cô thong thả ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ, âm thầm ghi nhớ lộ
trình của chiếc xe Jinbei này. Xe Jinbei đỗ lại trước hai toà nhà cao
tầng xây sát nhau.
Hai toà nhà ấy trông tối hù giữa đêm hôm, cao đến cả 40-50 tầng. Hai tầng lầu y chang như nhau, xây sát vào nhau. Phương Trì nhận ra hai toà nhà này tên là Số 8 Trường An, là hai toà nhà xây dở dang nổi tiếng
nhất Yến Thành, cho đến nay vẫy chưa xây xong.
Phương Trì bị thô bạo khuân vào thang máy thi công, được nâng lên cao dần giữa mùi xi măng gay mũi của công trường.
Hai toà nhà dở dang này trông như mấy xiên đậu hũ. Khuôn thép gia cố đã được đổ bê tông, sàn thì vẫn ở dạng gỗ thô nguyên thuỷ. Trên mặt
sàn đã có các bức tường chịu tải và cột trụ, nhưng bên ngoài lại chưa có tường bao vây. Trong bản vẽ thiết kế được công bố cách đây vài năm,
các bức tường bên ngoài đáng lẽ được làm bằng kính cường lực trong suốt, nhìn sẽ rất rực rỡ, tựa như được đính kim cương lóng lánh. Tuy nhiên,
đến bây giờ nó vẫn chỉ là hai cột xi măng luôn bị chê bai ở khu vực đô
thị mới.
Thang máy thi công chạy mãi lên đến tầng thượng mới dừng. Tầng
thượng có lẽ vốn định xây một sân ngắm phong cảnh lớn, không gian vô
cùng thoáng đãng. Trên mặt đất được đặt vài chiếc đèn pin siêu sáng kê ở góc độ ánh sáng vừa khéo chạm vào trần nhà, nhưng không chiếu hẳn một
cột sáng thẳng lên, thảo nào nhìn từ xa không thấy được là ở trên đây có người.
Bốn người đứng ở mép của tầng lầu. Giữa hai toà nhà là cánh tay bằng thép của xe cần cẩu bắc ngang.
Phương Trì bị khuân ra khỏi thang máy, rồi bị vứt bịch xuống đất.
Một lớp bụi lớn bốc lên quanh cô, mùi vừa lạnh lẽo vừa tanh. Cô nín
thở, nhanh chóng bị ăn vài cú đạp.
“Dậy!”
Cô giả bộ cựa quậy mơ hồ tỉnh dậy, kẻ đứng trước mặt thế mà lại là một tên nhóc. Nhìn bộ dạng hắn, cũng chỉ độ 14,15 tuổi.
Lòng Phương Trì chùng xuống. Thần Kinh Hoa Hồng đi tìm một đứa trẻ để chỉ đạo sản xuất Rạn Băng? Một đứa trẻ ở độ tuổi này rất đáng sợ. Bọn chúng có một khát vọng thể hiện rất mạnh, nhưng lại thiếu khả năng phán đoán nên đi kèm. Bọn chúng dễ bị khiêu khích và kích thích nhất, nhưng
giá trị quan lại chưa thật sự đủ chín chắn.
“Ê! Mày! Cái thứ hàng nhái kia là mày làm hả?” Tên nhãi đó hống hách hạch hỏi.
Khoé mắt của Phương Trì nhận thấy bộ tóc giả trên đầu mình vẫn còn đó,
thế là ngẩng đầu hét cãi lại: “Tao đó! Đừng nói tao làm nhái nhé, Rạn
Băng với Nhộng cũng không giống như mấy thứ nhãi ranh nhà mày có thể tạo ra được! Thể nào cũng là đi ăn cắp ý tưởng của người khác!”
Quả nhiên tên nhóc nổi điên. Hắn khá lực lưỡng, to con hơn hẳn Phương
Trì. Hắn xách cổ áo của Phương Trì nhấc cô lên, quát: “Tao đéo! —-Tao
không tin là một mình mày làm ra được, còn đứa nào, nói cho tao biết!”
Phương Trì: “Tao nói cho mày nhé, là Tổ Phong của Thần Kinh Hoa Hồng, nó cho tao tiền, yêu cầu tao giúp nó phát triển.”
Tên nhóc tát thẳng vào mặt cô, phát rồ: “Rõ ràng Tổ Phong—–“
Một tên lớn tuổi hơn đứng cạnh đó vươn tay kéo tên nhóc lại, ra ý cho hắn im. Tên nhóc kịp thời hiểu ra là mình suýt nữa bị lật tẩy, thế là
đấm đá Phương Trì túi bụi, chửi ầm lên: “Con đĩ! Mày dám chơi tao!”
Phương Trì nín thở bạo vệ những bộ phận quan trọng. Tên nhóc con đó
đánh đã đời xong, lấy ra những vật đã tịch thu được từ trên người Phương Trì: “Một máy định vị, hai thiết bị nghe lén, ngoài ra còn có một máy
thu hình mini—-mày chuyên nghiệp nhể! Nói đi! Có phải người của Cục 19!”
Hắn dùng mũi chân để xoay mặt của Phương Trì đối diện với hắn, khinh
khỉnh và kiêu căng nói: “Còn dám chơi trò hũ mật với tao? Bà cô à, cô
lỗi thời rồi!”
“Làm cách nào mày biết tao là người của Cục 19?”
Tên nhóc ngạo mạn nhe răng cười, “Dạo trước trong Maandala chợt lẳng
lặng chặn Rạn Băng, ngoài Cục 19 ra, ai có khả năng này nữa? Hũ mật,
câu cá, ha, đấy chẳng phải là những trò hề nhàm chán Cục 19 thích dùng
nhất sao!”
Phương Trì cười lạnh một tiếng dưới đất: “Đã biết tao là người của Cục 19, còn dám to gan như vậy!”
“Cục 19 là cứt gì!” Tên nhóc khoa môi múa mép, búng ngón tay “tách” một cái, người đàn ông bên cạnh lấy ra một cây bút phát sáng, một điểm đỏ
bật lên phía đối diện.
Tầng lầu của toà nhà bên kia lập tức bừng sáng. Chính giữa tầng lầu đó có một người đang đứng. Từ xa nhìn không rõ bộ dạng của người nọ,
nhưng có thể mơ hồ nhận ra được rằng người đó đang ngẩn ngơ, lúc ban đầu hình như không rõ mình đang ở đâu, ngó quanh quẩn, sau đó liền tập tễnh bước về phía trước. Cách người đó bước đi rất kỳ lạ. Không giống như
người bình thường.
“Ai?” Phương Trì hỏi.
Trong giọng nói của tên nhóc mang một sự kiêu ngạo khó kiềm nén:
“Thịnh Phóng. Vật thí nghiệm thành công nhất hiện nay của Nhộng! Mày
đến để tra về Nhộng, hẳn đã thấy những tác phẩm nó vẽ trong bệnh viện
đúng không? Thiên tài là đây chứ đâu!” Mắt của hắn sáng rực, “Trước
đây nó chỉ là một hoạ sĩ rất tầm thường, đúng là Nhộng có thể khiến rác
biến thành thần!”
Phương Trì nhìn chằm chằm vào Thịnh Phóng đang bước đi loạng choạng ở bên kia—-
—-Thịnh Phóng đã không thể nào phân biệt được giữa ảo và thực.
—-Cậu ta cảm thấy y như đang ở trong Maandala, nhảy từ trên cao xuống sẽ không bị gì.
Tầng này chính là tầng thượng của Số 8 Trường An! Rốt cuộc Thịnh Thanh
Hoài đang làm trò gì, cầm phép của Cục 19 là để đi chăm sóc cho con
trai, thế mà ngay cả chuyện Thịnh Phóng bị bắt đến đây cũng không hay
biết!
Phương Trì chợt ngoái đầu, nói với tên nhóc: “Mày thật sự nghĩ rằng
mình là một thiên tài máy tính tự cổ chí kim chưa từng có ai đúng
không? Tự cảm thấy có thể đạp được cả Cục 19 và Maandala dưới chân
mình, đúng không?”
Tên nhóc thoáng sửng sốt, không hiểu ý nghĩa của lời nói không đầu không đuôi này của cô, lớn tiếng đáp: “Chứ sao! Lúc Ba Chàng Ngự Lâm lên sàn
thì cũng đã hai mươi, tao sớm hơn cả bọn chúng! Chúng mày tưởng là một
hũ mật là có thể câu được tao à? Ấu trĩ!”
Phương Trì cười lạnh: “Nhãi ranh, mày thì là cái chó gì? Mày tưởng mục tiêu của hũ mật là mày à?”
Cô bất thình lình bật dậy, dây trói tay chân cùng lúc đó bung hết
ra! Cô quét chân một vòng, hai bộ hạ đứng cạnh đó đều rớt bay ra ngoài! Trong hai tiếng kêu thảm thiết, hai người hộ vệ khác đồng thời rút
súng, nhưng Phương Trì đã tóm được tên nhóc, lưỡi lam trong tay ngay cổ
họng.
“Bỏ hết súng xuống, giơ tay lên.” Cô lạnh lùng nói. Hai người kia chần
chừ, lưỡi lam trong tay Phương Trì rạch một đường, máu trên cổ tên nhóc
chảy ròng ròng, la hét thảm thiết. Một người buông súng, giơ hai tay
lên, người kia vẫn cầm súng.
“Coi bộ Tổ Phong vốn chẳng coi mày là cái thá gì, nhóc ạ.” Phương Trì vừa kẹp cổ hắn vừa nói.
Tên nhóc kinh hãi rống lên: “Cứu tôi đi chứ! Không có tôi, các người làm sao nâng cấp cho Nhộng được!”
“Đá súng qua đây.” Phương Trì bình tĩnh ra lệnh cho người đang giơ tay.
“Không được nhúc nhích!” Người cầm súng chợt quát lên với Phương Trì,
“Buông nó ra! Hiện giờ cô đi cứu Thịnh Phóng vẫn còn kịp!”
“Thịnh Phóng? Thịnh Phóng đâu phải con tôi! Anh tưởng tôi là thánh
mẫu, người nào cũng cứu à?” Phương Trì ghì chặt ngay cổ của tên nhóc,
dùng hắn chắn toàn bộ phía trước người mình, từng bước ép sát đến gần
người cầm súng, khiến cho anh ta phải liên tục lùi bước. “Bỏ súng
xuống!” Phương Trì bất chợt giận dữ quát lên!
Người kia giật bắn mình, “pằng” một tiếng, đạn sượt ngang qua tai của tên nhóc! Tên kia nào có bao giờ phải trải nghiệm cảnh súng thật đạn
thật, lập tức sợ hét toáng lên rồi chết điếng người! Phương Trì vẫn vô cùng bình tĩnh, gần như ngay lúc người nọ bóp cò thì cô giơ chân đạp
anh ta bay thẳng xuống toà cao ốc! Mũi chân của cô móc rồi tung lên,
khẩu súng lục bay vào trong tay cô, quay qua, lại thêm một phát đạn vào
người đang giơ tay! Phát súng này không nhắm chính xác, nhưng người đó
muốn tự vệ theo bản năng, liền lùi ra sau để tránh, nào ngờ phía dưới
trống không, cũng rơi luôn xuống dưới!
Chỉ trong vòng 5 phút ngắn ngủi, bốn người đều rớt hết xuống dưới Số 8 Trường An! Tên nhóc kia sợ đến bủn rủn tay chân, ngã khuỵu.
“Cô giết người…….” Hắn ôm đầu vừa khóc vừa lên án.
“Sai. Tự vệ chính đáng.” Phương Trì lạnh lùng nói, rồi dùng áo lau sạch dấu tay trên súng, quăng xuống đất, đá bay xuống dưới.
Cô bước đến trước mặt tên nhóc, lạnh lùng nói: “Nhãi con, hôm nay bà
cô đây sẽ dạy mày cách làm người cho đàng hoàng, cho mày xem rốt cuộc
Cục 19 là cái ‘cứt’ gì!” Rồi ra lệnh, “Lấy di động ra, gửi cho Tổ Phong
một tin nhắn, làm y như tao nói, gõ từng từ xuống cho tao!”
Phương Trì xác nhận số điện thoại trong di động của tên nhóc đó là số liên lạc của Tổ Phong xong, bắt đầu đọc: “Giám đốc Tổ, y như ngài dặn,
đã tóm được kẻ mô phỏng Nhộng, kế hoạch là sẽ nguỵ tạo thành một trường
hợp bị trượt chân ngã chết ở Số 8 Trường An.”
“Đồ hèn hạ!”
“Đối phó với lũ hèn hạ thì xưa nay tao chưa từng ngại dùng phương thức
hèn hạ hơn.” Phương Trì tỉnh bơ, “Khoan cất di động đi, gọi cho hắn một cú điện thoại, nói với hắn, kế hoạch tiếp theo của mày là đưa Nhộng ra
thị trường lớn hơn, nhắm vào nhóm người yêu thích hội hoạ và nghệ thuật
thông qua Nemo. Đến lúc đó, số lượng tiêu thụ các loại thuốc tâm thần
của Thần Kinh Hoa Hồng sẽ lên vùn vụt.”
Tên nhóc run lẩy bẩy gọi xong cú điện thoại đó, hỏi: “Cô gọi thì có
ích gì? Lẽ nào trên người cô còn máy nghe lén? Không phải là tôi đã
tịch thu sạch sẽ rồi sao?”
Phương Trì lạnh lùng đáp: “Đúng là trên người tao không có, nhưng ở chỗ
của Tổ Phong thì hiện giờ đã có.” Nói xong, cô cầm lưỡi lam nhắm chính
xác ngay họng của tên nhóc. Tên ấy trong lúc cuống cuồng chợt lanh trí
la lên: “Thịnh Phóng rớt xuống rồi!”
Phương Trì vừa ngoái đầu, liền thấy đúng là Thịnh Phóng đã đến ngay
rìa, một chân thò ra ngoài tầng lầu. Cô hết hồn, đứng bật dậy, song, tự dưng chân đó của Thịnh Phóng dừng giữa chừng, rồi chậm chạp rút về lại.
Phường Trì cắn chặt răng, quay đầu, trông thấy tên nhóc kia đã chạy
mất! Hắn đang chạy về hướng có súng, Phương Trì bổ nhào đến, đá từ phía
sau khiến hắn ngã sấp mặt! Nắm đấm của cô không kiêng nể gì, nhắm thẳng chỗ hiểm trên đầu hắn mà đấm, sau đó vào giây chót thì lệch 3mm, đấm
khiến cho hắn ngất đi. Cô lượm súng lên, chạy lui ra sau, hít sâu một
hơi rồi lấy đà, nhảy đáp lên trên thanh cần cẩu nằm giữa hai toà nhà.