Vilnus, phía đông của biển Baltic, đang tiến vào cuối hè. Thời tiết
của Siaulia vừa đẹp, những cánh đồng hoang màu vàng óng ả ngập nắng ấm
và mang mùi của những cuộn rơm khô. Cánh chim trắng lướt qua những bụi
lau sậy thấp, kế bên khu đầm lầy có một căn nhà gỗ.
Hai người cưỡi xe gắn máy quẹo vào đấy từ đường cái. Tháo mũ bảo
hiểm ra, là một cặp thanh niên nam nữ, trông như người Á Đông. Cô gái
mặc một chiếc váy dài kiểu đi-gan, chàng trai mặc chiếc áo ba lỗ bó sát
người, để lộ cơ thể cơ bắp đã khổ công tập luyện. Có vẻ như là một cặp
tình nhân.
“Anh xem căn nhà gỗ kia kìa.” Cô gái tóc dài kéo chàng trai, nói, “Cảm
giác có giống như Walden của Rousseau không?” Họ nói tiếng Trung Quốc.
Chàng trai nhìn căn nhà gỗ, gật đầu phụ hoạ: “Giống thật nhỉ. Quanh nhà không thấy ống dẫn nước hoặc đường dây thuỷ điện, người sống trong đó
chắc hoàn toàn sống một cuộc sống nguyên thuỷ nhỉ.”
Ánh mắt của cô gái tóc dài rơi xuống bên cạnh một bụi lau sậy cách đó
không xa, chợt hớn hở reo lên: “Nhìn kìa, có người, đang cầm cung tên!”
Nơi đó đúng là có một người đang đứng. Cao gầy, hơi khòm, đội nón
rơm, mặc một bộ đồ không thấm nước màu khaki, đang đứng bên dòng nước
chĩa tên vào trong hồ. Nhìn thấy rõ cung tên làm bằng gỗ và dây theo
kiểu truyền thống, cô gái càng hào hứng, kéo chàng trai nói: “Mình qua
xem một chút đi, tiện thể hỏi đường luôn.”
Hai người bước xuống khỏi xe gắn máy, đi về phía người nọ. Cô gái tóc dài nhiệt tình vẫy vẫy tay, “Hi~ ~~”
Người nọ ngoái đầu, gật nhẹ một cái. Chiếc mũ rơm kéo rất thấp, không nhìn rõ được mặt mũi.
“Đường lên Đồi Thánh Giá đi đường nào thế?” Cô gái hỏi bằng tiếng Anh.
Người nọ xua xua tay.
Chàng trai nói với cô gái: “Người Litva nói tiếng Litva, nói tiếng Nga cũng nhiều, có thể là ông ta không hiểu đâu.”
Thế rồi chàng trai múa máy tay chân, nói: “Kalnas, крест!”
Thấy chàng trai đó không ngừng dùng tay ra hiệu hình thánh giá, cuối
cùng người đàn ông từ từ xoay người, dùng tay giữ mũ thấp xuống, chỉ về
một phía. Ngón tay của ông ta vô cùng thon gầy, vô cùng dài, móng tay
cũng rất dài. Chàng trai cảm ơn, cô gái vẫn còn muốn nấn ná, nói với
chàng trai: “Không phải là anh nói anh thích văn học Nga nhất sao? Anh
dùng tiếng Nga hỏi xem ông ấy đang cầm cung tên làm gì thế?”
Chàng trai lắp bắp phun ra vài từ tiếng Nga.
Người nọ trầm giọng đáp: “охота”
Cô gái hớn hở hỏi: “Ông ấy nói gì thế.”
“Săn bắn…….. Hình như đại khái là vậy?” Chàng trai hơi lúng túng.
“Săn cái gì chứ? Cá hả?!” Cô gái tóc dài tràn ngập hứng thú với tất cả
mọi thứ ở nơi này. Chàng trai lại đành phải lắp bắp chắp vá vài từ
tiếng Nga lại thành một câu hỏi.
“Вы”
“Các người? —-Chúng ta? Hả?”
Hai người đang còn sửng sốt không biết phải nói gì, thì người nọ đã
nâng cung lên nhắm thẳng vào chàng trai. Hai người nhìn mặt nhau, cũng
không biết nên nói gì, cười lúng túng.
“Phựt——“
Nụ cười lúng túng của chàng trai đông cứng trên khuôn mặt. Chàng
trai cúi đầu nhìn, không thể nào tin được nhưng gì mắt mình đang thấy.
Mũi tên thủ công đó đâm xuyên qua lồng ngực bên trái, đuôi mũi tên lại
còn dùng lông vũ của loài chim màu trắng sống trên mặt hồ, từng chiếc
lông mềm mại láng mượt, vô cùng tinh tế.
Có phải đây đang là mơ? Rõ ràng chỉ là một chuyến du lịch tự lái xe
gắn máy lên Đồi Thánh Giá thôi mà, tại sao lại thành một mũi tên đâm
xuyên qua ngực mình? Chàng trai sờ sờ bàn tay đầy máu của mình, rồi mới trợn trừng mắt, ngã xuống đất. Trên mặt vẫn toàn một vẻ không thể nào
tin được.
Cô gái tóc dài bất chợt che mắt thét lên hãi hùng, những tiếng thét tiếp nối nhau!
Người nọ kiên nhẫn nghe cô gái thét, ngón tay rất thon rất dài lại
rút thêm một mũi tên nữa ra từ sau lưng, mũi tên làm bằng thân sậy thẳng tắp, đuôi bằng lông vũ của chim hồ, nhắm thẳng vào cô gái! Cuối cùng
cô gái cũng bừng tỉnh, xốc váy lên ù té chạy! Tiếng khóc thét đầy tuyệt vọng phá vỡ sự yên tĩnh trong hoang dã. Mũi tên bay đi, lại một lần
nữa đâm xuyên qua một trái tim sinh động. Mái tóc dài của cô gái bị
nhấc lên, mi mắt của cô đang mấp máy yếu ớt, sinh mạng đã sắp kết thúc.
“ Walden, mà của Rousseau.” Giọng tiếng Trung Quốc sứt sẹo vang lên,
nhưng mỗi một lời đều nói rất rõ ràng. “Lũ sâu bọ ngu xuẩn, cần được
Chúa cứu vớt.”
Hai thi thể bị kéo vào trong căn nhà bên đầm lầy. Một cái nút bên
cạnh cửa bị đập mạnh, phía trên nóc nhà lật thành từng tấm pin năng
lượng mặt trời vuông vức và góc cạnh sắc bén màu xanh lam. Những tấm
pin năng lượng mặt trời chậm rãi và linh hoạt tự điều chỉnh phương
hướng, cho đến khi có thể tìm được góc độ hứng được lượng nắng tối đa.
Trong căn phòng tối đen. Từng hàng từng hàng thông tin màu trắng
không ngừng lướt trên nhiều tấm màn hình màu đen đặt kế nhau. Mười ngón tay thon dài nọ đang thoăn thoắt gõ bàn phím, tựa như đang tấu một bản
Flight of the Bumblebee trên dương cầm. Bỗng mười ngón tay dừng lại.
“Thú vị. Hồ Sơ Tuyệt Mật bị tấn công bởi một cô gái trẻ không rõ lai lịch, đối tượng muốn điều tra là—-Shi-tô.”
Trên màn hình, một tấm hình không ngừng bị phóng to ra. Trong hình có thể thấy một cô gái mặc áo trắng, thân hình rất mảnh mai. Động tác của cô vô cùng nhanh, trong hình chỉ lưu lại cùng lắm là một bóng trắng mờ
mờ. Tấm hình mờ này nằm yên trên màn hình 3 phút dài chậm chạp.
“T.N.T, bạn già của ta, có vẻ như có người còn chưa quên cậu.”
Cả căn phòng chợt bừng sáng. Hai thi thể mới chết nằm trên sàn nhà,
mũi tên lấp miệng vết thương, không quá nhiều máu chảy ra. Trong căn
phòng có rất nhiều tượng điêu khắc đang đứng trong rất nhiều tư thế kỳ
lạ, đại đa số mang ánh mắt vô cùng chân thật nhưng vô thần và đờ đẫn.
Nơi thu hút ánh mắt nhất trong phòng có một bộ mô hình ba nhân vật bằng
nhựa. Một nhân vật mặt đen áo bào trắng, một nhân vật là Gaara đội hồ lô trên đầu. Hai mô hình người này đã bị treo lên thánh giá ở trên tường,
hai bông hồng điêu tàn cắm trên cơ thể của họ. Chỉ còn lại một avatar
cuối, mặt mũi mơ hồ tựa như đang trầm tư, lặng lẽ đứng dưới đất. Ánh mắt rũ xuống, thiếu sức sống, nhưng lại bám víu dai dẳng tựa như cỏ hoang.
Những ngón tay dài và nhọn hoắc dị thường chợt vồ lấy mô hình avatar
đó, năm ngón tay nắm chặt, những bộ phận bằng nhựa bị cọ vào nhau kêu
lách cách.
“Chú nai giảo hoạt của ta, ngươi còn muốn trốn trong rừng thẳm cho đến
bao giờ? Nếu lần này mồi nhử là T.N.T, liệu ngươi có ngoan ngoãn dâng
mình lên cho Chúa?”
……….
Hà Tâm Nghị kéo rèm che ánh sáng dày đặc ra, một vách tưởng thuỷ tinh 3.5m x 5m hiện ra trước mắt Phương Trì.
“Đã làm theo kiến nghị của con, đính thiết bị bắt chuyển động vào tay của Thịnh Phóng.” Hà Tâm Nghị nói, ông liếc một bên của Phương Trì,
hỏi: “Mèo Con, con thật sự—–“
“Việc đính thiết bị bắt chuyển động vào tay của Thịnh Phóng là do anh ấy kiến nghị.” Phương Trì bình tĩnh nhưng dứt khoát. Tạ Vi Thời đứng ngay phía sau lưng cô, áo sơ mi đen, vẫn đeo khẩu trang màu xanh lam nhạt.
“Mèo Con, chuyện con có bạn trai, đã báo cáo với Cục 19 chưa?”
“Họ không cần biết.” Phương Trì nhìn Hà Tâm Nghị, “Con rất tôn trọng chú Đạo Minh, con nghĩ chú Đạo Minh cũng sẽ tôn trọng con.”
Hà Tâm Nghị thở dài, vươn tay định vỗ lên vai trái của Phương Trì, Tạ Vi Thời bất chợt vòng tay quanh thắt lưng của Phương Trì, kéo cô vào
lòng mình.
“Ơ? Cái thằng bé này! Tôi là cha của nó!” Hà Tâm Nghị hơi giận.
Tạ Vi Thời cũng chẳng nói gì, không giải thích, cứ lẳng lặng đứng sau lưng Phương Trì. Phương Trì đương nhiên hiểu, vì chỗ rạn ở vai vẫn
chưa lành hẳn, không chịu được một cái vỗ của Hà Tâm Nghị. Cô kín đáo
dựa người vào Tạ Vi Thời, giụi nhẹ vào bên cổ của chàng. Chút động tác
đó, Hà Tâm Nghị để ý thấy hết, nhưng chỉ cho đó là trai gái âu yếm
nhau. Ông bất lực thở dài thêm một tiếng nữa, nói: “Tên tuổi, mặt mũi,
ít nhất thì phải để cho chú biết chứ, Mèo Con.”
“Bí mật.” Phương Trì nói. Giữ bí mật là chuyện rất thường ở Cục 19, Hà Tâm Nghị đã quen từ lâu, cô cũng không ngại dùng cái cớ này. Bỗng cô
ngước mắt—–
“Bắt đầu rồi.”
Phía sau tấm kính, một cậu con trai to xác với động tác vụng về bắt
đầu cử động. Cậu ta huơ múa hai tay, cặp mắt đờ đẫn ngây dại trước đó
chợt sáng rực lên, miệng vốn không khép được lúc này bắt đầu cười, vẻ
mặt không ngừng thay đổi, dãi từ trong miệng cậu ta chảy ra, rớt xuống
chiếc yếm đeo trước ngực. Hai tay của cậu ta huơ rất nhanh, hai tay làm
động tác hoàn toàn khác nhau, tựa như đang múa một cách không khớp nhịp.
“Cậu ta cảm thấy tay phải của mình đang cầm Brush (cọ vẽ).” Hà Tâm
Nghị chỉ động tác của Thịnh Phóng nói. Brush là một chương trình vẽ đi
kèm với hệ thống của Maandala, thông qua Brush, bất cứ người dùng nào
cũng có thể vẽ được tranh 3 chiều trong Maandala. “Nhưng không biết tay
trái của cậu ta đang làm gì.”
“Tẩy xoá.” Tạ Vi Thời chợt nói. Hà Tâm Nghị ngạc nhiên nhìn chàng.
“Cậu ta đang vừa vẽ vừa tỉ mỉ chỉnh sửa.” Chàng nói. “Cậu ta có khả
năng thiên phú, có thể làm 2 việc khác nhau bằng hai tay trong cùng một
lúc. Nhưng rất rõ ràng là thiên phú này chỉ được phát huy khi cậu ta
vẽ VR.”
“Nhưng mà cậu ta đang vẽ gì, chúng ta chẳng thấy được gì cả.” Phương
Trì nói, “Lẽ nào cậu ta có thể nhìn thấy? Còn có thể chỉnh sửa?”
“Những bậc thầy đánh cờ vua có thể chơi cờ không khí với 10 người
thậm chí hơn 10 người trong cùng một lúc. Bọn họ có thể ghi nhớ từng vị
trí cờ của mình và của đối thủ. Cho nên não của con người có khả năng
này, chỉ có điều rất ít người có thể phát huy năng lực này.” Tạ Vi Thời nói.
“Em không tin lắm.” Phương Trì lắc đầu nói, “Cũng có thể là cậu ta chỉ đang nguệch ngoạc vẽ bừa thôi.”
Tạ Vi Thời nói: “Có phải đang vẽ bừa hay không, chúng ta nhìn theo quỹ đạo chuyển động của cậu ta là biết.”
Ba người đeo kính huyễn thực lên, tiến vào hệ thống bắt chuyển động. Một không gian kín và rộng lớn từ từ mở ra trước mắt họ. Nơi đó không
thấy được Thịnh Phóng nữa, chỉ còn lại hai đường lằn không không ngừng
chuyển động. Đường đại diện cho tay phải mang màu đỏ huỳnh quang, đại
diện cho tay trái mang màu xám nhạt. Quỹ đạo của những đường chạy đó
kết hợp lại, khiến cho tất cả mọi người đều chấn động.
Thô, hoang dại. Như cuồng phong quét qua cánh rừng, lại tựa như
những rặng hồ dương khô xoắn méo mó trong sa mạc. Những nét vẽ thô dày, như những vân gỗ nứt nẻ, mang đầy hơi thở của sự chết. Nhìn kỹ, màu
xám nhạt đang phủ lên màu đỏ huỳnh quang, phủ lên những nét bị chồng lên hoặc bị méo—quả nhiên là tay trái đang chỉnh sửa.
“Đang vẽ gì thế?” Hà Tâm Nghị hỏi. Tuy những đường vẽ lộn xộn ngập
trong không gian này mang đến cho người nhìn một cảm giác rất chấn động, nhưng không nhận ra được nội dung gì của nó.
Tạ Vi Thời chợt nói: “Đổi góc nhìn.”
Hai đường màu vẫn không ngừng sinh sôi, tựa như có sự sống. Ba người bước qua một bên khác, bất chợt choáng ngộp.
Một bức tranh “Tiếng Thét” lập thể!
“Tiếng Thét” nổi tiếng của Munch!
Quả nhiên là cậu ta biết mình đang vẽ gì. Quả nhiên cậu ta nhớ mỗi
một nét cọ của mình. Trong không gian lập thể, hình người đang gào thét đó giống như bước ra khỏi không gian hai chiều méo mó mơ hồ, bên cạnh
hình người xuất hiện vô số cơn xoáy, mỗi một cơn xoáy như một hố đen,
như đang muốn nuốt chửng người.
Đè nén.
Hãi hùng.
Tuyệt vọng.
“Phong cách này khác hẳn phong cách trước đây của cậu ta.” Hà Tâm
Nghị bước qua một phía khác, trấn tĩnh lại, mở hình các tác phẩm VR
trước khi Thịnh Phóng mắc bệnh ra—-phần lớn đều là những bức tranh tươi
sáng thần tiên như trong truyện cổ tích, tinh linh nhảy múa trên những
cầu vồng.
“Chắc là Rạn Băng rồi.” Tạ Vi Thời quan sát hai phong cách vẽ khác
hẳn nhau, nói, “Rạn Băng đã được nâng cấp, vượt được ngăn chặn của
Maandala. Hơn nữa rất có khả năng nó lợi dụng công năng sử dụng sóng
não của sản phẩm hiệu O mới nhất.”
Hà Tâm Nghị thắc mắc: “Rạn Băng?”
“Chút nữa sẽ giải thích với chú.” Phương Trì nói. Cô tháo kính huyễn
thực ra, nhìn Tạ Vi Thời, “Liệu chuyện này có liên quan gì đến My Gian
Xích không?”
“Không biết.” Tạ Vi Thời nói hai từ đó khá khó khăn.
Phương Trì nhìn Thịnh Phóng đang chìm đắm phía sau bức tường bằng
kính, trong lòng dâng lên một nỗi bi thương không sao diễn tả được. Có
lẽ có liên quan đến Thịnh Diễm, đến Thịnh Thanh Hoài, đến Thần Kinh Hoa
Hồng. Nhưng Thịnh Phóng? Một vật hy sinh vô tội—thậm chí còn không thể
nói được rốt cuộc cậu ta may mắn hay là bất hạnh.
Cậu ta đã không còn cách nào phân biệt được giữa ảo và thật, đã hoàn
toàn đắm chìm trong thế giới kia, thả tự do cho mình. Trong thế giới đó
không có những kỳ thị và đau khổ do tật nguyền mang đến, đại não của
cậu ta đã được tự do đến mức người thường không cách nào đạt đến được.
Nếu cậu ta cảm thấy vui vẻ hơn trong một thế giới như vậy—–