Phương Trì biết rõ, Thịnh Thanh Hoài luôn mang thành kiến với cô. Ông ta là loại người giống những mãng phu hay ngồi nhậu quán cóc vỉa hè với đĩa đậu phụng rang.
Năm 2016, cô vẫn là nghiên cứu sinh năm nhất. Sau khi đồng ý gia
nhập cục 19, cô liền bị điều đến đội của Thịnh Thanh Hoài. Đêm hôm đó,
cô nhận được tin đi ăn chung, là ở hàng bán đồ nướng khuya mà Thịnh
Thanh Hoài hay đi. Cô nhớ rất rõ, hôm đó, cũng là ngày mà đội truy bắt
Road of Rose của Thịnh Thanh Hoài và Thịnh Diễm tiến được một bước đột
phá lớn, cơ bản là đã đặt nền tảng cho công cuộc hoàn toàn loại bỏ tổ
chức Road of Rose sau này.
Đó là lần đầu tiên cô gặp mặt Thịnh Thanh Hoài. Tên nghe hay ho,
nhưng người thật thì râu ria tua tủa, nhìn rất giống một ông bác sồn sồn sa sút. Tướng mạo của ông ta không đẹp, đuôi mắt sụp xuống, nhìn luôn
toát ra một vẻ rầu rĩ. Sau này cô mới biết, hai lần Thịnh Thanh Hoài li
dị, đều do bị vợ bỏ, đến nay gà trống nuôi con, cậu con của ông ta bị
bại não. Thịnh Phóng thiểu năng, nhưng sau khi công nghệ huyễn thực trở nên phát triển, lại trở thành một hoạ sĩ VR tài giỏi, điều đó cũng
khiến Thịnh Thanh Hoài cảm thấy được an ủi phần nào. Có lẽ vì quá khứ
khắc nghiệt đó mà tính cách của Thịnh Thanh Hoài có phần cực đoan, luôn
mang thù với phụ nữ.
Phương Trì đến địa điểm họp mặt, liếc mắt nhìn đã hiểu ngay vì sao
mình bị điều tới cái tổ này. Toàn đàn ông. Rõ ràng là Sử Tranh Vanh hy vọng cô có thể trở thành một người điều hoà được phong cách và kết cấu
của tổ này. Nhưng từ lần họp mặt đầu tiên, Thịnh Thanh Hoài đã gần như
coi cô là không khí. Sau đó đến tiết mục văn nghệ liên hoan, toàn những
trò chơi của đàn ông, khiến cô cảm thấy cực kỳ bối rối. Lúc ấy Thịnh
Diễm là người giải vây cho cô. Cô quen Thịnh Diễm khi đó. Cũng từ
miệng của Thịnh Diễm cô mới biết, thật ra Thịnh Thanh Hoài là Sin.
Về sau nữa, khi đang thi hành nhiệm vụ, cô và Thịnh Thanh Hoài cũng
va chạm xung đột với nhau nhiều lần. Trong Cục An Ninh Mạng, Thịnh Thanh Hoài chủ yếu phụ trách điều tra và tấn công các tổ chức làm ăn phi pháp trên mạng; bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được hiệu quả, trong đó bao gồm rất nhiều thủ đoạn phi pháp, chẳng hạn như tự tạo một máy chủ cho một
trang mạng chuyên buôn bán sản phẩm ấu dâm, thậm chí còn thông qua các
giao dịch ấu dâm để “câu” mồi; hoặc như dùng những công cụ hacking của
mình để tự do xâm nhập các máy tính cá nhân và hệ thống của Maandala để
tìm kiếm tội phạm.
Kết quả cuối cùng là cô bị Thịnh Thành Hoài trục xuất, thuyên chuyển
qua tổ tình báo mạng internet quốc tế của Hồng Cẩm Thành. Phen này
Thịnh Thanh Hoài bị điều tra, ngoài chuyện bắt buộc phải có ai đó đứng
ra để gánh lấy trạch nhiệm cho vụ thân phận của Mai Đỗ Sa và Thịnh Diễm
bị lộ ra, thì còn có một lý do ai cũng biết nhưng không nói ra ngoài,
chính là vì những biện pháp quá cực đoan ông ta đã dùng để thi hành
nhiệm vụ. Thái độ của Bộ An Ninh Quốc Gia về Thịnh Thanh Hoài đã chia
ra làm hai phe, cho nên phán quyết cuối cùng, cho đến nay, vẫn chưa nói
rõ được.
Trên máy bay, sau khi Reboot kể cho Phương Trì nghe về Thịnh Thanh
Hoài, cô không ngừng suy nghĩ, cứ luôn cảm thấy chuyện này rất đáng
nghi. Triệu chứng không có bất cứ nguyên nhân nào, khiến cho cô cảm
thấy có liên quan đến Rạn Băng.
Đầu sỏ tiêu diệt Road of Rose chính là Thịnh Diễm và Thịnh Thanh
Hoài. Nếu như wither giết Thịnh Diễm một cách dã man cốt ý để báo thù,
thế thì liệu wither có buông tha cho Thịnh Thanh Hoài không? Nếu như
Thịnh Phóng là vì xem xong Rạn Băng nên mới bị thành như vậy, liệu đây
có phải là thủ đoạn báo thù thông qua Thần Kinh Hoa Hồng của wither
không? Trên máy bay, cô nghĩ về những chuyện này. Đến lúc chuyến bay
bị hoãn ở Hồng Kông, cô lại nhớ đến một người, muốn đi kiểm chứng một
chuyện. Cô vốn định đi cùng Tạ Vi Thời, sau đó Lâm Vũ xuất hiện, cô
liền nhận ra rằng, Tạ Vi Thời không phải một thân một mình.
Cô có một nguyên tắc, đó là tuyệt đối không làm người thân bị liên
luỵ. Bất kể là người thân của cô, hay là của Tạ Vi Thời. Cô vuốt nhẹ
lên chiếc vòng trên cổ tay, đèn màu xám xịt. Cô chợt có một cảm giác
rất khó tả, có lẽ là mất mát hoặc cô đơn.
Trời xám xịt nặng nề, cô lại đơn thân độc mã. Hít sâu một hơi, cô
đeo khẩu trang vào, che kín mít mặt, tiến vào trong khu chợ hải sản tanh tưởi nọ.
Những mái che thấp lè tè, dây điện chằng chịt treo những bóng đèn
tiết kiệm năng lượng cao thấp khắp nơi. Các gian hàng san sát tiếp nối
nhau không thấy điểm cuối, dưới đất thì chậu to xô nhỏ đựng đầy nước,
nuôi đủ thứ cá tươi sống trên thế giới, ống oxy lục sục thổi bong
bóng. Trên mặt quầy đặt những thùng gỗ đựng đầy đá vụn, bày đầy những
lát cá tươi đã xắt sẵn. Những miếng cá màu đỏ hoặc trắng mềm trông rất
tươi.
Phương Trì đi thẳng vào khu bốc mùi hôi thối nhất.
Đấy là một gian hàng nằm trong góc hẻo lánh, giáp ranh với xóm nghèo
lụp xụp ngay phía sau lưng. Những hồ nước được dùng đều lớn hơn bình
thường, bởi vì những con cá bên trong, nhỏ nhất cũng dài 1 mét. Những
con cá này mình đen thui, trông như những con cá chạch khổng lồ, mồm có
râu vừa dài vừa thô, khắp mình bốc mùi nước mương rãnh và các chất hoá
học ô nhiễm. Nơi đây bán cá trê. Mà gian hàng bán cá trê này, toàn bộ
cá đều được câu lên từ nhưng mương rãnh và bờ sông bị ô nhiễm nghiêm
trọng nhất ở Mong Kok.
Phương Trì không nghĩ ra được ai sẽ là người chịu mua loại cá này.
Nhưng cô biết rất rõ, ông chủ gian hàng bán cá này, thật ra chỉ hưởng
thụ quá trình câu cá mà thôi.
“Mr. Akasaka.” Phương Trì dùng tiếng Anh để gọi.
Ông chủ đột ngột bị người ta gọi tên, giật cả mình, ngoái đầu từ chỗ
gian hàng ngó tới. Ông ta là một người Nhật, tóc dài ngang vai, mắt một mí nhỏ và xếch, râu lún phún chạy từ cằm cho đến tận mang tai.
“Có cá không?” Phương Trì lẳng lặng hỏi.
Akasaka ngơ ngác gật đầu, “Hai, hai” Ông ta gật đầu liên tục, trả lời bằng tiếng Nhật theo phản xạ.
“Tôi muốn mua cá cũ, từ mấy năm trước.”
Akasaka trợn mắt, mang ủng cao su bước trên mặt đất đầy nước đến gần, cởi đồ chống thấm nước trên người ra, nói với Phương Trì bằng tiếng
anh: “Xin đi theo tôi.”
Ông ta dẫn Phương Trì tới một căn nhà dân nằm đối diện với gian hàng. Phương Trì để ý thấy dưới đất chằng chịt dây điện, trông như những mạch máu đang tủa ra bốn phương tựa rễ cây. Những loài cá được nuôi trong
chợ hải sản cần một nguồn điện rất lớn, căn nhà này là trạm biến áp và
kiểm soát điện của toàn bộ ngôi chợ. Nhưng nhìn nó một hồi lâu, mớ dây
điện đen thùi và dày đặc đó sẽ mang lại cho ta một cảm giác rợn gáy.
“Quý cô muốn con cá nào?” Akasaka chợt hỏi.
“Shi-tô.”
“Bắt đầu từ năm nào?”
“Bắt đầu từ khi sông có nước.”
“Một triệu.”
“Tôi không có.” Phương Trì trả lời ngay lập tức.
“Vậy cô có thể trả bao nhiêu?” Akasaka vốn da vàng, nghe xong thì
mặt sa sầm thành đen. Vóc dáng ông ta không cao, nhưng quanh năm câu cá nên giang nắng, vô cùng vạm vỡ và đen. Trước mặt ông ta, trông Phương
Trì càng thêm bé nhỏ và yếu đuối, tựa như một giây kế tiếp sẽ có thể bị
ông ta bóp nát.
Phương Trì mở hai tay ra: “Tôi không mang tiền.”
“Vậy thì cô dựa vào đâu—-“
Akasaka bỗng trở tay thọc vào trong một ngăn hộc của chiếc tủ bên
cạnh, rút ra một vật. Tay mắt Phương Trì đều nhanh nhẹn, tóm gọn được
nó từ trong tay ông ta, khoá trái cánh tay phải của ông ta rồi đạp ngay
phía sau đầu gối, khiến cho ông khuỵu chân quỳ rạp xuống đất, súng kề
ngay sau gáy.
“Dựa vào cái này.” Phương Trì bình tĩnh nói. “Cho tôi cá.”
Cô giàu kinh nghiệm, sờ một cái đã móc ra được thiết bị mà Akasaka có thể liên lạc với đồng bọn và cảnh sát. Akasaka biết rằng Phương Trì mà chưa lấy được đồ thì sẽ không nổ súng, vẫn muốn giãy chết. Phương Trì
đạp cho ông ta ngã lăn ra đất, giẫm lên ngực của ông ta, họng súng chĩa
thằng vào trán, lạnh lùng nói:
“Tôi muốn cá.”
Akasaka đưa Phương Trì vào trong gian nhà dân. Đi xuyên qua hai gian phòng, tiếng rì rầm trầm trầm cùng với tiếng quạt máy không ngừng quay
tiến vào tai. Nhìn quanh, đâu đâu cũng là những bộ máy màu đen đang
hoạt động—-Máy chủ. Rất nhiều rất nhiều máy chủ.
“Làm sao mà cô biết được chỗ này?” Akasaka bị súng kè kè ngay đầu, yếu ớt hỏi.
“Nghe thấy mùi tanh nên tới.”
Akasaka ngậm miệng. Ông ta biết Phương Trì sẽ không trả lời. Ông ta ngồi xuống trước một chiếc máy tính nhiều màn hình, đeo kính huyễn thực,
đăng nhập Maandala.
Nửa giờ sau, ông ta tháo kính xuống, nói: “Tìm ra rồi.”
Phương Trì nhìn chằm chằm quan sát vẻ mặt của ông ta, thấy trong mắt của ông ta mang một vẻ hưng phấn rất kỳ lạ.
“Thế nào?” Cô hỏi.
Cặp mắt giảo hoạt ti hí của Akasaka sáng rực lên, nói: “Không ngờ lại là một con cá lớn như vậy.” Ông ta dùng tay biểu đạt, “Một con cá rất rất
lớn.”
Phương Trì xoè tay ra: “Đưa tôi.”
Akasaka đưa cặp kính huyễn thực cho cô.
………
Here is YOUR Secret Archives.
Đầy là hồ sơ tuyệt mật của quý khách.
Điều mà khiến người ta phục Maandala nhất, là nó bảo vệ những hồ sơ
và thông tin cá nhân. Nó tin rằng avatar của người dùng thì nên nằm
trong tầm kiểm soát của người dùng, cho nên tất cả mọi hành vi, lời nói, ghi chép, người dùng đều có quyền xoá. Hơn nữa sau khi xoá rồi, sẽ
không có ai xem lại được. Tuy nhiên, bởi vì cần phải thiết định cho khu nghĩa địa, thế nên Maandala sẽ ghi lại tất cả mọi lời nói và chữ viết
của avatars, từ khi xuất sinh cho đến chết, nhưng những thông tin này
nằm chôn vùi trong một cái hố đen. Trong hố đen đó, tất cả mọi dữ liệu
đều được tăng cường bảo mật bằng phương pháp mã hoá không đảo ngược lại
được, nếu như có người giải mã được hoặc cướp đi, những dữ liệu đó sẽ tự huỷ. Thiết kế của hố đen khiến cho một avatar có thể mãi mãi giữ kín
được bí mật của mình.
Nhưng “hồ sơ tuyệt mật” thì lại là một chuyện khác.
Nó là một máy chủ độc lập, là một kẻ thứ ba đứng ngoài tự động ghi
lại hết tất cả mọi lời nói và hành động của mỗi avatar ở những chỗ công
cộng: đã viết những lời văn công khai gì, phát biểu những bài diễn giảng nào, bình thường đăng những trạng thái gì……. Chỉ cần là nội dung tất cả mọi người đều có thể thấy được, thì máy chủ đó sẽ tự động ghi lại hết. Ngoài ra, nó còn tự động chụp hình VR của avatar theo định kỳ. Sẽ luôn có những người muốn tạm biệt quá khứ, nhưng “hồ sơ tuyệt mật” không cho phép họ. Số lượng dữ liệu được lưu ở đây cực lớn đến đáng sợ. Cho nên nơi này mới có một đống máy chủ tụ tập lại như vậy.
Mà Akasaka thì kiếm tiền nhờ vào những dữ liệu đó.
Thứ Phương Trì muốn tìm, là toàn bộ quá khứ của Shi-tô, avatar của
Thịnh Diễm. Lúc nói chuyện xong với Reboot trên máy bay, cô chợt nghĩ
đến một vấn đề—-Nếu như My Gian Xích chưa từng bao giờ dùng avatar, rất
có khả năng là bởi vì avatar của anh ta thuộc loại thượng cổ trong
Maandala nhưng anh ta sợ bị người ta nhận ra…… Thế thì tại sao lúc
Reboot đưa cho cô xem danh sách của những avatar thượng cổ lại không có
Shi-tô? Lẽ nào Shi-tô không phải một trong những avatar già nhất của
Maandala? Nếu như Thịnh Thanh Hoài đã từng là Sin vang bóng một thời,
vậy còn Thịnh Diễm, liệu có phải chỉ là một Shi-tô vô cùng đơn giản, chỉ biết chơi thắng toàn bộ mọi máy games ở trong Đại Phú Ông mà thôi
không?