Nhật Kí Xuyên Qua Của Quái Y
Bạch Chỉ Hi sau khi sắp xếp trong mọi chuyện liền nằm gục lên giường.
Cái giường này chỉ là từ mấy tấm ván xếp lại mà thành, có chút gồ ghề,
tuy nhiên nàng cũng không để ý lắm.
Trong nhà đồ đạc rất ít, tất
cả đều là đồ cũ có chút hư hỏng, đủ để nhìn ra tình trạng sống của
nguyên chủ không tốt mấy. Đầu giường có một cái chăn chắp vá lung tung,
nhưng cũng không bẩn, có thể nhìn ra chủ nhân rất sạch sẽ, thường xuyên
đem nó ra phơi nắng. Ở gần giường nhất có một cái tủ gỗ xập xệ nho nhỏ,
đó là nơi bỏ quần áo của nguyên chủ, cũng không nhiều lắm, chỉ có tầm
hai ba bộ đồ cũ. Nguyên chủ tuy nhỏ tuổi nhưng cũng là người khôn khéo,
tiền bạc và đồ quan trọng đều cất cẩn thận. Ngoài giường và tủ ra thì
còn một cái bàn nhỏ bị gãy một chân cùng một tủ khác đựng chén bát và
các dụng cụ thông thường. Cả căn nhà đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn, mộc mạc đến mức không thể mộc mạc được nữa.
Bạch Chỉ Hi lần nữa xoa xoa mi tâm, cố gắng đem toàn bộ tin tức có lợi nhớ lại.
Nguyên chủ biết cũng không nhiều lắm, đều là những tin phổ thông mà người
người đều biết, tuy nhiên những tin này cũng có thể giúp Bạch Chỉ Hi
phân tích được hoàn cảnh sống của bản thân ở Thiên Hàn đại lục.
Như đã biết, Thiên Hà đại lục là một đại lục lấy võ vi tôn. Nghề nghiệp
chiếm phần đông chính là chiến sĩ. Chiến sĩ là những người hấp thu linh
khí của trời đất đưa vào cơ thể, sau đó linh khí trong cơ thể sẽ chuyển
hóa thành đấu khí, người muốn trở thành chiến sĩ cần phải qua một bước
luyện khí, qua được bước này được gọi là chiến sĩ sơ cấp, lên tiếp sẽ có trung cấp, cao cấp, sau đó là chiến thánh, chiến thần, cuối cùng chính
là chiến tôn - đẳng cấp cao nhất hiện tại, mà ở mỗi đẳng cấp lại được
chia ra thành ngũ tinh. Phổ biến sau chiến sĩ chính là ma pháp sư, nghề
nghiệp này cần yêu cầu khó khăn hơn chiến sĩ, bởi vì ma pháp sư là cần
thiên phú của bản thân mà không giống như chiến sĩ, có thể sử dụng ngoại lực để luyện khí. Vốn ban đầu lão cha của Bạch Chỉ Hi, Bạch Hựu Sơn
cũng đã nghĩ đến cách này, nhưng không ngờ cái “thiên phú” phế vật của
Bạch Chỉ Hi cũng quá cao, ngay cả đến cách này cũng không xong, thân thể lại ốm yếu, cuối cùng mới bị gia tộc vứt bỏ. Thật ra trước khi bị vứt
bỏ, lão cha của nàng còn thử cho nàng trắc nghiệm ma pháp, muốn xem Bạch Chỉ Hi có thể trở thành ma pháp sư hay không, nhưng nào ngờ khi kiểm
tra lại bị kiểm nghiệm thạch cho ra kết quả là vô hệ ma pháp, từ đó ngay cả con đường này cũng không xong. Vận xui này không phải kẻ nào cũng
có.
Bạch Chỉ Hi nghĩ mà mệt mỏi, tay đưa lên xoa xoa mi tâm.
Ma pháp sư cũng được chia ra thành sơ cấp, trung cấp, cao cấp, pháp thánh, pháp thần, pháp tôn, chỉ là có nhiều hơn chiến sĩ hai cấp bậc nữa là
pháp vương và pháp đế, vả lại có tới tận cửu tinh. Mặt khác, ma pháp có
mười hệ nguyên tố là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, băng là biến
dị của thủy, quang và cuối cùng chính là ám. Kim mộc thủy hỏa thổ là
nguyên tố phổ thông, lên cao hơn là phong và băng, lôi là nguyên tố hiếm thấy, hầu như mấy chục năm mới gặp được một người, nhưng hiếm hơn cả
lôi chính là quang và ám, hai hệ này so với phượng hoàng đẻ một lứa còn
hiếm hơn, cơ hồ chính là mấy trăm năm mấy ngàn năm mới có một người.
Ngoài chiến sĩ và ma pháp sư, nghề nghiệp luyện dược sư và luyện khí sư cũng
được xem như là hai nghề có địa vị cùng danh vọng nhất và cũng là hai
nghề biến thái nhất. Biến thái ở cái này không có nghĩa là nó cần cái gì yêu cầu cao, muốn làm luyện dược sư, ngươi chỉ cần có hỏa hệ nguyên tố
hoặc mộc hệ nguyên tố là được, còn luyện khí sư lại cần hỏa và kim hệ
nguyên tố. Điểm biến thái của nó ở chỗ cần phải có tinh thần lực. Tinh
thần lực không thể lớn lên, nếu ngươi có tinh thần lực mạnh, như vậy con đường của ngươi có thể tiến xa, ngược lại, nếu tinh thần lực ngươi yếu, vậy thì cho dù ngươi có liều mạng có cố gắng đến cỡ nào, ngươi cũng sẽ
không thể có thành tựu to lớn gì ở hai nghề này. Người muốn làm luyện
dược sư và luyện khí sư rất nhiều, nhưng người đạt được thành công thì
rất ít. Theo Bạch Chỉ Hi biết, giá thị trường của một viên nhị phẩm đan
dược cũng đủ cho một hộ gia đình ăn trong một năm. Cho nên nói nếu muốn
kiếm tiền, nghề luyện dược sư và luyện khí sư chính là lựa chọn tốt
nhất.
Theo trí nhớ bản thể cùng với phân tích của mình, Bạch Chỉ
Hi có thể hiểu được tinh thần lực cái này là gì rồi, nó đơn giản chỉ là
một dạng sóng não mà thôi, nếu nàng nhớ không lầm, loại này chính là
sóng não Alpha, mà muốn sóng não Alpha lớn lên, đơn giản chỉ cần lợi
dụng thời gian hoạt động của nó là được. Sáng sớm và chiều tối chính là
lúc mà sóng não Alpha không ổn định nhất, nếu biết cách thì nhất định có thể lợi dụng thời gian này tiến hành áp súc sóng não, qua đó thúc đẩy
nó sinh sôi ra lượng sóng não mới.
Có tinh thần lực, một thân y
thuật, hiện tại việc Bạch Chỉ Hi nàng cần làm nhất chính là đem thân thể này cải tạo lại. Việc này nói dễ thì không dễ, nhưng nói khó thì cũng
không tới, chỉ tiếc đám ngân châm của nàng không có ở đây, nếu không sẽ
bớt phiền phức hơn.
Ước gì có ngân châm ở...
Chưa đợi Bạch Chỉ Hi nghĩ xong, trên tay bỗng nhiên nặng đi, cảm giác mát lạnh làm nàng có cảm giác muốn chửi tục.
Thế quái nào nàng vừa nghĩ tới thì túi đựng ngân châm mà mình vẫn thường
đem theo lại ở đây? Thật không khoa học! Mặc dù cái đại lục này vốn
không có điều gì có khoa học...
Bạch Chỉ Hi híp mắt, nghi hoặc mở túi da, nhìn thấy bên trong là bộ ngân châm gồm một trăm linh tám cái,
toàn bộ đều được làm bằng hợp kim quý hiếm, không những có thể cứu người hành y mà còn có thể đem ra làm ám khí phóng người, Bạch Chỉ Hi đối với nó quen thuộc đến mức không thể nào nhầm lẫn được. Vì thế nàng có chút
kinh hãi, đáy lòng dậy sóng.
Không lẽ phúc lợi xuyên không chính là cái này?
Bạch Chỉ Hi tuy ở hiện đại thân phận không bình thường, nhưng cũng không thể phủ nhận một điều quan trọng là nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mới hai
mươi mà thôi, thường ngày cũng đi mua sắm, đi chơi game, ở nhà cũng đọc
sách đọc tiểu thuyết, đương nhiên không cảm thấy xa lạ với mấy cái này.
Để xác nhận suy đoán của mình, Bạch Chỉ Hi trong lòng hô một tiếng "ống
nghiệm", sau đó quả nhiên trên tay nàng xuất hiện một lọ ống nghiệm
trắng tinh, gần đầu ống nghiệm còn được gắn một mảnh giấy ghi số thứ tự, thứ này đảm bảo ở đại lục này căn bản không có.
Thế này là sao? Không lẽ thực sự giống nàng nghĩ, nàng có cái gọi là không gian mà mấy bộ tiểu thuyết hay có?
Bạch Chỉ Hi thầm cười nhạo bản thân hoang tưởng, nhưng cảm xúc mát lạnh
trong tay lại làm nàng không khỏi nghi ngờ. Không lẽ thực sự có không
gian? Nếu như có, vậy không biết nàng có thể vào hay không?
Vừa
mới nghĩ xong, trước mắt Bạch Chỉ Hi liền tối sầm, sau đó lại sáng lên,
tuy nhiên nàng có thể khẳng định, nàng - tuyệt - đối - có - không -
gian!
Bằng chứng là hiện giờ nàng đang ngồi trên một thảm cỏ,
trước mặt có một hồ nước, xung quanh là từng mảnh ruộng được chia đều
đang mọc lên các loại cây khác nhau, nàng còn nhìn thấy một loại nhìn
khá giống hoàng liên. Bạch Chỉ Hi nhìn xung quanh, thấy nơi nơi đều là
đất và cỏ, chỉ có duy nhất một con đường được trải đá, xác định chỉ có
duy nhất con đường ở bên cạnh mình đi được thì nhướn mày, theo con đường này đi tới. Xung quanh không biết vì cái gì mà lại xuất hiện rất nhiều
hình ảnh, có người đang múa, đang đàn, đang đánh nhau, đang luyện kiếm,
cũng có một số người đang làm những hành động rất khó hiểu, toàn bộ sinh động y như thật, nếu không phải bọn họ đang lơ lửng thì có khi Bạch Chỉ Hi đã hiểu nhầm. Cứ đi như vậy, xuyên qua không biết bao nhiêu hình
ảnh, Bạch Chỉ Hi cuối cùng đến cuối đường, đối diện với nàng hiện tại
chính là một tòa nhà với kiến trúc cổ, nhìn khá giống trạch phủ tu tiên
mà nàng nhìn thấy trong phim truyền hình. Cả toàn nhà mang nét cổ kính
nghiêm trang, mái là mái dốc cùng loại với nhà cổ giống với loại nhà Huy Châu, bên trên là một tấm biển trắng, không hề đề tên hay gì khác, cửa
chính đóng chặt, nhưng khi Bạch Chỉ Hi đi đến gần, lên bậc thềm thì cánh cửa lại mở ra.
Quả nhiên không thể dùng khoa học để giải thích.
Bạch Chỉ Hi khẽ nhếch môi, thản nhiên đi vào. Bên trong tòa nhà sáng trưng,
mà ánh sáng này lại tỏa ra từ những viên bảo thạch được khảm ở hai bên
vách tường, viên nào viên nấy to hơn trứng ngỗng, tỏa ra ánh sáng tựa
như bóng đèn, dịu êm không làm cho người khác cảm thấy chói mắt. Cứ cách một khoảng lại có một viên, vô cùng có quy luật, mà cứ ở giữa hai viên
bảo thạch lại có một cách cửa làm bằng gỗ, có màu nâu đỏ, trên cửa có
tay cầm cũng làm bằng ngọc, sáng lòe lòe, nhìn xa xỉ vô cùng, đếm sơ qua thì đã có gần chục căn phòng. Tuy nhiên thứ làm Bạch Chỉ Hi chú ý không phải đó, mà chính là căn phòng ở cuối tòa nhà, một căn phòng bị ẩn vào
trong bóng tối, không biết vì sao, xung quanh căn phòng đó lại không
khảm loại bảo thạch phát sáng như những căn phòng khác, cũng không có
tay cầm làm bằng ngọc, chỉ có thể dựa vào ánh sáng le lói phát ra từ
viên bảo thạch gần nhất nhìn ra cánh cửa kia nó có màu đen, một màu đen
bí ẩn...
Bạch Chỉ Hi không biết vì sao trong lòng lại luôn có một sức mạnh thôi thúc nàng bước tới, vì thế, nàng liền đi tới, nắm lấy nắm cửa, nhẹ đẩy ra...