Mai Hồng đứng ngoài phòng chờ, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Vũ Hoài
Nam đứng cạnh an ủi vợ, mắt cũng không ngớt ngóng vào bên trong.
Cửa hé mở, một người đàn ông tóc hoa râm bước ra, tay xách theo một hộp
gỗ hình chữ nhật, vuốt vuốt râu nhìn vợ chồng Vũ đại nhân.
“Ông Vũ bà Vũ không phải lo lắng nữa, vết thương tuy sâu nhưng may được
cầm máu kịp lúc, tôi đã băng bó kĩ lưỡng, những ngày này nên tránh ăn
rau muống gây mưng mủ cũng như thức ăn có đặc tính nóng như thịt gà, gạo nếp, tránh cả thịt bò, thịt chó, trứng cùng các thứ đồ tanh như hải sản thì da thịt sẽ theo ngày tháng lành lặn, không để lại sẹo.”
“Cảm tạ đại phu!”
Đại phu vừa đi khỏi, hai vợ chồng liền đẩy cửa vào thăm cô. Được một
lúc, ngoài hành lang chợt có tiếng người, người đó không ai khác là cậu
cả của cái phủ này, người tổ chức buổi tiệc hoành tráng và cũng là người bắt được bọn cướp, giải vây cho cô kịp thời – Đinh Mạn Quân.
Hai bên cúi chào nhau. Trao đổi vài câu, Mạn Quân bỗng mời Vũ Hoài Nam
ra ngoài nói chuyện. Thính lực Bình Nhi tốt nên định nghe lén một chút,
nào ngờ hai người họ kéo nhau đi dạo một khoảng xa nên cô chẳng thu thêm được tin tức gì.
“Lúc nãy con nghe đại phu dặn rồi đấy, phải kiêng ăn đủ cả.” Mai Hồng
rưng rưng nhìn con gái, nhẹ vuốt tóc cô. “Lần sau không được mạo hiểm
tính mạng như thế nữa nghe không con? Nếu con có gì thì u…”
Nói rồi, Mai Hồng đưa khăn tay chấm nước mắt, bịn rin nói.
“U không chịu được nỗi đau mất con lần nữa đâu.”
Bình Nhi thấy Mai Hồng rơi lệ thì vội an ủi bà, luôn miệng nói sẽ nghe
theo lời bà, cùng cảm thấy thương xót cho bà. Bản thân cô hiểu hơn ai
hết nỗi đau ấy sâu sắc đến cỡ nào, tột cùng bi ai đến nhường nào bởi
chính cô cũng đã từng trải qua. Dù rằng giờ đây vết thương ấy đã lành
hẳn nhưng mỗi khi nhớ lại không khỏi khiến bản thân bùi ngùi chực rơi
lệ.
Nghỉ ngơi đến chiều, cả nhà cô được xe ngựa của Đinh phủ đưa về, còn cả
mấy cận vệ được phái đi theo bảo vệ ba người suốt dọc đường. Khi về đến
phủ, Vũ Hoài Nam có ghé ngang phòng cô để thăm hỏi cũng như để nói với
cô vài chuyện.
“Trưa này Đinh công tử có nói riêng với thầy rằng muốn con đứng ra làm chứng vụ việc lần này.”
“Thưa thầy, cướp đã bắt, chủ mưu đã chạy, vậy còn cần con làm chứng chuyện gì nữa ạ?”
“Đã bắt được chủ mưu rồi.”
“Nhanh vậy sao thầy? Còn chưa hết một ngày.”
“Lúc nãy cho gọi các gia nhân tập trung hết ở sân, để những người đi cùng u và con ra nhận mặt. Đã chỉ ra được thủ phạm rồi.”
“Thế nó có nhận tội không hả thầy?”
Thầy cô chắp tay ra sau, nói với giọng suy ngẫm, “Không nói gì cả. Tất
cả mọi người đều chỉ đích danh nó, nhưng nó thì lẳng lặng không nói gì.”
“Vậy thì lạ thật thầy ạ!” Bình Nhi chống tay nghĩ ngợi. “Bắt cóc lộ mặt, còn không chịu chạy trốn mà vẫn ở lại phủ. Rốt cuộc hắn có mưu đồ gì?
Có khi nào là bắt lầm người không hả thầy?”
“Thầy cũng thấy lạ nhưng các bà các cô có mặt đều đinh ninh là hắn. Tạm
thời Đinh công tử vẫn trói hắn ngoài sân, chưa giao quan phủ vội.”
“Con thấy ít ra nên báo quan để quan giải quyết, để vậy không ổn thầy ạ! Vả lại trong chuyện này còn nhiều khuất mắt.”
Vũ Hoài Nam thở hắt, đoạn chỉ tay vào cô nhắc nhở.
“Con ấy, cái Phiến. Ở nhà thầy u hiểu tính con, con muốn tranh luận
chuyện lớn chuyện nhỏ gì với thầy cũng được. Có điều ra ngoài phải cho
ra dáng một cô cả, không được tụ tập với mấy bà tám bàn tán lung tung.
Cái miệng hại cái thân, con phải nhớ cho thầy.”
Bị thầy răn, Bình Nhi mau chóng cúi đầu đáp, lòng có chút bối rối.
“Dạ vâng con nhớ rồi ạ! Con không dám để thầy phiền lòng.”
Vụ Hoài Nam gật đầu rồi vỗ vai cô, “Thầy không trách con. Thầy Mộc thi
thoảng ghé đây uống trà với thầy đã căn dặn hết rồi. Thầy hiểu ‘giang
sơn dễ đổi, bản tính khó dời’. Con theo thầy con học đạo bao nhiêu năm
nay, trèo đèo lội suối, sống cuộc sống dân dã thầy u hiểu cả, đã quyết
định nhận con làm con tức cũng đã chấp nhận tính con nên con chớ có nghĩ nhiều. Kể ra thầy Mộc không có công sinh nhưng đã có công nuôi dưỡng
con khôn lớn đến ngày hôm nay, khi nào vết thương lành hẳn, con hãy mang ít quà thầy u chuẩn bị sẵn, đến chỗ thầy con đáp lễ, ‘uống nước nhớ
nguồn’ là đạo lý nghìn đời của dân ta, con không được quên.”
Bình Nhi vội gật đầu vâng dạ, lòng cảm kích bội phần, dù chỉ là con gái
nuôi nhưng bản thân cô lại được đối xử nhưng con ruột. Ngay cả cô khi
lúc đầu bước chân vào Vũ gia cũng không nghĩ vợ chồng họ lại toàn tâm
toàn ý lo nghĩ cho cô và Như Y như vậy. Hoá ra bọn họ nhận hai người bọn cô làm con không đơn giản chỉ là cho vui nhà vui cửa mà còn để làm tròn trọng trách của thầy u, điều đáng ra họ phải lo chu toàn được cho đứa
con đã mất trước đó của họ.
Đến đây cô chợt thắc mắc, không biết con gái họ làm sao mà mất sớm như
thế, trước đây cô không tò mò nhưng bây giờ chợt muốn biết rõ về quá khứ của vợ chồng họ, chợt muốn quan tâm và san sẻ nổi đau họ đã và sẽ chịu.
“Thưa thầy, con có thể hỏi…” Cô ấp úng. “Lần trước vào phòng sách con vô tình trông thấy bức tranh một bé gái. Đó có phải là con gái…”
“Phải, con đoán đúng.” Vũ Hoài Nam thở dài. “Nó là con gái thầy u, tiếc là con bé yểu mệnh, năm bảy tuổi đã lìa trần.”
“Thưa thầy, con đã thất lễ rồi ạ! Xin thầy đừng buồn.”
Vũ Hoài Nam liền lắc đầu thở dài, hướng mắt nhìn về dãy núi xám xịt xa ngoài rặng cây trơ trọi.
“Đã nhiều năm như thế, cũng thành sẹo rồi, không còn đau nữa. Con thắc
mắc cũng là điều hiển nhiên thôi. Giờ thầy về phòng trước, con tranh thủ nghỉ ngơi lấy sức, cần gì thì gọi Loan nó làm hộ, con đừng động tay
động chân.”
Nói rồi, ông xoay người bỏ đi. Bình Nhi dõi mắt trông theo bóng lưng
thẳng đứng toát lên vẻ nghiêm nghị mà cô độc, lững thững bước ra phía
ngõ hẻm sân vườn rồi mất hút. Chỉ còn một mình cô ngồi lại đây, cảm giác trống rỗng tuy vẫn luôn trong lòng nhưng trong cái trống rỗng ấy bỗng
như quẩn quanh đâu đó một luồn khí ấm, rất đỗi mông lung và nhẹ nhàng,
tưa một đêm cuối đông ngồi huơ tay bên đám lửa cháy lộp bộp, bên tai là
tiếng nói cười chưa dứt của những người thân quen.
Cơ nhiên cô lại thấy bùi ngùi, nhìn đâu cũng thấy nhớ, cũng thấy nhớ
nhà. Nhớ cái xoa đầu đầy thương yêu của anh cả, nhớ dáng thầy gầy gầy
đứng cắt tỉa từng nhành hoa, nhớ cái khói lam chiều của u, dù đi chơi xa đến đâu, chỉ cần khói bốc lên cao, cô liền chạy như bay về ló đầu vào
gian bếp xem u thổi lửa và ngồi chờ bát cơm nóng hổi được xới từ chính
tay bà.
Kể ra cô còn nhớ được đến đấy cũng hay. Những ngày hạnh phúc, giản đơn
như thế đã trôi qua lâu lắm rồi, lâu đến nỗi chỉ e tất cả những gì vừa
hiện ra trong tâm trí cô chỉ là mộng cảnh, là gia đình êm ấm mà cô tưởng tượng ra mà thôi.
Bầu trời đang nắng bỗng ào một tiếng, khung cảnh trước mắt bỗng trở nên
mơ hồ không rõ, mặt ao xao động, hơi đất bốc lên chiếm lĩnh cả bầu không khí u sầu.
“Mưa đã rơi thất thường nhiều ngày rồi, ngươi đừng khóc nữa, kẻo lũ đạo sĩ lại mò về đây kiếm ăn. Phiền phức lắm!”
Phan Luân không biết từ lúc nào xuất hiện bên cạnh cô. Y bắt chước cô
ngồi trên bậc thềm, hai tay ôm gối, tay áo sắn cao để lộ hình xăm xanh
đỏ, phóng mắt nhìn ra ngoài sân. Tóc y hơi ướt, chắc là cũng vừa tới
thôi.
“Sao lần trước lại cãi lời anh Kha? Nghe bảo bị anh ấy tát, đáng lắm!”
“Ai kể với cô đấy?” Phan Luân giở giọng khó chịu, có điều phản ứng không gay gắt như thường thấy nữa.
Bình Nhi không trả lời, định xem y sẽ làm gì, nào ngờ y vừa sừng cồ thì
lại xìu xuống, chẳng làm mình làm mẩy như dạo mới gặp lại cô. Thấy cô
không đáp, Luân rung đùi trợn mắt.
“Là con hầu mới của Thánh nữ gì gì đó chứ gì. Cái con nhiều chuyện ấy ta ghim nó từ lâu rồi, có ngày biết tay ta.”
Nghe câu từ thì đầy hăm doạ nhưng giọng nói thì lại yểu xìu, giờ cô mới lấy làm lạ, bèn huých nhẹ cùi chỏ hỏi y.
“Nay có gì buồn sao? Ai làm cậu buồn à?”
Ngày trước ở thành An Lạc Độc, y là con trời, muốn gì có đấy, thích gì
có đấy không ai cản nổi. Chú y là Lạc tướng nắm giữ mọi quyền hành trong thành, đi đâu y cũng kể, cũng hống hách nên ai cũng sợ, ai dám làm cho y buồn.
“Hôm nay là ngày giỗ của Nhất Tháp.”
Phan Luân nói tỉnh như sáo dù ánh mắt giăng đầy khói, trông vô cùng ảm
đạm. Bình Nhi có chút ngạc nhiên, rồi tựa như nỗi buồn cũng biết lây
lan, cô không vội nói mà tĩnh lại một chút. Từ lúc gặp nhau, Luân lúc
nào cũng cộc cằn với cô, dù rất tò mò lí do tại sao y nói Nhất Tháp chết là do cô, cô vẫn kiềm nén không hỏi. Nhưng hôm nay thì khác, lúc này có vẻ là thời điểm thích hợp.
“Tôi có thể đi thăm mộ cậu ấy được không?”
“Không còn xác thì làm sao có mộ.” Luận nhếch môi cười buồn, đoạn chống tay lên trán, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
“Sao lại không có xác?” Bình Nhi khẽ thốt, một nỗi chua xót, đắng cay trào dâng trong lòng.
Luân chậm rãi mở mắt, liếc mắt nhìn sang cô. Đôi mắt dài hẹp, sắc lạnh
như lưỡi gươm cứ chòng chọc về phía này, dù nhuốm màu u tối nhưng vẫn
toát lên sự ngạo nghễ thông thường, trông vừa lạ mà lại vừa thân.
“Yên tâm, cậu ấy không chết thảm, ngược lại còn rất huy hoàng. Cậu ấy
không phải yêu, cũng không phải người, là một kẻ sống bất tử. Người đặc
biệt như cậu ấy, mất đi một cách đặc biệt cũng không có gì lạ.”
“Thế còn bài vị?”
“Có, ở An Lạc Độc.” Luân mệt mỏi gật đầu, hỏi nhỏ. “Muốn đi sao?”
Không để cô tiếp lời, y đột ngột đứng dậy, thở hắt một hơi, từ trên cao
hé mắt nhìn xuống cô. Dường như đã lấy lại tinh thần, y lại bắt đầu nói
mỉa.
“Chừng nào chưa xong việc được giao thì chừng đó không được bước chân
vào An Lạc Độc. Nhưng với bản lĩnh như cô, ta nghĩ cả đời này tên ấy
cũng không thể làm vua.”
“Y là Thái tử, chỉ cần giữ y tránh khỏi việc bị kẻ khác hãm hại, làm vua là điều tất yếu.” Trước sự khiêu khích của Luân, Bình Nhi bình tĩnh
phản bác.
Luân phá lên cười, đập đập tay vào đùi. Mấy chiếc vòng đồng trên tay y
như cũng hưởng ứng, phát ra những tiếng leng keng vô cùng quen tai.
“Bình Nhi, cô tưởng bây giờ còn là Bắc thuộc, muốn giết ai thì giết sao? Sống ở thời này, muốn sống sót, ăn thua là nhờ cái đầu. Giả sử sắp tới
cô có tìm cách cùng y chinh chiến nơi sa trường, vậy còn ở chốn quan
trường, hở chút là động tay động chân, cô có thể làm gì đây? Vì chút
chuyện cỏn con lần trước mà suýt nữa đã giết luôn người ta, giờ một hai
lên tiếng bảo vệ, làm gì cũng liên luỵ người khác. Sống đến giờ này
không thấy nhục nhã ư?”
Ngoài trởi, mưa đã ngừng rơi. Tia nắng le lói cố xuyên qua đám mây cuối
đông, rọi xuống mặt sân ướt đẫm, lấp lánh trong ao sen là mấy lá sen
tàn, trên lá sen, nước đọng óng ánh như giọt lệ. Có điều, lệ trên mặt ai kia đã ngừng rơi từ lâu.
“Tỉnh lại đi, cô không làm được đâu! Cô là người của quá khứ rồi, ngủ
từng ấy năm, mất chừng ấy thời gian là sống chậm lắm rồi. Cô không đấu
lại những mưu mô đê hèn của lũ gian thần đâu. Không thế!”
“Vậy thì đã sao?” Bình Nhi chậm rãi ngước nhìn y, đối mắt thoáng đục
thoáng trong, thoáng cất tiếng nói. “Tớ không làm thì ai sẽ làm đây? Cậu ư? Cậu cũng đâu có khả năng đó. Trước đây tôi làm việc cho yêu giới là
vì muốn giữ cái mạng, muốn trốn thoát Cao tộc, nhưng giờ Cao tộc thất
thế rồi, thời thế thay đổi rồi, có cơ hội diệt chúng sao tôi lại không
nắm bắt chứ?”
“Tự tin gớm nhỉ? Có ngu không? Cả đời làm con rối cho người ta giật dây, thấy vui lắm à?”
“Chỉ cần xong chuyện làn này, tôi sẽ tự cắt dây. Sau đó, cái chết của
Nhất Tháp, cậu có muốn nói cho tôi biết hay không thì tuỳ cậu.”
Dứt lời, cô ngoảnh mặt bỏ đi, cô không hiểu, muốn nói chuyện một cách
bình thường với y, sao mà khó quá vậy? Sao lần nào y cũng dùng giọng
điệu khinh thường, khiêu khích ấy với cô? Nhất Tháp cũng mất rồi, hai
người họ không thể trở về như xưa sao?
“Cô cả ơi cô cả!”
Vừa định ra ngoài đi dạo cho khuây khoả, Bình Nhi bất ngờ bị tiếng kêu
của Lục Loan giật ngược, cô dừng chân ngay lối rẽ ra cửa sau sát nhà
kho, chớp mắt hỏi.
“Có chuyện gì thế em?”
“Dạ nhà mình có khách, ông bảo em dặn cô về phòng đóng cửa nghỉ ngơi.”
“Khách nào mà thầy không để ta ra chào hỏi thế em?”
“Dạ là Đinh công tử ấy cô. Chắc ông lo cô bị thương, sợ cô đi lung tung, không giữ gìn sức khoẻ, không tiện tiếp khách.”
Cô thoáng suy nghĩ, rất nhanh sau đó lại cười.
“Thầy đã nói thế, ta không trái lời, tự ta về phòng, em tranh thủ sang ấy nghe ngóng giúp ta xem họ nói gì, nhé!”
Lục Loan vâng lời đáp rồi bước nhanh đi. Cô thoáng lo, chỉ sợ Mạn Quân
đã biết gì đó. Nghĩ lại chuyện tối hôm rồi, lúc cô và anh rơi xuống
giếng đã thấy mặt nhau. Dù anh đã nói sẽ không truy tố nhưng cô vẫn nghi ngờ, biết đâu chừng lại lợi dụng chuyện đó gây khó dễ cho thầy và u cô
thì sao.
Bình Nhi thấp thỏm ngồi trong phòng. Đã một tuần hương trôi qua, không
biết ngoài kia thế nào rồi, người ấy đã về hay là chưa? Cứ ngồi chờ tin
mãi như thế, trong lòng cô cũng thấy bức rức, hôm nay bao nhiêu chuyện
xảy ra, chẳng để cho người khác nghỉ ngơi lúc nào cả.
“Cô cả!” Lục Loan nhanh nhẹn đẩy cửa bước vào.
“Loan, sao rồi hả em?” Bình Nhi lập tức đứng dậy với vẻ mặt đầy mong chờ.
“Dạ là về chuyện quan quyền. Hình như Đinh công tử đang cố thuyết phục ông trờ lại làm quan đấy cô.”
“Vậy ư? Y có nói nguyên do không? Thầy ta đã nói gì?”
“Dạ tất nhiên là thầy từ chối, rồi Đinh công tử bỏ về, hẹn dịp khác sẽ quay lại.”
Hoá ra Mạn Quân có ý mời Vũ gia đến dự tiệc cùng các quan lớn là có ý
này, định lôi kéo một người đã cáo quan trở lại làm việc cho triều đình. Chỉ e anh còn đang có âm mưu khác, định kéo thầy cô ngồi chung thuyền
đây mà.
Con người này nhìn vậy chứ không đơn giản vậy. Vỏ bọc anh dựng cho mình
rất hoàn hảo, suýt chút nữa cô đã bị lừa, bề ngoài có vẻ là người “bụng
để ngoài da” nhưng tâm cơ lại sâu hơn đáy giếng. Thế mà lúc đầu cô còn
tưởng, cái danh Thái tử chỉ là để chơi cho có thôi chứ.
“Mà cô cả, em còn nghe nói, hình như lần trước Đinh công tử có hỏi ông về việc gả cô và cô hai sang đấy đấy ạ!”
“Cái gì? Hắn điên rồi ư?”
“Dạ mà có lẽ là ngài ấy nói đùa thôi ạ! Vừa nãy em chỉ nghe nói qua chứ không đề cập sâu thêm.”
Sắc mặt cô xám xịt đi, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế tựa đặt sát tường, thở dài.
“Ta bệnh tật có thể không gả, nhưng Như Y thì có thể. Nếu y đã một lòng
muốn chiêu mộ thầy ta, để giữ giềng mối này, hôn sự là cách ràng buộc dễ dàng nhất, cũng là con đường êm ái, thuận hoà nhất. Có điều…”
“Có điều sao hả cô?” Lục Loan tò mò hỏi.
Có điều anh là Thái tử, muốn cưới vợ buộc phải thông qua ý vua. Nếu đức
vua cũng có suy nghĩ giống anh, cũng muốn thầy cô về làm quan cho triều
đình nhà Lý, đây quả là cách tốt nhất, không thể có cách tốt hơn. Không
chừng việc này là do đức vua đề ra, thầy cô được lòng dân như vậy, lại
làm quan dưới tiền triều, nhà vua lo nghĩ cũng là chuyện hiển nhiên. Chỉ sợ đám quan chức trong triều lại vì chuyện này mà chỉa mũi dùi vào thầy cô.
Cô nghĩ một hồi rồi nắm tay Lục Loan, nói nhỏ.
“Ta có chuyện muốn nhờ em. Chốc nữa em biến thành ta ngồi trong phòng, ta ra ngoài một lát sẽ về ngay.”
“Nhưng cô cả đang bị thương, cô muốn đi đâu? Có cần em gọi Luân đi theo cô không?”
“Không cần. Em đừng bứt dây động rừng. Lát nữa ta biến thành em, nói đi mua đồ ăn về cho cô cả, chắc chắn không ai nghi ngờ.”
Theo sắp xếp của cô, mọi thứ được dàn dựng ổn thoả. Thuật biến hình của
Lục Loan rất tốt, từ vẻ ngoài đến giọng nói đều xác đáng là cô, nhưng
giữ được hình dạng thế này trong bao lâu thì cô không chắc, phải đi
nhanh về nhanh. Cô định rời chỗ này để sang tìm Mộc Kha, báo hắn biết kế hoạch có chút biến động, để hắn sớm nắm bắt tình hình mà kịp thời đưa
ra biện pháp giải quyết.
Bình Nhi viết chữ vào một mảnh giấy, xếp lại thành hình vuông rồi nhét
vào ống tay áo. Khi cô ra ngoài, nếu ai có hỏi thì lấy đó cho họ xem, vờ như cô cả viết ra bảo mình đi mua đồ. Mọi chuyện diễn ra hết sức thuận
lợi cho đến khi cô đi ra khỏi cổng, một giọng nam trong gọi giật cô lại. Cô hơi sượng người, vừa nghe đã biết đó là ai, không ngờ tên ấy chưa đi khỏi, vẫn còn nán lại trước cổng nhà cô.
“Người kia! Ta bảo lại đây cơ mà.”
Mạn Quân thản nhiên ra lệnh, có hơi khó chịu vì cô người ở chậm chạp của Vũ gia, gọi mãi mà vẫn không chịu quay đầu lại.
“Khánh, ngươi qua đó gọi cô ta lại đây cho ta.”
Nhận lệnh, Khánh tức tốc đi đến chỗ Bình Nhi lúc này đang trong bộ dạng của Lục Loan, lạnh lùng nhắc lại.
“Này cô, thiếu gia nhà chúng tôi có chuyện muốn nói, phiền cô theo tôi sang đấy một lát.”
“Nhưng cô cả sai tôi đi mua đồ, gấp lắm, không tiện nói chuyện. Nếu chậm trễ sẽ bị cô mắng, tôi không nán lại được đâu.”
Bình Nhi đáp rồi toan bỏ đi, bất ngờ bị Khánh nắm lấy cùi chỏ, lòng thầm hoảng hốt, vội giật ngược ra. Do không khống chế lực đúng mức, Khánh
không những bị bật ngược lại mà còn bị đau ở mấy ngón tay. Cảm thấy kì
lạ, y túm lấy cô gái trước mặt lần nữa, định xoay cô lại thì nhanh như
cắt bị cô chộp lấy tay, bẻ ngược ra sau. Biết đối phương không phải dạng vừa, Khánh vừa định động thủ thì lại bị Mạn Quân chạy đến can ngăn.
“To gan, dám đụng đến người của Đinh phủ! Còn không mau tránh ra!”
Nghe anh quát, cô đành thu tay lại, cúi mặt xuống đất. Rất nhanh sau đó, từ vẻ oai vệ, Mạn Quân chuyển sang hiền hoà trở lại, ôn tồn hỏi.
“Cô là người hầu của cô cả nhà này à?”
“Dạ phải.”
“Ngẩng mặt lên ta xem.”
Bình Nhi có chút do dự rồi cũng chậm rãi ngẩng đầu, cương nghị nhìn
thẳng vào mắt anh, không chút e dè. Xưa giờ chưa có kẻ hầu nào dám nhìn
anh bằng đôi mắt như vậy, đừng trước anh không khúm núm cũng sẽ tránh
không nhìn trực diện vào mắt anh. Ánh nhìn trông vừa ôn hoà, vừa có chút tự đắc này bỗng làm anh nhớ đến một người, tuy trước mặt anh đây là
gương mặt hoàn toàn xa lạ.
“Nói ta nghe lúc nãy cô đã nghe được những gì.”
“Sao cơ ạ?”
“Khi nãy cô giả vờ vào phòng rót trà rồi núp ở cửa sổ nghe lén, đừng
tưởng ta không biết. Nói đi, cô đã nghe đến đâu? Vũ gia dạy người hầu
như thế sao? Ta có cần báo lại cho Vũ đại nhân biết mà phạt cô không?”
“Thưa con nào biết gì đâu ạ! Con không có nghe lén, con không có.” Bình Nhi một mực chối phăng.
“Vậy ư?” Mạn Quân chậm rãi nhìn xuống gót hài cô, nghiêm giọng. “Vậy nói ta biết mấy vết bẩn trên hài cô là thế nào? Lúc nãy ta có đi dạo vài
vòng, sân nhà Vũ gia chỗ nào cũng lót gạch, chỉ có sau phòng lớn là vườn cây ăn trái. Vừa nãy trời mưa, đất ở đó ẩm ướt bám vào đế giày cô, rõ
ràng cùng một thứ đất, có cần ta dẫn cô lại chỗ ấy đôi co không?”
“Dạ thưa đúng là lúc nãy con có ra vườn hái ít giá đỗ đem nấu, nhưng là
sau khi cậu đã về. Con không hề nghe lén gì cả, xin cậu tin con. Nếu cậu không tin, cô cả và những người ở nhà bếp có thể làm chứng là con không nói dối.”
Mạn Quân nghe thế thì gật đầu, cơ mặt dần giãn ra nhưng vẫn chưa chịu buông tha cô, lại lên giọng cảnh cáo.
“Cũng cứng mồm lắm! Thôi, thấy ngươi cũng tội, ta đành miễn cưỡng cho
qua. Dù sao tin tức ngươi nghe được cũng chẳng có gì lớn lao. Lần này ta tha cho ngươi, lần sau biết điều đừng có tọc mạch nữa, rõ chưa?”
“Dạ vâng ạ! Con cảm ơn cậu!” Bình Nhi gập người cảm tạ một, đoạn nhìn
thẳng mặt anh, thưa. “Nhưng mà, con cũng xin nhắc lại rằng lời con vừa
nói là sự thật. Nếu cậu không thật sự tin con, cậu không cần miễn cưỡng
thả con.”
Đúng vậy, cô đâu có nói dối vì người nghe lén là Lục Loan chứ không phải cô, cô đâu có lí do gì mà nhận tội.
Mạn Quân ngớ người khi nghe cô đáp, không ngờ người hầu của Vũ gia lại
to gan như thế. Bình thường người có vai vế như cô lúc nói chuyện với
những người có thân phận cao hơn chỉ biết vâng vâng dạ dạ, nào dám ngang bướng cãi tay đôi thế này. Nghĩ rồi anh lại nhớ ra cô gái đứng trước
mặt đây là tì nữ của cô cả, thảo nào…
“Được rồi, đi đi. Ta tin ngươi. Đi làm chuyện của ngươi đi.”
Ban đầu cô còn có chút nghi ngờ nhưng thấy Mạn Quân cau có xua tay đuổi
mình đi như vậy thì mới chịu quay lưng rời khỏi. Anh cứ đứng đó nhìn
theo cô một lát, cho đến khi bóng lưng nọ hoà vào dòng người trên đường
phố, anh mới buông lời ca thán.
“Không gài được cô ta rồi. Chẳng ngờ là cũng hổ báo như chủ mình vậy.”
“Cậu đang nói cô gái vừa nãy ạ?”
“Chứ còn ai vào đây?” Mạn Quân đáp với giọng chán nản, cứ đứng lì một
chỗ không chịu đi. “Giả sử vừa rồi khi ta bảo cô ta không được tái phạm, cô ta vâng một tiếng rồi bỏ đi thì ta còn có cớ để nghi ngờ.”
“Là sao hả cậu? Con không hiểu lắm.”
Khánh ngơ ngác nhìn anh, chàng cận vệ nhanh nhạy ngày thường, hôm nay
bỗng ngu ngơ khôn tả làm Mạn Quân có chút bất ngờ. Không thèm giải thích cho y hiểu, anh thản thốt hỏi lại.
“Ôi trời Khánh ơi, có phải ngày thường ngươi luyện kiếm nhiều quá nên tứ chi phát triển quá mức rồi không? Vấn đề cỏn con thế này cũng phải hỏi
lại ta ư? Chết rồi, Khánh à!” Anh vừa than vừa quay gót bỏ đi.
“Khoan đã cậu ơi! Con vẫn chưa hiểu! Cậu đi đâu thế ạ?” Khánh đứng tần ngần một lát rồi í ới chạy đuổi theo.
“Về đọc sách! Không thể bỏ bê ngươi thế này nữa. Về chép phạt cho ta!” Mạn Quân nói vọng lại.
Giữa bầu không khí se lạnh, trên con đường đất đỏ trơn trượt sau cơn
mưa, một chủ một tớ sóng bước song hành bên nhau, tiếng cười giọng nói
rộn ràng chưa dứt. Cảnh tượng đẹp đẽ ấy ngỡ là mãi mãi, cho đến một
ngày…