Bình Nhi đi dạo dọc theo một hành lang dài, không rõ là dẫn đi đâu, chỉ thấy hai bên cây cối, hồ nước trong xanh vô cùng.
Xa xa đâu đó, cô nghe có tiếng ồn ào, vừa có tiếng la kèm theo tiếng
cười khanh khách. Có mấy đứa trẻ từ đầu bên kia thi nhau chạy về phía
bên này, mặt mũi chân tay lấm lem bùn đất. Trông chúng mệt lử, ăn mặc
thì đẹp mà tả tơi hết sức. Bình Nhi tò mò tiến thêm vài bước lên phía
trước, cẩn thận đề phòng xung quanh. Xa xa có tiếng trẻ con vâng vâng dạ dạ. Bình Nhi núp sau cây cột ở góc rẽ sảnh đường, chăm chú quan sát.
Giữa khoảng sân nhỏ, mấy đứa trẻ chạy ra chạy vào, cúi đầu cung kính
trước một tiểu tử khác trạc tuổi, mặt mũi sáng sủa ngồi chễm chệ trên
một chiếc ghế sơn son thếp vàng. Hai bên là hai cô bé, chắc là đóng vai
nô tì, cầm hai chiếc quạt thật bự phe phẩy nhè nhẹ tạo làn gió thoang
thoảng. Tên nhóc ngồi trên ghế hình như khoái chí lắm, tựa lưng tận
hưởng, ngoắc tay ra hiệu cho một đứa khác, thằng bé lấp xấp chạy tới,
bóc một trái nho có sẵn trên khay đang cầm bỏ vào miệng tên tiểu tử kia. Sau đó tự động, nha đầu bên cạnh tiến đến từ bên cánh trái, lấy khăn
lau miệng cho cậu.
Cùng lúc đó, sau lưng Bình Nhi có tiếng bước chân chạy rầm rộ, mấy đứa
nhỏ lấm lem lúc nãy tranh nhau cầm một cái chậu nước để rồi vấp té. Nước bắn ra tung toé kèm theo tiếng thau đồng kêu đùng đùng, nước lan đến
tận gót chân Bình Nhi làm giày cô bị ướt. Lập tức, cậu nhóc ban nãy liền rời ghế, đi vội vào sảnh xem tình hình. Bình Nhi ngồi xuống đỡ cô bé
vừa té đứng dậy, quần áo và tóc cô bé đều ướt hết cả.
“Các ngươi, mau đứng lên hết cho ta.” Cậu nhóc xuất hiện, bệ vệ, uy nghiêm ra lệnh cho lũ trẻ.
“Xin Thái tử tha tội, xin Thái tử tha tội.” Bọn trẻ đồng loạt quỳ xuống van nài.
Bình Nhi chăm chăm ngước lên nhìn, thầm đoán đây chắc là Đông cung Thái
tử, thảo nào lại có quyền hạn như vậy. Quan sát kĩ, trông Thái tử có vẻ
lớn hơn chút so với bọn nhóc, thân hình hơi ốm nhưng sắc mặt hồng hào.
Thái tử ra lệnh bảo cô đứng lên, Bình Nhi nhìn không chớp mắt. Thái tử
ném cho cô một cái nhìn khó chịu, trỏ tay hỏi.
“Ngươi còn ngồi đó làm gì, mau dẫn họ vào trong thay đồ cho ta! Ta không chơi nữa.” Cậu giũ mạnh tay áo, chắp tay sau lưng quay lưng bước đi,
chốc chốc thấy Bình Nhi còn ngồi thần ra đó liền hét lớn.
“Ta bảo ngươi đấy, còn không nghe sao?”
Không phải cô không nghe mà là cô thắc mắc. Cô đâu phải tì nữ trong
cung. Bình Nhi biết là hiểu lầm nhưng cũng chẳng dám lên tiếng. Cậu ta
là Thái tử, trái lệnh sẽ phiền phức to, huống hồ bây giờ cô còn đang
mượn danh người khác, không thể hành sự lỗ mãng. Nếu chuyện này bị phát
giác, khác gì phạm tội khi quân, xem như cái mạng này của cô không giữ
được rồi. Nghĩ vậy, Bình Nhi liền vâng vâng dạ dạ, vội vàng đứng dậy xua lũ nhóc đi theo mình.
Tim cô đánh thịch một cái, lại chuyện gì nữa, không lẽ cô bị bại lộ rồi sao?
Chậm rãi, cô cúi đầu quay lại nhận lệnh thái tử. Thái tử chỉ tay xuống chân cô, nhíu mày.
"Cả ngươi cũng đi thay giày đi, tiết trời mùa thu, đi chân ướt dễ cảm
lạnh. Thân là nữ nhi mà nhiễm phong hàn sẽ không tốt. Ngươi mà bệnh sẽ
lây cho ta."
Lời nói của Đông cung Thái tử thật khiến cô bất ngờ. Tuy tuổi còn nhỏ
nhưng óc quan sát đã hơn người, đã vậy lại còn mang một trái tim lương
thiện, đối xử với tì nữ trong cung còn tốt như vậy. Có điều, cư xử vẫn
chưa khéo léo lắm.
Lũ trẻ dẫn cô vào một căn phòng, bên trong bày biện đủ thứ đồ như một
cái kho. Trên xà ngang gỗ vắt mấy bộ y phục bạc màu và sờn rách. Tiểu tử đứng cạnh cô nhanh nhẹn lấy cái sào gỗ bên cạnh, vớt hết đồ trên đó
xuống một cách thành thục. Lũ trẻ nhao nhao bới tung đống y phục dưới
đất, thay bộ đồ lụa mượt mà trên người ra. Hỏi thì mới biết, hoá ra đám
trẻ này vốn không phải con nhà quyền quý, nghe đâu từ lúc Thái tử dọn ra khỏi hoàng cung liền kết thân với chúng, con của những người nông dân
chân lấm tay bùn.
“Thái tử đối xử với chúng em rất tốt, lại còn hay tặng quà, cho tiền,
với điều kiện là mỗi ngày phải đến chơi với ngài ấy. Nhà chúng em rất
nghèo, nghe có chút tiền phụ giúp phụ mẫu liền đáp ứng, chơi với Thái tử lại rất vui, lại còn được học võ, học chữ chung với Thái tử nữa.” Tiểu
tử lúc nãy lấy y phục thành thật kể lể hết với cô.
Vừa nghe sơ qua đã biết, đức vua để Thái tử ra riêng, tự lập từ sớm cốt
để kết thân và hiểu thêm về đời sống con dân, mọi chuyện đều nắm bắt
trong lòng bàn tay, lại được nhân dân yêu mến, việc trị vì sau này của
Thái tử sẽ thuận lợi hơn, xem ra đức vua đã sớm đạt được dụng ý của mình rồi. Dường như Thái tử cũng biết rõ trọng trách mình đang gánh vác nên
cố gắng làm hài lòng phụ hoàng. Có điều, cách nói chuyện quá trịch
thượng, lại chẳng khiêm tốn, tao nhã, không khéo gian thần lật lọng, vẫn còn nhiều điểm hạn chế. Trách sao được khi cậu ta tuổi còn quá trẻ, tốt nhất nên có người chỉ dẫn, dìu Thái tử đi đúng đường lối. Có vậy mới
trở thành bậc minh quân, tạo phúc cho thiên hạ.
Nhưng kết thân với lũ trẻ này thì có ích gì? Chúng chẳng khai báo tin
tức được, cũng chẳng có điểm nào đáng lợi dụng thao túng, hơn nữa lại
còn giúp đỡ chúng? Không lẽ chỉ để mua vui? Muốn có bạn? Vậy sao không
chọn đám con nhà quyền thế, như vậy chẳng phải sẽ củng cố thêm quyền lực gia tộc sao?
Bình Nhi miên man trong dòng suy nghĩ.
“Chị ơi, sao chị lại đeo mạng che mặt vậy.” Tiểu nha đầu cầm quạt lá lúc nãy giật giật tay áo cô hỏi.
“Nữ nhi thường tình, đeo mạng là chuyện tất nhiên. Sau này lớn, em sẽ hiểu.” Bình Nhi nhẹ nhàng nói với bé gái nọ.
Thái tử ngồi bệ vệ trên cái ghế lúc nãy, hai lính gác không biết được
gọi từ khi nào, đứng sau lưng cô, còn cô quỳ ở giữa sân, cúi đầu không
dám ngước nhìn.
“Mau nói đi, ngươi là ai? Rõ ràng không phải cung nữ trong cung.”
“Bẩm Thái tử, tiểu nữ là con gái của Đô thống, nghe ở điện Hàm Quang tổ chức lễ hội đua thuyền nên đến xem.”
Thái tử vẫn còn nghi ngờ cô, ánh mắt như cố xuyên thấu tâm can người đối diện. Sống đến tuổi này, lần đầu tiên cô quỳ trước mặt một đứa nhóc
mười hai mười ba tuổi, cảm giác bị hỏi cung thật chẳng dễ chịu gì. Bình
Nhi vội vã lấy tấm thẻ bài của mình đưa cho Thái tử.
“Xem hội ở điện Hàm Quang? Ngươi không ở đó mà qua đây làm gì? Ngươi có biết đây là điện gì không?”
“Bẩm Thái tử, tiểu nữ có đi cùng một vị bằng hữu, người ấy có chút việc
bận bảo tiểu nữ đợi, vì chờ quá lâu nên tiểu nữ mới đi tìm, không may
lạc vào đây, tiểu nữ trong sạch, hoàn toàn không có ý đồ gì khác, mong
Thái tử khai ân.”
Thái tử gõ mạnh vào thành ghế biểu thị sự phản bác, tra hỏi cô đủ điều.
Mạn Quân từ đâu nho nhã bước tới, chỉ một tiếng hô liền cắt ngang hành
động của những người có mặt ở đó, kể cả cô. Trước mặt Thái tử, Mạn Quân
chẳng hề tỏ vẻ nhún nhường hay rụt rè, lại còn dám hạ lệnh chống ý Thái
tử. Cứ ngỡ sẽ có chuyện không hay xảy ra, nào ngờ Thái tử vừa trông thấy Mạn Quân thì lập tức đứng dậy, vui mừng phấn khởi, trút bỏ “lớp áo đế
vương”, vui vẻ gọi Mạn Quân một tiếng “thầy”. Mạn Quân mỉm cười với Thái tử, rồi lại nháy mắt với cô.
Mạn Quân vừa cứu cô một bàn thua trông thấy.
“Thái tử, không phải ta đã dạy người rằng phải biết thương hoa tiếc
ngọc, tôn trọng nữ nhi sao? Cô nương ấy là bằng hữu của ta, nể mặt ta,
đừng làm khó cô ấy nữa.”
Thái tử lại liếc nhìn cô, có chút không hài lòng.
“Người đừng quên cô nương ấy không phải con nhà thấp kém.”
Chỉ một cậu nói đủ biết Mạn Quân đang ám chỉ điều gì. Triều Lý mới đang
buổi đầu gây dựng, khó tránh khỏi việc kết bè phái để giữ hoàng thất. Đô thống dù sao cũng là người đứng đầu quan võ, há ít nhiều cũng có liên
quan. Đắc tội với tiểu nữ của ông ta, nếu lọt ra ngoài e không biết
trong lòng ông ta sẽ nghĩ gì. Mà buồn cười hơn, cô mở miệng gọi người ta là thầy nhưng đến giờ còn chưa biết mặt mũi thầy mình ra sao.
Thái tử thay đổi sắc mặt thấy rõ, liền buông tha cho cô, nói bạn của anh thì cũng như bằng hữu của mình, sau đó mau chóng bảo cô đứng dậy.
Hiểu lầm được hoá giải.
Bình Nhi cảm kích nhìn Mạn Quân, anh đã cứu cô hết lần này đến lần khác. Nợ càng thêm nợ.
Hội đua thuyền cũng sắp kết thúc, Mạn Quân tranh thủ rủ cô ra ngoài đi
dạo. Họ đi chợ, ngắm biết bao nhiêu là đồ đẹp, ăn biết bao nhiêu là đồ
ngon. Mạn Quân rất biết cách lấy lòng các cô gái trẻ như Bình Nhi, dẫn
cô đến các cửa tiệm bán trang sức, còn tặng cô một chiếc trâm ngọc màu
lục rất đẹp làm Bình Nhi không khỏi vui sướng.
“Mỹ nhân làm đẹp chẳng qua muốn được đẹp trong mắt nam nhân, chi bằng ta chọn giúp cô một chiếc vậy. Đây xem như quà tặng cô lần đầu gặp mặt.”
Đất trời nước Việt đang vào thu, khí hậu mát mẻ, lá thu bay lả ta, khung cảnh nên thơ, trữ tình xiết bao. Mạn Quân đưa cô đi dạo, ngắm hết cảnh
này đến cảnh nọ mãi không chán. Rồi họ dừng chân bên hồ nước, nước ao
trong veo như đáy mắt cô làm Mạn Quân tần ngần chìm đắm trong ảo mộng.
Thấy Mạn Quân cứ nhìn mình hoài, Bình Nhi cũng hoá thẹn. Vừa hay, cách
đó không xa có người cho mướn thuyền, Bình Nhi chạy trước đến đó, may ra dứt được khỏi ánh mắt của kẻ nào kia.
Mạn Quân không để Bình Nhi tốn đồng xu cắc bạc nào, luôn bỏ tiền ra chi
trả hết. Anh bước lên thuyền, cân bằng trước, sau đó mới đưa tay nhẹ
nhàng dìu Bình Nhi xuống thuyền. Chèo đến nửa hồ, Mạn Quân gác mái chèo
ngồi xuống, ngước mắt ngắm bầu trời trong xanh. Nước hồ trong đến nỗi
phản chiếu cả một mảng trời thu. Trên mặt nước, xung quanh thuyền đầy ắp lá vàng ngỡ đâu mảnh vỡ của ánh dương chiều tà, tan ra, chao lượn một
vòng rồi đáp xuống.
Mạn Quân thả người nằm xuống, vòng hai tay ra sau đầu, nhắm mắt lắng
nghe tiếng chim ca hát bên tai, tận hưởng khúc hát thiên nhiên êm đẹp mà chốn cung đình đầy rẫy thị phi, những cung nữ ca múa ngày đêm chẳng tài nào mang đến được.
Anh vừa nằm vừa thả hồn trong giấc mộng nhỏ của mình.
Một ngày nào đó, sớm muộn gì Mạn Quân cũng cưới vợ. Thê tử của Mạn Quân
sẽ là một cô nương thánh thiện, có nụ cười và ánh mắt thật duyên, quanh
người phảng phất hương hoa như Bình Nhi chẳng hạn. Cô ấy sẽ cùng Mạn
Quân vượt qua gian khó, không ngại gian lao. Mạn Quân sẽ luôn trân
trọng, yêu thương người con gái ấy, từ lúc quen nhau cho đến khi mộ xanh cỏ. Mỗi năm, Mạn Quân sẽ dẫn nàng đến đây chèo thuyền vui chơi, thong
thả tâm trạng, kỉ niệm ngày thành thân.
Và họ sẽ có con. Sẽ là một cậu con trai kháu khỉnh hay một bé gái đáng
yêu. Sao cũng được, Mạn Quân yêu những đứa trẻ. Cả gia đình sẽ lại cùng
nhau chèo thuyền thưởng thức cảnh đẹp thế này.
Mạn Quân vẫn thường mơ về một giấc mơ như thế, nhưng thầy Mạn Quân lại
nói nam nhi chi chí, đã sống thì phải sống sao cho không thẹn với non
sông. Huống hồ, từ lúc sinh ra, Mạn Quân đã gánh trên mình trọng trách
quá lớn.
Mạn Quân biết giấc mộng nhỏ về một gia đình giản đơn của mình sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.
Chợt, một chiếc lá vàng nho nhỏ khe khẽ vương trên mái tóc cô, lúc này
còn mãi khua tay đùa nghịch làn nước mát. Mạn Quân chầm chậm lấy chiếc
lá ra và cài lên mái tóc hạt huyền một bông hoa trắng muốt.
“Công tử, ngài lấy nó ở đâu vậy?” Bình Nhi đưa tay vuốt nhẹ lên cánh hoa.
“Trên đường đến đây, vì thấy nó quá xinh đẹp, ta tiện tay ngắt nó. Rất hợp với Đàm tiểu thơ.”
Ngay giây phút này đây, trong khung cảnh tuyệt diệu như chốn bồng lai
này, Mạn Quân đã say đắm cô. Chỉ qua đôi mắt thôi, đôi mắt ấy thật khiến Mạn Quân muốn dang tay che chở cho cô gái nhỏ nhắn và ngây thơ như chú
chim oanh ấy.
“Đàm tiểu thơ, ta biết là hơi đường đột nhưng ta phải nói với cô…” Mạn Quần nhổm người dậy, hơi rướn về phía cô.
Thế nhưng chưa kịp nói điều muốn nói thì bỗng chiếc thuyền chao lắc dữ
dội. Mặt ao vốn dĩ phẳng lặng giờ ào ạt, từng lớp sóng đua nhau đập vào
chiếc thuyền nan đang mơ màng thả giữa dòng. Người ngồi trên thuyền cũng chao đảo theo.
“Mạn Quân, cẩn thận!” Cô với tay về phía Mạn Quân nhưng tóm trượt. Cả
người anh ấy bổ nhào xuống hồ, nước bắn tung toé. Thêm đợt sóng lớn nữa
ùa tới, chiếc thuyền lần nữa bị đẩy xa khỏi y.
“Công tử, mau bơi vào đây!” Bình Nhi hớt hãi hét lớn.
“Cứu! Cứu ta… ta không biết bơi!” Mạn Quân chới với, ngụp lặng trong bể nước.
Ôi trời, Bình Nhi không biết phải làm sao với con người này. Nhớ không
lầm thì kiếp trước, khi Mạn Quân còn là Kính Dực, anh ấy bơi rất giỏi.
Kiếp trước tài hoa bao nhiêu, kiếp này lại mất hình tượng bấy nhiêu. Khi ấy cô không hề muốn xuống nước vì xuống nước pháp lực sẽ giảm đi rất
nhiều, mà cô cũng vừa hồi phục sau chấn thương.
“Mạn Quân!” Cô đưa tay lên miệng làm hình cái loa. “Hãy tưởng tượng mình là một con vịt!”
Bình Nhi vừa hét, vừa ra sức khua tay múa chân, làm động tác bơi lội, hy vọng phép màu xảy ra, anh ấy có thể biết bơi trong tình huống nguy cấp.
“Đừng đùa nữa… Cứu!” Mạn Quân chỉ kịp la lên một tiếng, sau đó cả người đuối sức, chìm dần xuống đáy hồ.
Thấy phía đó im lặng, hết cách, Bình Nhi bèn lao xuống hồ. Khác với mặt
nước trong veo khi nãy, lặn xuống rồi cô mới thầy nước hồ rất đục. Cách
cô hơn sải tay là Mạn Quân. Nghĩ rằng chỉ cần đưa tay xuống là có thể
vớt được anh ấy, nào ngờ Mạn Quân lại bất ngờ bị kéo khỏi tầm với của
cô. Có tiếng nữ nhi khúc khích cười, từng hồi từng hồi vang vọng về.
Dưới chân Mạn Quân có bóng áo trắng lờ mờ, lấp ló mái tóc đen dài bồng
bềnh trong nước, chầm chậm quấn chặt người Mạn Quân.
“Bọn ma da kia, còn không mau biến đi!”
“Há há… Không đời nào, hắn giờ đã là người của bọn ta rồi.”
Những bóng áo trắng ngày một bu lại đông hơn. Những gương mặt mục rửa
đang trong quá trình phân huỷ lượn lờ quanh cô. Có cả những cái bộ xương với mái tóc thật dài từ dưới đáy hồ sâu, dập dìu trôi đến, trông vô
cùng kinh dị. Hẳn bọn họ đã chết lâu năm rồi.
Phút chốc, Bình Nhi đã bị ma da vây kín. Cổ chân cô bị bọn chúng tóm,
rồi một đàn ma nữ tóc dài vây quanh cô, hợp sức nhấn cô chìm xuống. Bình Nhi không cách nào ngọ nguậy được.
Bọn chúng đông quá! Hơn nữa còn ở dưới nước, nếu như ở trên cạn, một
trăm tên thế này cũng không phải đối thủ của cô. Làm sao đây?
Ánh sáng ngày càng yếu dần, mọi thứ càng lúc càng tối. Bình Nhi không
biết Mạn Quân đang ở đâu. Ở dưới nước lâu quá, nhỡ anh ấy chết thì sao?
Nghĩ rồi, Bình Nhi lấy hết sức đạp loạn xạ, rốt cuộc cũng trúng phải một con khiến nó la lên đau đớn.
Bùm một phát, từ trên mặt hồ phóng xuống một viên dạ minh châu, như mặt
trời thứ hai, phút chốc khung cảnh bừng sáng như trên đất liền. Bình Nhi vừa trông thấy Mạn Quân đang bị ma da kéo chân bên dưới thì vội tung
một chưởng đánh bật ma nữ. Đám ma da đâu chịu để yên như thế, dai như
đỉa đói cứ bám lấy cô. Nhưng từ trên mặt nước, một đợt xung kích nữa
bỗng ào ào đâm xuống. Lũ ma da bị trúng tên, thét lên đau đớn rồi co giò bơi đi.
Không biết là ai ra tay nghĩa hiệp. Nhưng Bình Nhi không có thời gian
nghĩ nhiều như vậy. Cô bơi đến chỗ Mạn Quân, choàng tay qua vai và kéo
anh bơi lên.
Cuối cùng Bình Nhi cũng cứu được anh. Cô lôi Mạn Quân lên bờ trước rồi
nôn thốc nôn tháo. Quay sang Mạn Quân vẫn chưa tỉnh, cô đập đập má anh
rồi dồn lực ép hết nước trong bụng anh ra, miệng liên tục lẩm nhẩm bảo
anh không được chết không được chết.
Trái với mong đợi, người Mạn Quân càng lúc càng lạnh, da tím tái, hơi
thở yếu ớt. Ngay giây phút tưởng chừng tuyệt vọng nhất, Bình Nhi chợt
nhớ ra trong người Mạn Quân có một mảnh chân nguyên của mình. Nhờ có
mảnh chân nguyên ấy nên từ lần gặp mặt đầu tiên, cô mới biết chắc Mạn
Quân chính là người mình tìm kiếm bấy lâu nay.
Phải rồi, chỉ cần cô truyền thêm chân khí cho Mạn Quân, nhất định anh ấy sẽ tỉnh lại.
Và khi Mạn Quân tỉnh lại cũng vừa hay trời đã sáng. Mặt trời đã lên tít
trên đỉnh đầu. Không cần lắng tai cũng nghe được tiếng người hầu trong
phủ nói cười rộn rã. Một ngày bình yên nữa lại đến, anh thầm nghĩ.
“Oáp…” Bình Nhi ngáp dài một cái, chống hai tay ngồi dậy, rên rỉ. “Ôi, cái lưng của tôi.”
Tấm mạng che mặt phập phồng theo hơi thở của cô.
Tức thì, khắp cả phủ vang lên một tiếng thét chói tai.
“Đàm tiểu thơ, sao cô lại ở đây?” Mạn Quân cạn lời nhìn cô như quái vật.
“Ngài la cái gì? Sao rồi, ngủ ngon không?” Bình Nhi đưa ngón út ngoay ngoáy lỗ tai, vươn người ưỡn ngực.
“Rất ngon."
Bình Nhi gật gù. Không ngon mới lạ, tốn bao nhiêu chân khí của cô mà.
"Đàm tiểu thơ, cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Sao cô lại ở đây, vào sáng sớm thế này?" Dứt lời, anh đứng dậy mở hé cửa sổ trông ra, đoạn
quay lại nhìn cô thúc giục. "Đàm tiểu thơ, ta nghĩ cô nên rời khỏi đây
đi. Nam nữ tinh mơ ở chung một phòng thế này là chuyện không nên. Nhỡ có người phát hiện thì nguy. Còn cả danh tiết của cô nữa..."
Mạn Quân nói rồi lặng im một người, mặt biến sắc. Anh hốt hoảng nhìn cô, cẩn trọng hỏi.
"Đàm tiểu thơ! Không lẽ đêm qua, ta đã... ta đã... làm gì không phải với tiểu thơ?"
Bình Nhi chớp chớp mắt nhìn Mạn Quân. Cô đơ người giây lát rồi ôm bụng
cười, đến nỗi Mạn Quân phải ra hiệu cho cô nhỏ tiếng lại.
Anh tần ngần nhìn cô, lòng bối rối không tả. Khi tiếng cười vẫn còn ngân vang, anh nghiêm túc đến gần cô, hai tay nắm chặt, ánh mắt đầy quyết
tâm.
"Đàm tiểu thơ! Chúng ta đi thôi."
"Đi đâu?" Bình Nhi chùi giọt nước trên khoé mắt, ngơ ngác hỏi.
"Đến Đàm gia, tìm Đàm Đô thống. Xin ông ấy gả tiểu thơ cho ta. Ta đã nghĩ kĩ, ta sẽ chịu trách nhiệm."
Bình Nhi nghe xong lại cười hỉ hả. Không ngờ Mạn Quân lại nghiêm túc và ngây thơ đến thế.
Chợt có tiếng người vang lên từ bên ngoài, Mạn Quân nhân ra ngay là
giọng Nguyễn Khanh, vội lấy lại phong độ, truyền lệnh cho Khánh vào.
"Đàm tiểu thơ! Công tử cần thay y phục. Xin tiểu thơ theo tôi đến nơi
khác ngồi đợi." Khánh chắp tay chào Mạn Quân và Bình Nhi, kính cẩn nói.
Mạn Quân hơi đờ người phút chốc rồi à lên một tiếng. Thì ra Bình Nhi từ
lúc sáng sớm đã lặn lội sang thăm anh. Nghe Khánh bảo đâu ban sáng anh
có biểu hiện bất thường, người nóng hừng hực, trán đổ mồ hôi, làm cách
nào cũng không hạ nhiệt. Vốn Khánh định cho người gọi thầy thuốc nhưng
Bình Nhi lại bảo mình biết xem bệnh mới miễn cưỡng để cô vào thư phòng
chẩn bệnh cho Mạn Quân. Dù Khánh không muốn công nhận nhưng Bình Nhi
đúng là y thuật cao. Người mới sốt cao lúc sáng, chưa đến quá trưa đã
khỏi hẳn, lại chẳng thấy chút mệt mỏi nào.
Mạn Quân bảo Khánh lui ra. Anh không biết nên mở lời thế nào, đành để Bình Nhi nói trước.
"Đinh công tử có còn muốn cưới ta nữa không?"
"Thứ lỗi cho hành động bồng bột của ta ban nãy. E là lúc này... Ta chưa sẵn sàng để cưới vợ."
Bình Nhi cười xoà, cảm thấy Mạn Quân vừa đáng yêu vừa trẻ con, khác xa với ấn tượng ban đầu.
"Thôi bỏ đi. Nói đến bệnh tình, lúc sáng chẩn bệnh cho công tử, thấy ngài nói mơ. Ta tò mò không biết ngài đã mơ thấy gì vậy?"
Vậy là anh vui vẻ kể cho Bình Nhi nghe đêm qua, Mạn Quân mơ thấy mình bị ngã xuống nước, còn được gặp tiên cá. Đang cùng họ nô đùa vui vẻ, chẳng hiểu từ đâu xuất hiện một con gấu lớn, điên cuồng phá nát buổi tiệc.
“Đinh công tử! Đủ rồi. Xin công tử đừng kể nữa.” Bình Nhi nhíu mày, khoé môi giựt giựt.
“Chẳng lẽ con gấu ấy chính là... Đàm tiểu thơ. Hay thật, còn ám cả vào giấc mơ của ta.” Mạn Quân bụm miệng cười.
Đến mức này thì cô điên tiết thật rồi, vội rút tấm thẻ gỗ ra, hậm hực đập xuống bàn.
“Công tử! Xin bớt nói lời quá đáng. Đúng ra là... công tử thật chẳng
biết điều gì cả. Gì mà tiên cá? Buồn cười, tiên cá đâu ra mà lắm thế, có mà ngài gặp ma thì có. Còn nữa, con gấu huynh nhắc đến mới là kẻ cứu
huynh đấy. Không nhờ nó chắc công tử đã chầu ông bà sớm rồi. Chưa hết,
còn miếng thẻ gỗ này, có cần ta đọc cho công tử nghe không?”
Rồi Bình Nhi oang oang đọc lớn. Nhớ lại hôm qua khi Mạn Quân vừa tỉnh,
lúc thần trí còn mơ hồ đã đưa cô miếng thẻ gỗ này. Trên đó viết rằng
Đinh Mạn Quân, người của Đinh phủ, từ nhỏ đã la cà, ham chơi lêu lổng,
trí nhớ không tốt nên thường xuyên đi lạc. Nếu ai tỉnh cờ phát hiện
người này gặp bất trắc, xin hãy giúp chúng tôi đưa người này đến thành
Thăng Long, tìm viên ngoại lang Lý Nhân Nghĩa hoặc người của Đinh phủ.
Xin cảm tạ và sẽ hậu tạ sau."
Mạn Quân quỳ xuống, cầu xin cô tha lỗi, mong cô trả lại tấm thẻ cho anh.
Ha ha, thật là hả dạ.
Nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng của Bình Nhi mà thôi. Miếng thẻ vẫn yên
lành bên người Mạn Quân. Cô không muốn nhận cũng phải thừa nhận. Không
nhờ nó, Bình Nhi chẳng biết phải vác Mạn Quân đi đâu.
Trở lại thực tế, suốt từ nãy đến giờ, cô vẫn kiên nhẫn ngồi nghe Mạn
Quân huyên thuyên kể lể. Tâm hồn Mạn Quân rất đẹp. Những chi tiết kinh
dị, gây cấn đều được anh phủ lên tấm chăn hồng, duy chỉ có con gấu - ân
nhân của anh lại chịu thiệt thòi mà thôi.
"Giấc mơ của công tử rất đẹp. Còn có tiên cá nữa, thích thật đấy. Ước gì ta cũng được thấy." Nhưng thật ra trong lòng cô đang nghĩ, có chết cũng không muốn thấy cảnh tượng ấy lần nữa.
Sau đó, lấy lí do bận việc, Bình Nhi vội cáo lui. Khi cô vừa đi xa Đinh
phủ một chút chợt phát hiện có tiếng xé gió của vật gì lao tới khiến
Bình Nhi vội xoay mình kịp tránh. Mũi tên bạc xiên qua chiếc mạng che
mặt, đâm thẳng vào gốc cây, bốc khói. Chiếc mạng trắng chuyển sang màu
đen.
Tên độc!
“Chà, nàng vẫn nhanh nhẹn như xưa ấy nhỉ?”
Một kẻ lạ mặt từ trên cây phóng xuống, buông lời bỡn cợt. Đôi mắt phù
quang ánh lên cái nhìn dịu dàng mà đáng sợ. Hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô.
“Lâu rồi không gặp, cáo con.”
Cô khẽ rụt vai lại. Người đàn ông này luôn khiến cô phải dè chừng. Hít một hơi, lấy hết can đảm, cô nhìn hắn ta, mắt đối mắt.
“Ngươi… vẫn còn sống?”
“Tất nhiên rồi. Cáo con không thấy mừng sao?”
Người đàn ông bí ẩn hơi nhướn mày, đôi mắt phù quang xoáy sâu vào cô,
vừa dịu dàng, vừa tàn độc. Hắn đưa ngón trỏ phải gãi gãi nhẹ thái dương
bên trái, khoé môi vẽ lên một nụ cười đầy ẩn ý.
“Cáo con sợ ta à? Hay nàng quên ta rồi?”
Đôi mắt trong veo ngước lên đầy giận dữ. Làm sao cô quên hắn được, gã
thợ săn đã chặt mất đuôi của cô, làm sao cô có thể quên cái ngày tồi tệ
ấy được? Cô đã tin hắn ta, xem hắn ta là người bạn duy nhất, là ân nhân
và cũng là người cô gắn bó nhất. Giờ thì sao? Sau ba trăm năm trốn chạy
và bị truy đuổi bởi con người này, đến mức sức cùng lực kiệt, đến phút
cuối vẫn chẳng tha cho cô.
Ngón tay nghịch ngợm mái tóc cô mon men đặt lên gò má đào giờ đã trắng
bệch. Hắn thanh thản ngắm kĩ từng đường nét trên gương mặt cô, mấy thể
kỉ qua chẳng có gì thay đổi. Vẫn là đoá hoa xinh đẹp ngày nào.
Thật khó chịu khi bị săm soi bởi người đàn ông này. Vừa nhìn mặt, cô đã
thấy ghê tởm. Bình Nhi quay đi tránh ánh nhìn đối diện. Chợt, hắn ta rút chiếc trâm cài trên đầu cô, ngắm nghía. Hốt hoảng, cô vội giật lấy nó
nhưng không được. Thân thủ người đàn ông này quá nhanh, chốc lát đã phi
thân lao đi. Một cuộc rượt đuổi diễn ra trên đường phố, thu hút bao
nhiêu ánh nhìn kì lạ xen lẫn thích thú. Bình Nhi chạy một hồi cũng không rượt kịp, hắn đã bỏ xa cô.
Đối xử với cô thế này, hắn vui sướng lắm sao?
Bình Nhi tiếc ngẩn ngơ cái trâm cài Mạn Quân tặng, dù sao cũng là đồ
quý, bán đi sẽ rất được tiền. Cô đứng thở hổn hển trước lầu xanh vì bị
mất dấu.
“Cáo con, tìm ta à?” Giọng nói bỡn cợt của kẻ trộm vang lên từ trên lầu.