“Bẩm Dực Thánh Vương. Kế hoạch của chúng ta thất bại rồi ạ! Cô nương đó vẫn
còn sống.” Gã thuộc hạ cuống chân cuống tay chạy vào tư phòng bẩm báo.
“Thế còn tên đi cùng cô ta?”
“Bẩm khi người của chúng ta trà trộn vào khách điếm, hắn đã trốn thoát rồi ạ!”
“Ngươi, cút ra ngoài cho ta!” Người đàn ông tức giận hất khay mực bay vào đầu gã thuộc hạ.
Bức tranh chưa kịp hoàn thành trên bàn y giờ lấm tấm vệt đen.
Sau một hồi sôi gan nóng máu, y dần bình tĩnh lại, cho gọi một tay sai khác mà hỏi.
“Thế còn Thái tử, ngài vẫn ổn chứ?”
“Bẩm, Thái tử thoát ra kịp lúc. Còn vị cô nương kia với đứa trẻ thì bị kẹt lại nhưng cũng được cứu rồi ạ!”
"Sao có thể?"
"Dạ bẩm, nghe nói là nhờ Mộc đại nhân xả thân lao vào cứu ạ!"
"Mộc đại nhân?"
Dực Thánh Vương bấy giờ vô cùng sầu não nhưng cũng không giấu nổi ngạc
nhiên. Không biết giữa Mộc đại nhân và ả đào kia có quan hệ như thế nào
mà lại liều mình như vậy, e Thái tử cũng là do hắn cứu.
Nghĩ đến đây, y thở dài thườn thượt rồi tự choàng áo khoác, bảo tên tay sai nọ dẫn đường đến chỗ Thái tử ngay lập tức.
“Bẩm Dực Thánh Vương, khi nãy Linh Hiển Hoàng hậu cùng Khai Quốc Vương
có đến thăm Thái tử, hiện đang nghỉ ngơi ở sảnh Đông, còn dặn bất cứ ai
cũng không được làm phiền.”
Lần này, không chỉ mỗi khay mực mà đến cái bàn cũng bị liên luỵ, một
nhát kiếm chém qua lập tức tách thành hai mảnh dưới con mắt kinh sợ của
gã thuộc hạ.
Ngay khi Dực Thánh Vương vừa ngồi xuống chiếc giường trải tấm chăn lụa
mềm, từ ngoài cửa bỗng có tiếng nói vọng vào. Ông ta đứng lên khi vừa
trông thấy người nọ, tâm trạng giận dữ mấy phần nén vào trong.
Người đàn ông nhìn lướt Dực Thánh Vương một cái, chẳng nể nan gì, trực
tiếp bước đến tràng kỷ bằng gỗ Gù Hương được chạm khắc cầu kì, thong
dong ngã mình ra đó. Chân nọ vắt chân kia, hai tay kê đầu gác lên chiếc
gối mềm mại. Chẳng thèm ngó ngàng đến gia chủ, tự tiện cầm lấy trái cam
trên đĩa trái, người nọ vừa lột vỏ, vừa bật cười.
“Ha ha, ngài không vì chút chuyện vặt vãnh này mà tức giận đó chứ?”
“Nhưng chúng ta đã thất bại đến hai lần. Làm sao ta không tức giận cho
được?” Dực Thánh Vương phân bua, bước qua bước lại trong phòng một cách
cộc cằn.
“Ngài tức giận vì không giết được cháu mình? Độc ác! Hà hà... Lòng dạ
của ngài có thua gì yêu quái bọn ta đâu!” Người nọ cho miếng cam vào
miệng nhai chóp chép, buông lời đầy cảm thán.
Dực Thánh Vương bị lời nói của người nọ đâm trúng tim đen, dường như có
gì đó vừa lướt qua bên trong y khiến y rùng mình giây lát, chút cảm giác tội lỗi len lói yếu ớt như ngọn đèn trước gió, chưa chi đã bị thổi tắt
đi.
Khoảng lặng kéo dài không lâu, Dực Thánh Vương đáp lời.
“Vì ngai vàng, ta còn cách nào khác? Đừng quên, chúng ta chung hội chung thuyền. Ta chết, ngài cũng chết. Ngài nghĩ ta làm theo mọi chỉ thị của
ngài mà không chút đề phòng nào sao?”
“Ngươi đang hăm doạ ta?” Người nọ cho miếng cam cuối cùng vào miệng, đôi chút bất ngờ thoáng qua đáy mắt.
“Suốt mấy ngày qua, ta đã cho người bí mật theo dõi ngài và ta biết ngài đang tìm kiếm thứ gì."
Sự hoan hỉ dâng lên đâu đó trong đáy mắt người đàn ông nọ, phấn khích
đến độ tiếng cười ngày một ngân vang hơn. Y vừa cười vừa chỉ tay lên
trần nhà.
Một con mãng xà lớn đang đợi sẵn, nằm vắt vẻo trên xà ngang. Khỏi phải
nói, người đứng dưới bị doạ một phen hoảng sợ, vội bước ra xa nhưng chân lại vấp phải một vật mềm mềm lạnh lạnh khiến y vấp ngã. Vật ấy thừa cơ
bò đè lên thân người Công Thành, lượn cái đầu to bự cùng cái lưỡi dài về phía mặt Dực Thánh Vương. Con vật lạnh lùng nhìn y, gần đến độ chiếc
lưỡi ướt át của nó sượt qua chóp mũi. Cảm giác ươn ướt và rợn người đến
khó tả. Con trăn uốn người quanh y và cuộn mình lại, dựng đứng như vòng
xoắn trên vỏ ốc, nhét y kẹt ở giữa.
Dực Thánh Vương không chỉ toát mồ hôi lạnh mà hồn phách cũng bay lạc
phương nào. Da dẻ lạnh ngắt, mặt trắng bệch, lắp bắp van xin người đàn
ông nọ. Người ấy đưa ống tay áo lên trước mũi Công Thành, bên trong ló
ra một con rắn đầu đỏ mỏm nhọn.
“Dực Thánh Vương, người biết đấy, ta vốn không định dùng cách này đâu
nhưng ngài thật chẳng biết điều. Một kẻ nham hiểm như ngài, ngài nói ta
có nên giữ lại cái mạng này của ngài không hả?”
“Cao vương, ngài… ngài muốn làm gì? Ngài đừng quên rằng chúng ta ngồi chung thuyền đấy.”
Sự sợ hãi len lói vào giọng nói của Công Thành nhưng bản tính của một kẻ nhiều lần cầm quân ra trận không cho phép ông ta để lộ nó mà quỳ lạy
van xin tha mạng.
Người nọ đưa tay cầm lấy đầu con rắn trong ống tay áo, nhếch môi cười.
Đúng thật ngoài tiền bạc, sợ hãi chính là thứ vũ khí lợi hại nhất khiến
con người vâng lời, kể cả với yêu ma quỷ quái.
“Xem ra ngươi cũng có gan đấy.Ta bảo ngươi chờ nhưng ngươi lại phớt lờ
đi. Sau bao nhiêu chuyện ta làm giúp ngươi, truy sát Thái tử, giả dạng
Thái tử trên đường đến đây. Vụ cháy ở Tây, Tây Bắc cung điện Hoa Lư
ngươi gây ra suýt nữa lấy mạng em trai của ta. Ngươi nghĩ ta sẽ tha thứ
cho ngươi ư?”
Nụ cười trên môi tắt ngấm. Người đàn ông gằn giọng nói, dúi đầu con rắn
sát vào Công Thành. Y thấy càng lúc càng khó thở, cảm giác như con trăn
đang muốn siết chết mình. Mặt mũi y từ trắng chuyển sang xanh như tàu lá chuối, dần dần há miệng ra hít lấy hít để.
“Ta không hề biết em trai ngài ở đó, càng không biết tại sao ngài ấy lại xả thân lao vào cứu vị cô nương và đứa trẻ kia.”
“Vị cô nương đó tên gì? Mặt mũi ra sao?” Sắc mặt người đàn ông càng trở nên nghiêm trọng.
“Việc này ta không rõ, chỉ biết rằng dung mạo rất xấu.”
Câu trả lời của Công Thành khiến người đàn ông nọ yên tâm phần nào. Cao
vương huýt sáo một cái, con trăn lập tức nới lỏng người và trườn đi, thả Công Thành rơi phịch xuống sàn nhà. Người nọ ngồi xuống để nhìn Công
Thành rõ hơn, đoạn lại bật cười như vui sướng lắm.
“Người như ngươi mà muốn làm vua? Thái tử xem ra thấu tình đạt lý hơn
ngươi nhiều, thật không thể tin ngươi có công lao không nhỏ trong việc
nuôi dạy Thái tử. Trồng cây chưa đủ vẫn muốn tự mình làm cây vươn đến
mặt trời? Ha… Nhưng không sao, ta vẫn giúp ngươi, vì thoả thuận của
chúng ta.”
Nói rồi, người đàn ông bỗng trở nên tốt bụng, nắm khuỷ tay Công Thành, đỡ y lảo đảo đứng dậy.
“Dực Thánh Vương, ngài vất vả rồi. Nghỉ ngơi đi nhé!” Người nọ phủi bụi trên vai Công Thành và nháy mắt với y.
Trước khi đi, người nọ còn sẵn tiện lấy theo vài trái hồng bỏ túi, sải
bước về phía cửa. Như sực nhớ ra gì đó, người nọ quay đầu lại dặn dò.
“Đừng đụng đến tên ở khách điếm. Hắn… là của ta. Ta cũng rất có hứng thú với bọn hổ ở Am Tiên, ngươi hiểu ý ta rồi đấy.”
Việc người nọ rời đi như giúp Công Thành trút được gánh nặng. Y từng
nghe nói Cao Vương của Cao tộc thần bí trên núi là một kẻ quái gở và tàn độc nhưng đây là lần đầu tiên y thấm thía được điều đó. Uống cạn chén
trà khiến Công Thành như sống lại. Vị đắng của nó như đánh thức Công
Thành giúp ông ta tin mình vẫn còn sống.
Phải thừa nhận rằng sau bao năm chinh chiến nơi sa trường, ngay cả khi
cận kề cái chết, Công Thành chưa bao giờ cảm thấy rõ được nỗi sợ. Nhưng
mọi sự đã đổi khác. Nỗi sợ hãi lánh xa ông ta năm nào giờ như bóng ma
đeo bám dai dẳng. Cảm giác bất an cứ thường trực ngày đêm không sao ngủ
được. Ở độ tuổi tứ tuần, ông ta trở nên hèn nhát và tham lam hơn. Đúng
hơn là lòng tham vô đáy đã biến ông ta trở nên tiều tuỵ và héo mòn với
những suy toan bẩn thỉu.
Công Thành bất chấp để đạt được thứ mình muốn. Kể cả việc bắt tay với
quỷ thần nhằm thực hiện mưu đồ bất chính của mình. Nhưng có lẽ, ông ta
đã lầm khi chọn ngồi chung thuyền với Cao tộc.
Rạng sáng hôm sau, đám cháy đã được dập tắt hoàn toàn. Người trong cung
hầu như phải thức thâu đêm suốt sáng mà thu dọn tàng dư đám cháy. Ngọn
lửa đi qua không chừa lại thứ gì, giống hệt khách điếm ngày hôm đó, tất
cả chỉ còn là một đống tro tàn. May thay, chẳng ai thiệt mạng cả.
Riêng Bình Nhi, cô bị thương nhẹ. Vốn dĩ cô chẳng bị sao nhưng Mộc Kha
lại cố tình làm cô bỏng nhẹ. Hắn bảo như thế sẽ giúp cô tránh khỏi nghi
ngờ bởi đêm xảy ra vụ cháy, chính mắt Mạn Quân thấy cô lao vào đỡ cái
cột ngã đè thay Như Y. Nếu trở ra mà không thương tích gì, hẳn sẽ làm
nhiều người lo ngại. Nữ đạo sĩ trước nay chưa từng có, ngoại trừ Mộc Kha vào cung mang tiếng là đạo sĩ đắc đạo trên núi, lại còn được vua tiến
cử, ảnh hưởng của hắn với mọi người ít nhiều cũng mang yếu tố tâm linh.
Việc hắn lao vào biển lửa cứu sống hai mạng người mà không chút thương
tích nào lại càng khiến người xung quanh thêm tin tưởng.
Mặt trời dần lên cao, chiếu rọi xuống mấy hàng cây đứng bóng.
“Bình Nhi, cô sao rồi? Đã khoẻ hẳn chưa?” Mạn Quân đột ngột bước vào đúng lúc Bình Nhi gỡ băng quấn.
Cô giật mình ngoảnh đầu lại, dùng một tay che vết thương trên cánh tay.
“Tôi không sao!” Bình Nhi lắc đầu. “Cũng nhờ Trời Phật phù hộ, phúc lớn mạng lớn, vết thương không ảnh hưởng gì.”
“Ta thật có lỗi, đêm qua không cứu được cô. Thật đáng hổ thẹn!” Mạn Quân hơi cúi đầu, đuôi mắt chùng xuống, cứ tự trách mình.
“Ngài ngốc quá! Nếu hôm qua ngài lao vào, chẳng phải hại cả hai chết
cháy sao? Mộc đại nhân là đạo sĩ đắc đạo, việc cần giúp phải giúp, ngài
hà cớ gì tự trách mình cho khổ.”
Nói hết câu rồi Bình Nhi vẫn thấy ngượng miệng bởi cụm từ “Mộc đại
nhân”, “đạo sĩ đắc đạo”. Tóm gọn lại cũng chỉ là yêu quái giả thần giả
quỷ thôi.
“Cũng may là có ngài ấy, chốc nữa ta sẽ qua đó bày tỏ cảm kích. Giờ ta
chuộc lỗi với cô trước.” Mạn Quân nói rồi cho tay vào túi áo, lấy ra một nhúm lông vàng vàng. “Cô xem, ta mang gì đến này.”
Cục lông ấy khẽ động đậy rồi ngước đôi mắt đen sáng ngời nhìn Bình Nhi. Hoá ra là một chút gà con.
“Lần trước khi cô cùng ta đến nhà Thịnh Dật, ta thấy cô vuốt ve mấy con gà con nên nghĩ cô thích gà. Thế nào, có vui không?”
“Có chứ! Đợi lớn thêm chút nữa sẽ ngon lắm! Tôi cũng đang thèm thịt gà.” Bình Nhi nâng nâng con gà lên soi kĩ từ đầu đến chân, toe toét nói với
Mạn Quân. "Cảm ơn ngài!"
Mạn Quân vì câu nói vô tư này của cô mà bị doạ cho một phen. Vốn dĩ tặng gà cho cô vì tưởng cô thích nuôi gà, nào ngờ là lại thích gà trụi lông
yên phận trên đĩa. Tâm hồn ăn uống của cô làm Mạn Quân sực nhớ với người mình gặp trên đường đến đây.
“Vừa nãy Mộc Kha cũng nói y hệt cô. Thấy ta cầm con gà này cũng một hai
dặn dò ta vỗ cho nó thật béo đặng có mà làm tiệc tiếp đãi bằng hữu. Bao
gồm cả chuyện ở Yên Thành và vụ cháy đêm hôm qua nữa, ta thấy hai người
có duyên thật đấy.”
Bình Nhi vừa nghe đến hai từ “Mộc Kha”, nụ cười liền tắt ngấm.
Phải, đúng là cô và hắn có duyên nhưng đáng tiếc lại là nghiệt duyên.
Đời này kiếp này lẽ ra không nên dính dáng đến hắn mới đúng. Lẽ ra cô
nên tiếp tục trốn chạy như mình đã từng mới đúng. Nhưng cô không thể,
bởi Kính Dực đã xuất hiện rồi. Cô không muốn mình lại bị hận thù che
mắt, đến nỗi quên đi lời mình đã hứa.
Đáp đền ơn cứu mạng của Kính Dực năm xưa, dù có trải qua muôn trùng kiếp nạn cũng nhất định phải cứu lấy người đó. Nếu cô nhớ không nhầm, Kính
Dực trước khi ra đi vẫn còn lời trăn trối chưa kịp nói hết. Tuy không
biết rõ điều anh ấy muốn nói là gì nhưng cô nghĩ ít ra vẫn có thể tìm
anh ấy ở những kiếp sau mà bù đắp cho anh ấy. Nhưng bù đắp bằng cách nào nếu chẳng may Mạn Quân lại là Dực Thánh Vương?
Dòng suy nghĩ đứt đoạn. Cô trả con gà lại cho Mạn Quân, nhìn người đối diện với ánh mắt đầy hồi tưởng.
“Ngài biết không, ngài rất giống với một hảo bằng hữu tôi từng quen
biết, khác ngài một chỗ là người ấy sinh ra trong cảnh loạn lạc chứ
không sung túc như ngài bây giờ. Có điều, trái tim người ấy, người ấy
vẫn giữ cho mình một trái tim chính trực, một lòng trung quân ái quốc.”
“Vậy sao? Người bạn của cô thật đáng quý! Nhưng cô nói với ta những lời
này... Có ý gì khác chăng?” Mạn Quân giữ mắt đổi thẳng vào cô, nét mặt
thoáng chút khó hiểu.
“Không. Chỉ là đột nhiên nhớ đến vậy thôi. Ngài đừng để tâm. Mà giờ nhìn kĩ lại cũng không giống lắm. Anh ấy đẹp trai, cao to hơn ngài nhiều,
trông khoẻ khoắn chứ không trắng trẻo, ốm yếu như ngài đâu. Và còn nữa…”
Bình Nhi chỉ tay vào giữa ngực Mạn Quân, nói như châm chọc.
“Người ấy không đeo thẻ gỗ như ngài, bơi cực giỏi và trí nhớ cực kì tốt.”
Mạn Quân nghe xong những lời này, phút chốc mặt đỏ gay gắt. Xưa nay Mạn
Quân chưa từng bị người khác chê cười. Sống trong nhung lụa, nịnh nọt
bủa vây, nay lại bị người con gái mình thích cười cợt như thế, ít nhiều
cũng đụng chạm đến lòng tự ái của Mạn Quân. Biết có lẽ cô chỉ đang nói
đùa nhưng lòng cũng suy tư ghê gớm lắm chứ.
“Cô cứ sỉ vả ta như thế đấy à? Thật làm ta buồn chết được. Vì chuyện cô vượt ngục, cô có biết ta đã phải vất vả thế nào không?”
“Đúng thật là ngài biết chuyện tôi bị truy nã. Sao lại còn giữ tôi lại? Chẳng lẽ…”
“Tất nhiên là ta biết. Khắp thành Thăng Long, đi đâu cũng thấy lệnh truy nã cô. Nhưng cô yên tâm, cô chưa nghe câu 'Nơi nguy hiểm nhất cũng là
nơi an toàn nhất' à? Còn đâu tốt hơn cung điện Hoa Lư này nữa?”
“Ngài nói thế nhưng tôi vẫn lo lắm. Đinh công tử, tội bị người khác hãm
hại. Ngài phải tin tôi. Trước khi trở về Thăng Long, tôi nhất định phải
giải oan cho mình.”
“Ta tin cô không phải loại người đó. Hẳn trong lúc chúng ta điều tra đã
có kẻ biết được, lợi dụng cô thân cô thế cô mà đẩy cô gánh tội thay. Cô
đừng lo, ta nhất định sẽ giúp cô đòi lại công bằng. Cô cứ ở lại đây vài
hôm nữa, ta đã nhờ Mộc Kha nói với người trong cung rằng cô là người của ngài ấy. Vị thế của Mộc Kha tại Hoa Lư không nhỏ, chắc chắn không ai
nghi ngờ cô.”
“Cảm ơn ngài! Tôi rất cảm kích. Suy cho cùng đây cũng là cung điện Hoa Lư, ‘giấu đầu lòi đuôi’, tôi vẫn phải thu xếp sớm.”
Mạn Quân nghe thế nên vẫn chưa an lòng, nhẹ nhàng đặt nhẹ tay mình lên tay cô, dặn dò cẩn thận.
“Ta biết cô chịu nhiều vất vả. Nhưng cô yên tâm, ta sẽ làm sáng tỏ vụ
này, trả lại sự trong sạch cho cô. Chốc nữa ta phải trở về Thăng Long
rồi, nếu cần ta giúp đỡ, cô cứ việc nhắn lại với người của ta hoặc tìm
ta ở Đinh phủ. Cô đừng ngại, xem như đáp đền ơn cứu mạng ta lần trước.”
Bình Nhi ngạc nhiên nhìn Mạn Quân, ánh mắt rớt xuống bàn tay ấm áp đang nắm tay mình, cô vội vàng rụt tay lại.
Hành động của Mạn Quân chẳng rõ là cố ý hay vô thức. Hơi thiếu tự nhiên
một chút, Mạn Quân khoanh tay trước ngực, thẳng lưng nói dõng dạc.
“Ta biết, người cứu ta suýt chết đuối hôm ấy là cô. Chuyện khi ấy đùa cô chút thôi. Chẳng lẽ thật hay mơ ta còn không phân biệt nỗi?”
Mạn Quân vờ đanh mặt, hướng mắt sang đằng khác.
“Ta biết rồi, trước giờ cô toàn khinh thường ta chứ gì, nghĩ ta là một tên ham chơi, vô dụng chứ gì. Ta biết, ta biết.”
“Đinh công tử, làm gì có chuyện đó. Ngài nghĩ oan cho tôi rồi.” Bình Nhi lập tức “chữa cháy”, cười giả lả rồi nắm tay áo Mạn Quân, xoay người
anh lại. “Với tôi đây, Đinh công tử là giỏi nhất.”
“Thật không?” Mạn Quân liền thay đổi thái độ ngay, mau chóng vui vẻ trở lại, cách cư xử chẳng khác gì một đứa trẻ.
Bình Nhi gật gật đầu, kiên định nhìn Mạn Quân như thể chứng minh những
điều mình nói là sự thật. Nhưng sự thật đúng là như thế mà. Mạn Quân tuy là quý tử nhà “trâm anh thế phiệt” nhưng anh cũng rất giỏi lục nghệ. Có một lần tình cờ đến Đinh phủ, chính mắt Bình Nhi thấy Mạn Quân đấu tay
đôi với Nguyễn Khánh, võ nghệ rất mực cao cường.
“E hèm… Thế thì được.” Mạn Quân bặm môi, cố giữ cho mình không khỏi mỉm cười.
“Ơ, thế còn đứa bé đi theo tôi, anh có thấy đâu không?” Bình Nhi lật chăn lên rồi đảo mắt tìm quanh.
“Không sao, con bé rất khoẻ mạnh. Hình như Mộc Kha vừa dẫn đi chơi rồi.”
Lại là Mộc Kha. Mỗi lần cái tên này được thốt lên là mỗi lần lòng cô cuộn sóng.
Chiều hôm đó, đúng như lời Mạn Quân nói, anh từ biệt cô trở về Thăng Long. Bình Nhi lén yểm một chữ 防 lên tấm thẻ gỗ của Mạn Quân. Có như vậy mới làm cô yên tâm được. Giả sử gặp chuyện bất trắc, ít nhất anh vẫn có thể nhờ nó thoát nạn một lần.
Mọi chuyện tạm thời đã được sắp xếp ổn thoả. Sau khi Mạn Quân lên đường, Bình Nhi lập tức sắp xếp hành lý lén rời khỏi Hoa Lư ngay tờ mờ sáng
hôm sau. Dự là sau khi tìm Đình An để giao Như Y lại, cô sẽ bắt tay vào
điều tra vụ lúa chết ngay. Bời theo dấu vết để lại, hẳn đây là trò của
lũ yêu phá phách bày ra.
Nhưng ngặt một nỗi, Mê Hồn Hương yểm trên người Như Y đã hết tác dụng
hoàn toàn, đồng nghĩa với việc cô bé đã nhớ lại hết toàn bộ sự việc hãi
hùng xảy ra ở khách điếm kia.
"Em muốn tìm u!” Như Y gào khóc rồi chạy ra cửa.
Vừa hay, Mộc Kha từ ngoài bước vào, va phải Như Y. Hắn cúi xuống nhìn
gương mặt ướt át, thấy thân hình bé nhỏ như cây nấm trông cưng cưng nên
tiện tay bế lên. Ai ngờ, tiểu nha đầu còn khóc dữ dội hơn trước.
“Thả em xuống, thả em xuống. U ơi! U!”
“Như Y xinh đẹp, em không nhớ anh à? Ngoan, đừng khóc, chốc nữa anh sẽ dẫn em đi gặp u. Được không?”
Mộc Kha lấy tay áo lau khô nước mắt trên gương mặt bé nhỏ. Bình Nhi đứng một bên nhìn hai người bọn họ. Ngày xưa hắn cũng từng đối xử như thế
với cô, chiều chuộng cô hết mực như thế. Khi ấy còn là trẻ con, nghĩ lại thấy mình quả thật quá tin người.
“Như Y, mau qua đây nào.” Bình Nhi dang tay về phía trước nhưng đổi lại là sự thờ ơ của đứa trẻ.
“Không! Như Y phải gặp u. Khi nào gặp u, em sẽ mách mẹ, chị là người xấu!” Cô bé nói với giọng tức giận.
“Như Y, u em hiện chưa khoẻ hẳn nên mới nhờ chị này chăm sóc. Em đã quên chị này chính là người đã cứu em đó sao? Làm người phải biết đạo lý
“uống nước nhớ nguồn”, đền ơn những người đã giúp đỡ mình mới được chứ.” Mộc Kha dịu dàng vuốt tóc con bé.
Con bé nín thinh, quay qua nhìn cô rồi lại nhìn Mộc Kha. Hắn lấy trong túi áo một cái bánh in và đưa cho Như Y.
“Bánh để dành ăn sau. Giờ chúng ta đi ăn sáng nhé!”
Chỉ đợi Như Y đồng ý, hắn liền nhìn sang cô mỉm cười. Hắn biết cô sẽ
không bỏ mặc bé con đi một mình với người như hắn. Hắn biết chỉ có thể
dùng cách này mới có thể được dạo phố cùng cô thôi.
Bình Nhi phẫn nộ nhìn hắn, không buông lời nào. Cô biết miệng lưỡi hắn
điêu ngoa nhưng so với việc cô dùng Mê Hồn Hương với một đứa trẻ có khác gì. Nhưng ở cạnh hắn như ở cạnh đống lửa, cô liền cự tuyệt.
"Không được!" Cô nói rồi dành lại đứa trẻ, mặc cho nó khóc thét om sòm.
Mộc Kha vẫn quyết theo tiễn cô. Da mặt hắn cũng dày thật. Sau bao nhiêu
chuyện hắn gây ra cho cô, hắn vẫn bám theo cô làm như thân thiết lắm. Dù khó chịu nhưng Bình Nhi vẫn cố nhẫn nhịn. Duy chỉ có hắn hình như là
vui lắm.
Đến bến sông Hương mà đò chẳng thấy đâu. Chỉ thấy một màn sương khói phủ quanh mặt nước cùng cái lạnh cắt da thịt.
“Sau vụ việc ở Yên Thành, mọi người thường ít ra đường khi trời chưa sáng hẳn hay chạng vạng tối.” Mộc Kha thản nhiên mở lời.
“Ngươi cố tình không nói ta biết có phải không?”
“Vì ta vốn định mời nàng đi ăn sáng. Không muốn cảm lạnh thì theo ta.”
Bình Nhi vẫn lưỡng lự không đi. Cô nắm chặt lấy tay Như Y, phân vân
không biết có nên nghe theo hắn không, biết đâu lại là một trò lừa đảo.
Như đoán được ý cô, Mộc Kha phì cười, nắm lấy tay còn lại của Như Y.
“Nhi Nhi, nàng giờ đã là người của Vạn Yêu Sơn, chân khí cũng không còn
được như xưa, lại vơi quá nhiều vì cứu kẻ nào đó sắp chết đuối. Ta không lí gì lại hãm hại nàng. Kẻo nàng lại bảo ta ỷ mạnh hiếp yếu.”
Mộc Kha, hắn biết chuyện cô cứu Mạn Quân. Vậy người cứu cô dưới hồ hôm đó, tràng tên bay dưới nước đó không lẽ là của Mộc Kha?
“Phải, ta là người đã cứu nàng. Nhi Nhi, ta đang cố chuộc lỗi với nàng
nhưng nàng… thật sắt đá quá! Ít ra trước khi đi, để ta mời nàng và bé
con đây một bữa chứ?”
Theo chân Mộc Kha vòng vèo trong mấy con hẻm nhỏ thông ra một con đường
hoang vắng, nhà cửa thưa thớt, gần đồng lau và có nhiều xe bò vận chuyển lúa qua lại. Mùi phản phất quanh đấy chẳng dễ chịu chút nào khi mà cứ
đi vài bước lại gặp một bãi phân bò. Bình Nhi chẳng hề có ấn tượng gì
với nơi này cho đến khi Mộc Kha dừng lại trước một quán ăn lợp lá vắng
vẻ.
“Trông quen đúng chứ? Tiếc là ta không tìm được nơi nào có mùi vị giống
trước cả. Nói thế chứ ta cũng không nhớ rõ lắm, vị giác ta không tốt
mà.”
"Quán ăn nào chả giống nhau." Bình Nhi lầm bầm trong miệng nhưng âm lượng đủ để Mộc Kha nghe được.
Mộc Kha đặt Như Y xuống, nhìn Bình Nhi và ngập ngừng chỉ tay vào bảng
hiệu. Hắn hắn đã phải cố gắng nhiều lắm để trò chuyện với cô một cách
bình thường nhưng chẳng lần nào thành công cả.
Cô cũng chẳng buồn đáp lại, nắm tay Như Y bước vào trong.
“Ôi chao! Sáng sớm đã có khách quý mở hàng. Cho hỏi ba người dùng gì?” Người thanh niên niềm nở hỏi.
“Ba tô bún nước, một không bỏ hành.” Mộc Kha nói.
“Cho ta thật nhiều hành.” Bình Nhi vội tiếp lời.
“Một tô ít nước nhé!”
“Tôi thì nhiều nước.”
Mộc Kha chống tay, khoé môi vẫn nhếch lên, nhìn người đối diện.
“Đừng bỏ ớt.”
“Nhiều ớt.”
Kết quả của việc cố chấp, Bình Nhi lãnh đủ cả. Nhất là ở miệng, lưỡi, cổ họng và bụng cô, nóng không tả nổi. Đến cả người phục vụ cũng tỏ ra ái
ngại khi đặt tô bún hăng hăng, đỏ tươi và đầy ắp ớt trước mặt Bình Nhi.
“Nàng còn ăn được nữa không?” Mộc Kha cố nín cười, dừng đũa e ngại hỏi.
Bình Nhi không đáp. Mồ hôi ướt đẫm cả mặt và tóc cô, thê thảm hệt như chú cáo bướng bỉnh mắc mưa vậy.
“Nhi Nhi, nàng ghét ta lắm à?” Mộc Kha thì thầm hỏi, ánh mắt đượm buồn.
“Phải.” Bình Nhi ngẩng gương mặt đỏ hoe lên nhìn Mộc Kha.
Hắn nhìn sâu vào mắt cô hồi lâu, nói với cô bằng giọng nói ngọt ngào nhất.
“Nhưng ta yêu nàng. Chúng ta có thể bù trừ cho nhau.”
Mọi hành động của cô tức khắc khựng lại. Trái tim chẳng chịu nghe lời,
đập nhanh như một con ngựa bất kham, điên cuồng và dữ dội. Nhưng lí trí
cô vẫn không ngừng nguyền rủa Mộc Kha.
“Ngươi yêu ta? Đóng kịch cũng giỏi lắm. Còn ta lại rất rất rất hận
ngươi! Đến cả việc nhìn ngươi hít thở ta đã ghét không chịu nỗi. Mộc
Kha, sao trên đời này lại có thể loại lì lợm như ngươi nhỉ? Được, ngươi
nói muốn chuộc lỗi, ngươi nói yêu ta, bù trừ? Vậy thì hãy buông tha cho
ta đi, đừng đeo bám ta nữa, có được không?”
“Không được.”
Nói nhiều như vậy rốt cuộc cũng công cốc. Đã là chấp niệm thì không thể
bỏ, hắn càng không muốn bỏ. Với Mộc Kha, Bình Nhi với hắn từ lâu đã là
chấp niệm rồi.
Hắn đưa tay kéo bát bún của cô lại, dốc ngược hết đống bún lẫn nước đỏ
tươi vào bát mình và ăn ngon lành. Hắn đẩy cốc nước và bình trà về phía
cô một cách dứt khoát và gọi cho cô một chén chè trôi.
Không phải hương vị ngày xưa cô thường ăn, ông lão chủ tiệm ngày nào
cũng chẳng còn. Khách khứa đông đúc, phố xá tấp nập ngày nào cũng trôi
xa. Người cũ ra đi, người mới cũng chẳng ai đến. Cái quán chè một thời
nổi tiếng khắp thành Hoa Lư, cái quán mà người người lặn lội đường xa
đua nhau đến chỉ để nếm hương vị của một chén chè giờ thành ra thế này.
Đời người ngắn ngủi. Phải chi đừng quá thân với con người. Họ sinh ra,
lớn lên và mau già lắm. Chớp mắt một cái đã qua hai mươi mùa xuân, chớp
mắt hai cái đã còn đàn cháu đống, ba cái đã bạc hết mái đầu. Và rồi ai
cũng về với đất. Phải trải qua sinh lão bệnh tử, kết thúc một kiếp
người.
Chứng kiến cảnh một người lớn lên rồi chết đi trong khi mái tóc mình vẫn xanh, thật sự đau khổ lắm! Suy cho cùng, những kẻ như cô, như Mộc Kha,
Đình An mới là những kẻ đáng thương nhất. Đáng thương vì phải cô độc
chứng kiến những người thân thuộc với mình lần lượt về thế giới bên kia, vì trường thọ nên những kẻ như cô mới không biết trân quý cuộc sống.
Bình Nhi chưa bao giờ hối tiếc vì những điều mình chưa hoàn thành những
ngày còn trẻ bởi cô biết thời gian của mình còn dài. Nay không làm thì
mai làm, còn không thì ngày kia, ngày kia nữa. Nhiều khi cô cũng muốn
kết thúc kiếp này của mình, để cắt đứt mối tơ tình giữa mình và Mộc Kha
nhưng tiếc thay bản thân lại có đến chín mạng. Ngẫm lại, ngày hắn chặt
mất một cái đuôi của cô cũng xem như là chuyện tốt.
Bỗng từ ngoài cửa vọng vào những tiếng bước chân dồn dập cùng giọng nói oang oang của lính tuần nào đó.
Bình Nhi toan đứng lên định ra ngoài nghe ngóng tình hình liền bị một bàn tay ấm nóng khác nắm lại.
“Để ta ra xem cho. Nàng ở đây với Như Y đi.” Hắn nghiêm túc nói với cô.
Cô dứt mạnh tay ra khỏi hắn như chú chim nhỏ phát hiện có kẻ thù đến gần vội bay vụt đi, nhưng thay vì sợ hãi, sự kinh tởm từ cái chạm ấy chiếm
phần nhiều hơn.
Mộc Kha lặng người như đã hiểu. Nén sự hụt hẫng vào bên trong, hắn cố
nặn ra một nụ cười mỉm với cô nhưng căn bản chẳng lọt nổi vào mắt Bình
Nhi. Đợi hắn đi rồi, cô liền trút một hơi dài như thể ngàn năm nín thở.
“Mọi người nghe đây. Triều đình đang truy nã người được phát hoạ trong
cáo thị này. Nếu ai bắt được người này, phải lập tức báo cho quan huyện, sẽ được trọng thưởng. Nếu ai che giấu tội nhân, lập tức sẽ bị xử phạt.”
Bố cáo dán cách quán ăn nơi Bình Nhi ngồi không xa nên cô có thể nghe rõ được. Đột nhiên chuyện này lại làm cô lo lắng, nhớ đến những lời Đình
An nói. Cô hiện giờ đang là phạm nhân bị truy nã, rất có thể bố cáo dán
ngoài kia ám chỉ cô cũng nên.
Nếu lại bị bắt, cô sẽ khó mà minh oan, chưa kể đến việc vượt ngục từ
Thăng Long đến Hoa Lư không phải chặng đường ngắn ngủi. Há chẳng khác
nào tự tố cáo mình là kẻ phạm tội thật sự đâu chứ. Còn Mộc Kha, hắn bảo
đi xem một chút nhưng rốt cuộc lại không quay lại, lẽ nào…
“Như Y, chúng ta đi thôi.” Bình Nhi để tiền lại trên bàn, hấp tấp bế lấy Như Y và chạy ra cổng sau.
Đáng tiếc, vừa quay người lại, nửa bước chưa chạm đất thì người của
triều đình đã bao vây tứ phía. Mũi giáo vây kín xung quanh cô không có
đường lui.
“Chị ơi, bọn họ là ai thế hả chị? Em sợ quá!” Như Y bám chặt lấy cô.
“Không sao, đừng lo, có chị đây.” Bình Nhi đưa tay xoa đầu đứa trẻ, mắt lăm lăm nhìn vào toán lính dè chừng.
Chợt gần đó có người cười vang.
“Phạm nhân Lục thị, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi. Ha ha… Còn không mau
đầu hàng?” Một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, đầu quấn khăn, nom già dặn bước vào giữa vòng vây.
Lính lệ tách sang hai bên mở đường cho ông ta đi đến. Hẳn ông ta là huyện lệnh chốn này.
“Tôi phạm phải tội gì?”
“Ha ha… Ngươi chớ có làm bộ làm tịch. Ta đây đã biết ngươi chính là kẻ
gây ra vụ lúa chết hàng loạt, lại còn cả gan vượt ngục đến đây. Mộc đại
nhân, hạ quan nói có đúng không ạ?”
Tên quan huyện vừa hét lớn với cô lại quay sang nhỏ nhẹ với kẻ được gọi
là Mộc đại nhân vừa điềm tĩnh bước vào kia. Vận y phục trắng, đôi mắt
phù quang lạnh lẽo cùng đôi môi lúc nào cũng mỉm cười, còn ai khác ngoài Mộc Kha ra.
Bình Nhi quét mắt từ trên xuống dưới, nhìn chung cô chẳng thấy ngạc
nhiên gì cả. Cảm giác hệt như lâu ngày không ăn lại món ăn mình không
thích, thừa biết không hợp khẩu vị, ăn hoài thì ngán nhưng ăn mãi rồi
cũng thấy bình thường.
Cô nào có muốn như thế nhưng vì hoàn cảnh đưa đẩy, đành chấp nhận thôi.
Giống như cô lúc này đây, đành phải chấp nhận việc bị Mộc Kha lừa gạt
lần nữa.
Cô nhếch mép cười mỉa.
“Bỉ ổi! Được, cứ bắt ta, đứa trẻ này không có tội tình gì cả.”
“Làm sao ta biết nó có phải đồng bọn của ngươi hay không? Lũ con nít
càng ngày càng ranh ma. Tất cả mau bắt trói chúng lại, đừng để bọn chúng chạy thoát.”
“Rõ!” Đám lính đồng thanh đáp lời, xúm vào trói cả cô lẫn tiểu nha đầu bằng dây thừng.
Tất nhiên Bình Nhi không thể cam chịu như thế, nhất là khi làm liên luỵ
đến những người ở bên cạnh cô. Ngay khi cô vừa quyết định phá vỡ quy tắc không dùng phép thuật với con người mà Vạn Yêu Sơn ban hành, đâu đó
trong tâm trí cô lại vang lên giọng nói của hắn.
“Nàng nghĩ có thể thoát được khỏi đây và dẫn Như Y cao chạy xa bay sao? Nàng đừng quên, đứa trẻ ấy khác với nàng. Nó là người.”
“Mộc Kha, ngươi thật quá bỉ ổi! Tại sao lại năm lần bảy lượt hãm hại ta?”
“Chẳng phải ta đã nhắc nhở nàng đừng dây dưa với Đinh Mạn Quân sao? Rồi nàng sẽ hiểu, ta làm vậy chỉ vì muốn tốt cho nàng thôi.”
“Có phải ngươi đã vu oan cho ta? Những chuyện này đều là do ngươi sắp đặt?”
“Phải. Nàng biết vậy thì tốt.”
“Tên khốn kiếp, vô liêm sỉ, vô nhân đạo!”
Mộc Kha cười tươi rói với cô, đưa ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai.
“Giải đi.”
Người của quan huyện theo lệnh, mau chóng vây bắt hai người.
“Khoan đã! Thả ta ra! Các ngươi không nghe hắn nói sao? Hắn là chủ mưu, đồ ngậm máu phun người! Thả ta ra…”
Những người ở đó căn bản chẳng hiểu Bình Nhi đang nói gì. Chỉ biết từ
nãy đến giờ, cô gái bị vây bắt nọ căm phẫn nhìn người đàn ông vận y phục trắng một lúc lâu, chẳng hề nói gì cả. Vậy mà khi bị giải đi lại đùng
đùng vu khống cho người kia.
Mộc Kha thoáng nhìn bát chè dang dở trên bàn đặt cạnh bát mì đầy ớt đỏ ối.
Đáng lẽ nên đợi cô ăn xong mới đúng.
Trên đường áp giải, băng qua rừng trúc, bất ngờ một trận cuồng phong
không biết từ đâu kéo tới, thổi bay hết người của quan phủ. Rừng trúc
không ngừng rung chuyển mặc gió gào thét, lá khô lẫn cát bụi mịt mù xoay vần. Nếu không nhờ sợi dây thừng buộc Bình Nhi và Như Y lại với nhau bị mắc lại tảng đá to, hẳn cả hai cũng bị cuốn luôn một thể.
Đang yên đang lành lại có gió to như thế, cô đoán hẳn xảy ra biến hoặc do kẻ khác cố tình bày trò.
Bình Nhi đưa tay chắn gió, tức khắc cả người bị kéo ngược lên trước bằng một lực thật mạnh. Kẻ nào đó đã túm lấy sợi dây và lôi cả hai trượt
tới. Bụi bay vào mắt nên Bình Nhi không thể thấy rõ. Nếu chẳng may là kẻ thù, chỉ cần xác định hắn không phải người, cô sẽ lập tức ra tay ngay. Ở thế bị động như vậy quá đủ rồi.
Nhưng khi đến đủ gần với người lạ trước mặt, cuồng phong cũng ngừng quay cuồng, Bình Nhi mới nhận ra đấy là người quen. Không phải một mà đến
những hai, có cả kẻ đáng ghét lúc trước còn đãi cô ăn, lúc sau đã bán
đứng cô. Vừa định động thủ với Mộc Kha thì người đứng cạnh – Đình An
liền lên tiếng trước khiến cô không còn thiết tha gì đến Mộc Kha nữa.
“Mạn Quân của em xảy ra chuyện rồi. Theo anh đến Thăng Long, mau!”