– Ý nàng là, không có ai ở đây, ta liền có thể?
– Ngươi không thể…
Thôi Ngọc chìm trong đôi mắt của hắn, đầu óc trở nên mông lung. Đôi tay gian xảo không ngừng giao động trên
người nàng, mắt thôi ngọc ngấn nước, tỏ vẻ đáng thương nhìn
Từ Thanh Minh.
– Huynh không thể cản ta!
Trong viện có người lớn tiếng nói, Thôi Ngọc nhìn lướt qua bả vai Từ Thanh Minh, kinh ngạc phát hiện có một người khác đứng trong viện, kẻ đó có phần hơi giống với
Thượng Sinh Tinh Quân!
– Làm càn! Ta là ca ca của ngươi! Ta không
đồng ý hôn sự này, ngươi dám tìm tới Nguyệt Lão, nay còn mời
cả Hồng Nương tới đặt sính lễ!
Thượng Sinh Tinh Quân nhìn kẻ giống hắn tới năm phần kia, cố gắng kìm nén tức giận, không cãi lại.
– Ngươi cả ngày khen nàng ta tốt, nhưng ngươi
nhìn xem, nàng ta với nam nhân kia đang làm gì? Mắt ngươi mù rồi sao? Đừng nói là ta không đồng ý, Tam quân Phúc Lộc Thọ cũng
không ai đồng ý!
Chiều cao luôn là khúc mắc trong lòng nàng nha!
Khi nàng còn sống, nàng chỉ là một tiểu
khất cái, ăn không đủ no, tổn hại đến thân thể, vóc dáng cũng
không thể cao lên được. Mặc dù sau này Từ Thanh Minh đều cho
nàng ăn sơn hào hải vị, nhưng nàng vẫn không thể cao lên tới
ngực hắn.
Nhưng hiện tại, đúng thực nàng đã cao tới ngực Từ Thanh Minh.
– Không phải do ngài lùn đi chứ?
Địa phủ không phải là nơi có thể nuôi dưỡng
người, huống chi là người đã chết còn có thể thay đổi được
hình hài.
Từ Thanh Minh cười khẽ, như thể hắn sẽ đoán được nàng sẽ nói như vậy:
Từ Thanh Minh cười khẽ ra tiếng, hắn duỗi tay nhéo mũi Thôi Ngọc, quay đầu rời đi. Lúc gần đi qua Tư Mệnh
Tinh Quân đang đứng chau mày ngoài cửa, hắn dùng ánh mắt khiêu
khích nhìn, như thể đối với hắn, bọn họ chỉ là trò khôi hài, không hơn không kém.
Tư Mệnh Tinh Quân vốn dĩ đã không vui, nay
thấy ánh mắt của hắn liền nổi giận đùng đùng. Thân đệ của
hắn tới cầu thân, bị một tên nam nhân lai lịch bất minh chê
cười, thử hỏi Lục Đẩu Tinh Quân bọn họ còn đâu mặt mũi mà
gặp chúng tiên trên Thiên Đình?
Hắn vừa muốn mở miệng, Thượng Sinh Tinh Quân
nắm chặt lấy ống tay áo hắn, Tư Mệnh Tinh Quân vung tay lên, dứt khỏi tay hắn, quát:
– Chuyện này không thể thương lượng! Ta sẽ
không đáp ứng hôn sự này, ngươi lập tức theo ta trở về, sau này không được tới nơi này nữa!
Nói xong liền túm cánh tay Thượng sinh tinh
quân, lôi hắn ra ngoài, đồng thời âm thầm thi pháp, muốn dạy cho Từ Thanh Minh một bài học. Không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt,
khi hắn quay lại, Từ Thanh Minh đã rời đi từ sớm, nào có thấy
bóng dáng ở đó.
Đám tiểu quỷ vây quanh nhanh chóng tản đi,
chạy đến quán trà ven đường nói chuyện phiếm, bỏ mặc Thôi
Ngọc vẫn đang kinh hồn bạt vía ở trong phòng.
Thôi Ngọc che trái tim đang loạn nhịp trong
lồng ngực lại, nàng ngây ngốc ngồi trên giường nửa ngày, sau
đó dứt khoát mặc lại quần áo, chèo lên giường trùm chăn suy
nghĩ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng ngủ lúc nào không hay.
Chờ nàng tỉnh lại, không gian cũng đã tối đen như mực.
Mặt trời nhỏ của Diêm Vương cũng đã quay trở lại trong chiếc rương bảo bối, không gian tối đen không chút ánh sáng.
– Tiểu Tư Mệnh đã đáp ứng ta, đem kiếp số
“hai chân tàn phế” viết vào mệnh cách của ca ca. Ngươi lần này
hạ phàm, giúp hắn lịch kiếp, nhưng nhớ là phải khiến hắn tàn phế, hơn nữa là phải do chính ngươi gây ra.
Sau đó hắn chợt im lặng, giọng điệu không vui không giận tiến tới gần nàng:
– Ta nghe nói, kiếp trước ngươi thuê người đến đánh gãy chân ca ca ta? Gan cũng không nhỏ! Ngươi còn dám có tâm tư như vậy, xem ta có bẻ gãy cổ ngươi không?