Nàng cố hết sức mở to mắt, nhìn ánh mặt
trời đang hắt trên gương mặt mình, cảnh vật xung quanh mờ mờ ảo ảo, chỉ có tiếng tranh luận không ngừng vang lên bên tai nàng.
– Thừa tướng thông đồng với địch bán nước, tội không thể tha! Xin thánh thượng nghiệm trị tội thần!
– Chứng cứ đâu? Trịnh tướng quân, không có
chứng cứ mà dám bôi nhọ mệnh quan triều đình, ngươi đây là
muốn nghi gián quân thần….
– Chứng cứ tất nhiên là ta có, hiện đang ở trong thư phòng của thừa tướng. Xin bệ hạ điều tra rõ việc này.
Thôi Ngọc đưa mắt về phía nơi phát ra âm
thanh, nàng thấy hai lão nhân tuổi ngoài ngũ tuần mặc quan phục đang dơ tay chỉ vào mặt đối phương, miệng không ngừng nói, nước miếng văng tứ tung.
Hai người đang tranh cãi hăng say, bỗng lão
nhân gia có râu quai nón kia đột nhiên quỳ xuống, cởi bỏ mũ
quan, dập đầu liên hồi, khí phách nói:
– Vi thần nguyện lấy đầu ra đảm bảo, trong
phủ thừa tướng có chứng cứ thông đồng với ngoại bang! Cầu xin
bệ hạ ban thánh chỉ, lục soát phủ thừa tướng!
Sau đó, lão nhân gia kia nhìn vào vị quan bên cạnh đang tranh cãi với hắn:
– Thái phó lúc nãy không phải nói, Từ thừa
tướng là trung thân báo quốc, thiên địa chứng giám sao?? Sao bây
giờ không lấy đầu của mình để cam đoan cho thừa tướng?
Thái phó kia nghe hắn nói vậy lập tức quỳ xuống, không ngừng dập đầu trên điện, nhưng không nói ra lời nào hết.
Thôi Ngọc lúc này cũng xem như đã tỉnh táo
bảy, tám phần. Nàng bò trên vai Từ Thanh Minh, núp dưới tóc mai của hắn, nhỏ giọng hỏi:
– Ngài thật sự thông đồng với địch bán nước?
Mặc dù quan viên trong triều vừa vì hắn mà
đấm đá túi bụi, Từ Thanh Minh vẫn tỏ ra thảnh thơi, như thể
chuyện vừa xảy ra không hề liên quan tới hắn.
– Nếu không phải là ta thương yêu nàng, nàng
ở trước mặt ta gọi tên nam nhân khác, ta còn để nàng ngủ trong
phòng mình nữa không? Hả?
Khi hắn nói từ “hả”, Thôi Ngọc cười cười,
gương mặt nàng hơi đỏ lên, thẹn thùng đẩy tay Từ Thanh Minh, quay mặt đi không nói chuyện với hắn.
Cùng lúc đó, một thị vệ trong phòng hô lên:
– Tìm được rồi!
Thị vệ kia tay cầm phong thư, chạy vội tới bên người Trịnh tướng quân.
Tên tướng quân mở phong thư kia ra đọc, càng
xem gương mặt hắn càng đậm ý cười. Hắn cầm tờ giấy, lớn
tiếng quát Từ Thanh Minh:
– Nhà lao kia có không ít chuột bọ, nàng bé như vậy, nhỡ bị chúng bắt mất, ta cũng không biết đâu mà tìm.
– Mặc kệ! Dù thế nào ta cũng phải đi! Tối
hôm qua có người hạ thuốc mê vào trong phòng của ngài, nếu ta
sớm nói cho ngài biết, ngài sẽ có phòng bị, sẽ không bị kẻ
gian hãm hại đưa tới đại lao!
Thôi Ngọc dậm chân, chau mày, đóa hoa ở giữa trán nàng không ngừng nhăn lại.
Vẫn luôn là bộ dạng này.
Từ Thanh Minh trầm tĩnh, nhìn nàng đang cố gắng bò ra khỏi chiếc hộp.
Rõ ràng là nàng sợ tới mức tay chân đều
run, rõ ràng đây không phải là lỗi của nàng, nhưng tiểu Ngọc
nhi của hắn luôn không màng tới hậu quả, chạy tới che chắn
trước mặt hắn, bảo vệ hắn.
Năm trăm năm nước nàng như vậy.
Qua năm trăm năm, nàng vẫn thế.
– Nàng nói gì vậy? Đây là thiên kiếp của ta. Nếu nàng không muốn gây thêm phiền toái cho ta, nàng ngồi im ở
trong này, tới tối ta sẽ trở về.
Nhìn Thôi Ngọc vẫn đang cố gắng bò ra khỏi
hộp, Từ Thanh Minh đẩy nàng lại vào trong hộp, “cạch” một
tiếng, đóng nắp hộp lại.
Thôi Ngọc ngồi trong hộp, lúc đầu nàng còn
ồn ào đòi ra ngoài, nhưng sau khi nghĩ tới thiên kiếp của hắn,
nàng liền yên tĩnh lại.
Nàng chỉ là một phán quan âm phủ nhỏ bé, nếu không phải vì muốn hắn độ kiếp, nàng sao phải tới nhân gian này?
-. Đừng uổng phí sức lực. Hắc khí này là
ta luyện từ mấy ngàn yêu ma chết ở Nam Trung, ngươi chạy không
thoát đâu.
Thôi Ngọc bị treo trên ngọn lửa, mồ hôi không ngừng chảy xuống khóe mắt nàng.
Thôi Ngọc híp híp mắt lại, nhìn vào cái
bóng yểu điệu phía sau bình phong kia. Người kia cơ hồ đoán ra
được nàng đang nhìn mình, từ từ đi ra khỏi bình phong.
Thôi Ngọc vừa nhìn thấy người, nàng kinh hô: