Từ Thanh Minh thấy Thôi Ngọc vẻ mặt kinh hoàng sợ hãi, núp ở phía sau cục đá, thân mình không ngừng run rẩy, đang nhìn hắn chằm chằm.
Thấy nàng như vậy, trái tim cứng rắn của hắn bỗng trở nên mềm mại khác thường.
Hắn cúi người xuống, đầu ngón tay áp vào cái trán dính đầy đất cát của nàng, dịu dàng nói:
– Đứng lên đi, ta đưa nàng về.
– Ngươi… muốn đưa ta đi đâu?
Thôi Ngọc hiện tại chỉ là một cô nương nhỏ bé đúng nghĩa, vừa nghe
hắn nói muốn đưa nàng đi, đôi mắt hạnh mở to, vẻ mặt cảnh giác, thân
mình càng ra sức lùi lại, núp sau cục đá không chịu ra.
– Tất nhiên là về nhà dưỡng thương rồi. Tiểu Ngọc nhi, không phải mới vừa nãy nàng gật đầu đáp ứng rồi sao?
Từ Thanh Minh vừa dứt lời, miệng còn cười tươi như hoa đào nở, giọng
nói cũng rất nhẹ nhàng, giống như hắn sợ nếu nói nặng lời, nàng vì hoảng loạn quá độ mà chạy mất hút vậy.
Tiểu Ngọc nhi?
Thôi Ngọc ngẩn người nhìn hắn.
Trong trái tim đã ngủ yên suốt năm trăm của nàng, tựa hồ có cái gì đó đang rung động, không ngừng lan tỏa trong tâm trí, dù nàng có cố gắng
kìm nén thế nào cũng không thể ngừng lại được.
Nàng vô thức đưa tay lên che ngực.
Sau năm trăm năm, trái tim nàng vẫn có thể loạn nhịp vì hắn?
Năm trăm năm trôi qua, chưa từng có người nào gọi nàng với cái tên tiểu Ngọc Nhi.
Cũng chỉ có duy nhất một mình hắn – Từ Thanh Minh sẽ gọi nàng như vậy.
Kiếp trước, nàng chỉ là một tên ăn mày vô danh.
Không có ăn cũng không có mặc, thậm chí đến cái tên cũng chẳng có.
Khi ấy, Từ Thanh Minh đang trên đường đi câu cá, thấy nàng vì đói mà ngất xỉu bên đường, hắn rủ lòng thương hại nhặt nàng về.
Kết quả, ngày hôm đó hắn câu được rất nhiều cá.
Thôi Ngọc còn nhớ rất rõ, lúc trên đường trở về, chàng thiếu niên trẻ tuổi với tà áo trắng phiêu dật cưỡi ngựa về phía nàng, bên tai không
ngừng truyền tới nụ cười cao ngạo của hắn:
– Lần này dẫn ngươi đi câu lại có thể câu nhiều cá như vậy, vậy từ nay về sau sẽ gọi ngươi là tiểu Ngư nhi.
Đây quả thật không được coi là một cái tên.
Lúc đó, nàng chỉ ngây người, cũng không hề nói là không muốn có cái tên như vậy.
Về sau, khi đưa nàng về phủ, Thôi quản sự vào lúc ghi chép sổ sách
không biết ghi tên nàng thế nào, cố ý đi cầu Từ Thanh Minh cho nàng một
cái tên
Từ Thanh Minh lúc này đang ở trong phòng, được hai thị nữ đẹp tựa thiên tiên hầu hạ.
Một người thì đấm chân cho hắn, một người thì đút hắn ăn lê, khiến
hắn vui đến quên cả trời đất, quên luôn cái tên tiểu Ngư nhi mà hắn đặt
cho nàng.
Khi nghe Thôi quản sự nhắc đến, hắn thuận miệng đáp ứng:
-. Vậy lấy họ của ngươi, lấy tên tự là Ngọc.
**
Nhớ lại chuyện xưa, tâm Thôi Ngọc thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.
Kiếp trước Từ Thanh Minh suốt ngày ở trong Bách Hoa lâu, miệng đã
quen nói lời ngon tiếng ngọt, ai hắn cũng gọi là tâm can bảo bổi, ai hắn cũng nói là ngày nhớ đêm mong, tương tư khó dứt.
Miệng của hắn giống như là bôi mật ngọt vậy. Không biết bao nhiêu kỹ
nữ không thể cưỡng lại lời ngon tiếng ngọt của hắn mà thần trí điên
đảo, như si như say đem lòng yêu hắn.
Hồng trần vạn trượng, ai mới là kẻ thật lòng?
Lấy hết dũng khí, nàng nâng đôi mắt trong veo lên nhìn về phía Từ Thanh Minh, không chút e ngại nào.
Trông nàng giống như con nhím nhỏ bị chọc giận, đang xù lông
lên đánh trả, nhưng cũng giống như một vị cô nương bị ai đó làm tổn thương, trốn vào một góc yên tĩnh nào đó tự chữa lành
vết thương cho mình.
Tên cận vệ chiến thần kia nhanh chóng đi về phía cây ngô đồng, ngắt xuống một chiếc lá, niệm chú.
Không biết hắn từ đâu đưa tới hai con rắn nhỏ, buộc chúng vào đầu chiếc lá, trông không khác gì chiếc xe kéo.
Từ Thanh Minh cẩn thận đem Thôi Ngọc đặt vào trong chiếc lá,
nàng nhìn xung quanh một hồi, bỗng hứng phấn tới nỗi không
ngừng lăn trên mặt lá.
Nghe nói trên Cửu Trọng thiên có một chiếc chiến xa có thể
ngao du khắp thiên hạ, vật kéo xe là hai con Ứng Long – thần thú từ thời thượng cổ, chỉ có những thượng thần trường thọ cùng trời đất mới có thể ngồi lên đó.
Hiện tại cái lá này mặc dù chỉ là xe kéo bất đắc dĩ
được pháp thuật tạo ra, nhưng rắn cũng thuộc họ nhà rồng, như
vậy chẳng phải nàng đang được ngồi lên chiếc chiến xa huyền
thoại đó sao!
Nghĩ thôi cũng đủ thấy sung sướng rồi.
– Thích tới vậy sao? Ta chỉ làm tạm giống với chiếc chiến
xa kia. Chiến xa kia hàng trăm năm nay không có người cai quản,
nếu nàng thích, chờ lần này lịch kiếp xong, ta sẽ đem chiến xa đó tặng cho nàng, được không?
Chiến xa thần thánh kia hắn còn không thèm để mắt tới, nói chi là một phán quan nhỏ bé ở Địa Phủ như nàng.
Nàng vội vã nói:
– Không cần. Tiểu viện của ta ở dưới địa phủ rất nhỏ, không thể chứa nổi chiến xa lớn như vậy. Hơn nữa, chức quan của ta
vốn thấp, vốn không thể điều được thần long.
Từ Thanh Minh liếc nhìn nàng một cái, không lên tiếng.
Thôi Ngọc nhìn ánh mắt kia của hắn liền hiểu, đây là hắn đang không vui vì nàng dám bác bỏ ý định của hắn.
Đúng là dù nam hay nữ, ai cũng có sẵn cái tính bỉ ổi hạ lưu ẩn giấu trong người.
Chẳng hạn như khi Từ Thanh Minh trêu trọc Thôi Ngọc, nàng tìm mọi cách không để ý tới hắn, làm lơ hắn.
Thế nhưng bây giờ hắn không nói chuyện với nàng, nàng lại cảm thấy rất bất an, cảm thấy thiếu xót cái gì đó.
– Chiếc chiến xa kia, nếu nàng đã muốn, ta sẽ tặng cho nàng. Chỉ là da mặt nàng mỏng như vậy, chắc sẽ không nhận không quà ta tặng. Vậy đi, nàng cho ta biết nguyên nhân vì sao nàng tới
đây, coi như trao đổi với chiếc chiến xa ta tặng nàng.
Thôi Ngọc thật muốn kéo da mặt Từ Thanh Minh xuống, da mặt hắn không hề mỏng chút nào nha!
Chẳng qua, Từ Thanh Minh đã lên tiếng, thì dù da mặt không mỏng cũng phải mỏng
Nàng giữ vẻ bình thản, nói với hắn:
– Lần này ta tới dương gian là để thu hồn. Chắc ngươi cũng
biết, hiện tại trên dương thế đang có một tên đại gian thần,
chèn ép trung lương, áp bức dân lành. Chính vì chuyện này mà
địa phủ của ta việc trồng cao như núi, chỉ dựa vào mình Hắc
Bạch Vô Thường thì không đủ, nên ta phải tới hỗ trợ.