Trong đêm trăng huyền ảo lung linh, tiếng đàn êm tai văng vẳng, một đám
dã thú đông nghìn nghịt yên lặng ngồi nghe, từng cái đầu đung đưa đầy
hồn nhiên tự tại, càng nhìn cảnh này càng thấy thật rất hài hước. Dĩ
nhiên, trong số đó không bao gồm đoàn người Độc Cô Tuyệt đang bị chúng
vây quanh.
Vân Khinh nhìn đám thú vật to nhỏ lẫn lộn trước mặt.
Quả thật lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều thú rừng như thế này. Thật ra
trước đây tiếng đàn của cô cũng từng thu hút động vật tới nghe, có điều
chỉ là vài ba con mèo nhỏ, nào có được khung cảnh hoành tráng như hôm
nay bao giờ. Tuy cô vẫn nghĩ đám động vật này có khi còn tử tế hơn con
người, cô cũng rất thân với chúng, nhưng cũng làm sao đã thân được tới
mức này kia chứ.
Lẽ nào điều này có nghĩa là sự tiến bộ của cô
khi đàn khúc nhạc Thanh tân chú chứng tỏ nó có thể gọi tới bách thú? Bà
bà đâu có nói khúc nhạc này có công hiệu như vậy chứ? Mà cô cũng đâu có
đàn khúc Bách điểu triêu phượng (Trăm con chim về chầu chim Phượng) hay
Bách thú phổ (khúc nhạc trăm loài thú), sao lại có thể xuất hiện tình
cảnh này?
Vân Khinh nghiêng đầu nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra.
Khúc đàn để biểu đạt tâm tình lại có thể gọi thú vật tới. Điểm khác biệt duy nhất so với trước đây là khi ấy tâm trạng cô khá là lãnh đạm thản
nhiên. Có điều chưa hoàn toàn lãnh đạm đã bị vây chật kín thế này, làm
sao còn có thể vân đạm phong khinh coi như chưa phát hiện ra được kia
chứ. Cả một đám lớn đùng ngồi chồm hỗm chung quanh chằm chằm nhìn mình
như vậy, trong lòng không khỏi kinh hoàng chút xíu.
Vừa cố gắng
duy trì giai điệu lưu loát trôi chảy, cô vừa quay sang nhìn Độc Cô Tuyệt nháy mắt không ngớt, mong hắn có thể nghĩ ra biện pháp nào đó.
Độc Cô Tuyệt thấy Vân Khinh quay đầu nhìn mình nháy mắt ra hiệu, không nhịn được giận dỗi mà trừng mắt với cô đầy hung hăng, miệng khép mở không
thành tiếng nhưng thành câu. “Là nàng gây ra, nàng tự mình giải quyết
đi!”
Bảo hắn nghĩ biện pháp gì bây giờ? Cứ thế lao ra? Chém giết
mà ra? Hay là bay ra? Dùng ba trăm người chống lại ba ngàn, mà có khi
còn nhiều hơn, đối thủ lại là cấp bậc mãnh thú nha, bảo họ làm thế nào
xông lên chém giết nổi? Con bà nó, một chút bất cẩn hóa thành cục diện
như vậy, biết vậy sớm một chút ngăn cản cô nàng làm bậy có phải tốt
không. Cái cô nàng này, không bao giờ phạm sai lầm, nhưng vừa phạm phải
một cái, kết quả thật là mất mặt. Hiện giờ Độc Cô Tuyệt phải nói là cảm
thấy nhục nhã vô cùng. Thanh danh anh minh một đời tự dưng rớt cái bịch
chả hiểu ra sao vì một tiếng đàn, tức chết đi được.
Vân Khinh thấy hắn trừng mắt với mình, hai mí mắt hơi hơi giật giật, lại nhìn lũ dã thú trước mặt, đôi lông mày nhíu chặt.
“Nếu là tiếng đàn thu hút chúng tới, vậy dùng tiếng đàn bảo chúng nó đâu lại về đó mau!” Độc Cô Tuyệt thấy cô nhíu mày, càng thêm nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô, rồi miệng mấp máy không thành tiếng.
Vân
Khinh đọc được môi Độc Cô Tuyệt nói gì, liền cứng cả họng, đôi lông mày
vốn đang nhíu chặt lại càng nhíu hơn. Vừa mới rồi cô cũng muốn thử dùng
cách đó, có điều cô biết dùng khúc nhạc nào khiến chúng bỏ đi bây giờ?
Trong số các khúc nhạc cô biết, làm gì có khúc nào có thể khiến đàn thú
hoang lượn qua lượn lại chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại, Vân Khinh vẫn
quyết định thử một lần. Nếu khúc Thanh tân chú có thể gọi thú vật tới,
vậy biết đâu khúc Duyệt nhiên chú tương ứng với nó có thể bảo chúng quay về. Nên biết năm đó khi bà bà truyền thụ cho cô có nói, Thanh tân chú
để tẩy rửa tâm linh, khiến tâm trạng thêm bình hòa an tĩnh, mà khúc
Duyệt nhiên chú lại là để khích lệ tâm trạng, để khiến lòng người thêm
phấn khởi kích động. Hai khúc nhạc hoàn toàn trái ngược nhau, nên có thể thử một lần xem sao, đằng nào cũng không thể cứ tiếp tục đàn như vậy
được.
Mười ngón như bay múa, điệu khúc thay đổi, khúc Thanh tân
chú đang dịu dàng như gió mát vờn quanh, thoắt cái chuyển thành giai
điệu vui vẻ phấn khích của khúc Duyệt nhiên chú[1], như tiếng nước suối
vỗ lên tảng đá, như cánh chim sảng khoái tung bay trên bầu trời… Bầu
không khí chung quanh thoáng chốc rộn rã tươi vui vô hạn.
Độc Cô Tuyệt, Sở Vân, Mặc Ngân, Mặc Ly và ngay cả Vân Khinh nữa đều nín thở chờ kết quả.
Đàn thú hoang nãy giờ đang đung đưa đầu say sưa theo tiếng nhạc, bỗng chốc
dừng phắt cả lại, rồi vô cùng phấn chấn đứng phắt dậy, tinh thần hăng
hái. Con nào con nấy vươn dài tứ chi giãn gân giãn cốt rồi ngẩng mặt lên trời hú vang một tiếng, lông tóc toàn thân dựng đứng. Đám mãnh thú thì
nghiến răng ken két, rít gào gầm gừ, huơ huơ móng vuốt, hai mắt lóe lên
sát khí nồng đậm. Chúng thật hưng phấn.
Lập tức Độc Cô Tuyệt trợn tròn mắt, bất chấp ba bảy hăm mốt cầm luôn trường kiếm bên người nhảy
vọt tới sau lưng Vân Khinh hét lớn. “Đổi, đổi mau. Cái đồ chết tiệt nhà
cô, đàn cái quái gì thế hả?”
Đã không đuổi được đàn dã thú, lại
còn khiến chúng nó trở nên hưng phấn, bộc lộ rõ vẻ hung ác hăng hái
chuẩn bị tấn công. Ông trời ơi, Vân Khinh lại đi kích thích chúng thú
hoang này hung hăng hơn, khác gì muốn diệt trừ cả đoàn người chứ, khốn
kiếp thật!
Độc Cô Tuyệt nhanh chóng, ba trăm binh sĩ kia cũng
nhanh chóng không kém. Ai nấy đồng loạt biến sắc đứng phắt dậy nắm chặt
vũ khí, dàn trận sẵn sàng đối phó với đàn mãnh thú đang hung hăng gầm
thét giương nanh múa vuốt chung quanh. Nổi loạn rồi, mấy ngàn mấy vạn dã thú kia sắp sửa nổi loạn rồi.
Lý quận chúa vừa giật mình tỉnh
giấc khi tiếng đàn của Vân Khinh biến đổi, nàng ta vừa thấy quang cảnh
chung quanh, không thốt nổi lời nào, kinh hoàng sợ hãi quá độ mà tiếp
tục té xỉu.
Mà trong lúc đó, Vân Khinh bị Độc Cô Tuyệt quát một
câu cũng lập tức nhận ra sai lầm. Gương mặt vốn luôn giữ vẻ thản nhiên
lãnh đạm giờ cũng không khỏi hơi hơi biến sắc. Mười ngón tay ngọc lại
thoăn thoắt phẩy qua cầm huyền, khúc Thanh tân chú lại một lần nữa vang
lên, nhưng giờ tiếng đàn vừa nôn nóng vừa mau lẹ.
Ads by
Đàn thú hoang đang hưng phấn là thế, tâm trạng bị kích thích chưa hết mức
thì tiếng đàn mà chúng thích đã lại quay lại. Thế là hơn trăm lão hổ
bỗng ngửa đầu hướng về mặt trăng mà rống lớn một tiếng. Đám thú còn lại
đang chuẩn bị sẵn sàng cho một trận giết chóc lập tức nhanh nhẹn im bặt
ngồi yên dưới oai phong của chúa tể sơn lâm, lại tiếp tục khoan khoái
nghe đàn.
Sự biến hóa này chỉ diễn ra trong vài hơi thở. Đoàn
người Độc Cô Tuyệt quả thật là toát hết mồ hôi lạnh sau lưng, thật là
đáng sợ nha. Giờ đây thấy đàn dã thú đã an tĩnh lại như cũ, Độc Cô Tuyệt đứng sau lưng Vân Khinh mới run rẩy khóe môi nhìn xuống đỉnh đầu cô.
Hắn quả thật muốn giết người nào đó cho hả cơn tức này. Chinh chiến chém giết từng đó năm mà hắn chưa từng khẩn trương sợ hãi, nhưng vừa rồi,
vừa rồi là hàng ngàn hàng vạn mãnh thú chuẩn bị xông lên vồ mồi nha…
Vân Khinh cảm giác được ánh mắt trừng trừng của hắn phía sau liền khẽ chớp
mắt, rồi quay đầu lại nhìn Độc Cô Tuyệt rồi áy náy nở một nụ cười hiếm
hoi. Vừa rồi cô cũng bị dọa tới phát khiếp.
Độc Cô Tuyệt vừa thấy Vân Khinh quay lại áy náy cười với mình, lửa giận vốn bừng bừng trong lồng ngực bỗng dịu đi không ít.
Cô cười với hắn xong rồi lại quay đầu nhìn đàn thú trước mặt. Đã dùng
Duyệt nhiên chú đối lại Thanh tân chú mà hiệu quả vẫn không như mong
muốn, cô đành cố thêm lần cuối[2] mà đổi sang một khúc tấu khác vậy.
Một làn điệu mềm mại từ từ tuôn ra từ hai bàn tay của Vân Khinh, thật êm
ái, thật đẹp đẽ, dịu dàng nhưng đồng thời cũng khiến người ta thật thư
giãn và thoải mái tinh thần, cơn buồn ngủ mông lung cũng từ tốn xâm
chiếm đầu óc. Đây là một điệu khúc ru con, phảng phất như có tiếng người mẹ hiền thủ thì thầm thì bên tai, phảng phất như gió mát hiu hiu trong
lòng, rằng à ơi đêm đã khuya rồi mau ngủ đi thôi…
Đàn thú rừng
không có phản ứng khác lạ, như thể khúc nhạc ấy chúng cũng nghe hiểu
được. Từng con lần lượt khép đôi mi mắt, đầu đong đưa, đuôi phe phẩy.
Tiếng đàn vờn quanh khoảng trời ấy, dịu dàng êm ái tới không thể nào hơn.
Độc Cô Tuyệt không hiểu gì về đàn, nhưng hắn lại thích nghe tiếng đàn của
Vân Khinh, có lẽ là vì hắn có sự nhạy bén của dã thú nên thích những thứ mang tính trực tiếp thẳng thừng. Giờ đây hắn cảm nhận được sự cố gắng
của Vân Khinh cùng với sức lan tỏa của tiếng đàn, một hồi thấy đàn thú
không có động tĩnh gì nữa, vẻ mặt giận dữ của hắn cũng từ từ giãn ra.
Chung quanh yên lặng như tờ, chỉ có mỗi tiếng đàn quanh quẩn đâu đây giữa một miền đất trời tĩnh mịch. Những cái đầu đang đung đưa theo nhạc khúc từ
từ chậm lại, rồi thi thoảng bắt đầu vang lên tiếng ngáy o o.
Độc
Cô Tuyệt thấy vậy, trên mặt hiện lên nét mừng rỡ, rồi hắn lặng lẽ vung
tay ra hiệu cho ba trăm quân lính của mình, sau đó cúi xuống nhẹ nhàng
từ tốn ôm lấy Vân Khinh. Mọi người ai nấy bắt đầu rón rén chậm rãi lách
qua đàn thú kia mà bước ra ngoài.
Tiếp đất bằng mũi chân, thân
thể cố gắng nhẹ nhàng như én lượn. Chúng tướng sĩ ngày thường dũng mãnh
chinh chiến sa trường không gì sánh kịp, lần đầu tiên lâm vào tình cảnh
lén lút rón rén trốn đi, ngay cả đàn chiến mã còn lại cũng đành từ bỏ,
ai nấy đều nghiêm túc, cẩn trọng từng li từng tí một.
Vân Khinh
để mặc Độc Cô Tuyệt ôm lấy, chiếc cổ cầm được đặt trong lòng, hai bàn
tay tiếp tục gảy đàn không dám xao nhãng một chút nào. Điêu nhi đã sớm
chui vào trong lòng cô ngủ thiếp. Trong tiếng đàn của Vân Khinh, đoàn
người lặng lẽ nhón chân chuồn gấp trong nỗi khẩn trương vô hạn.
Vừa len lỏi nhón chân bước qua chỗ bầy sói, Độc Cô Tuyệt ôm Vân Khinh rón
rén từng bước từng bước một giữa khu bầy hổ đang nằm. Chỉ có chỗ này mấy khoảng trống còn đủ rộng để có thể đặt chân. Những chỗ khác dẫm vào đâu cũng sẽ đạp phải đàn dã thú.
Vừa mới nghiêng người trèo qua một
con hổ đang nằm ườn trên mặt đất, Độc Cô Tuyệt đang định ôm Vân Khinh
vượt qua một con khác, bỗng thấy con hổ lông trắng trước mặt bỗng mở
choàng mắt, đôi mắt tinh tường chuẩn xác vô cùng nhìn thẳng về phía hai
người!
——————————————————————————————–
[1] Duyệt nhiên: phấn khởi
[2] Nguyên văn là 死马当活马医, ý nói cố gắng tận lực một lần chót, biết hết thuốc chữa nhưng vẫn cố gắng với hi vọng mong manh.