Sau khi trở về đường viện, Tô Tín mở bình sứ ra xem, bên trong đúng là
có mười viên đơn dược màu vàng nhạt, tỏa ra mùi hương thuốc nồng đậm.
Nhưng không thể không có sự phòng bị, ai biết được Lão Lang ấy chưa từ bỏ ý định mà giở chiêu trò gì đó trong đơn dược này.
Nhưng loại đơn dược này dù có đến tìm người của tiệm thuốc hỏi cũng không ích gì.
Đơn dược của môn phái lớn trong võ lâm đặc chế thì làm sao bọn họ nhận biết được?
Suy nghĩ một hồi, Tô Tín bỗng nghĩ đến một cách, không biết nên làm hay không.
Cậu vào trong không gian hệ thống, hỏi hệ thống:
- Bên ngoài ta có được một bình đơn dược, ngươi có thể giám định qua cho ta được không?
Hệ thống nói:
- Được, tất cả mọi thứ mà ký chủ có được từ bên ngoài hệ thống đều có thể tiến hành giám định, đồng thời có thể tiến hành đánh giá được theo cấp
sao hệ thống.
Tô Tín cười, đây đúng là một niềm vui bất ngờ.
Trong hệ thống phản diện còn có nhiều thuộc tính còn chưa được khám phá, nếu
Tô Tín không vào hỏi, hệ thống sẽ không chủ động nói ra.
- Vậy tốt, giám định giúp ta bình đơn dược này xem rốt cuộc nó có vấn đề gì không.
Trên màn hình hệ thống hiện lên hình dạng bình đơn dược, một chuỗi giới thiệu xuất hiện trên màn hình.
- Tiểu hoàn đơn được Thiếu Lâm Tự đặc chế, dùng bảy bảy bốn mươi chín
loại thảo dược cùng chế luyện ra, là bản thu nhỏ của đại hoàn đơn, có
thể giúp tăng nhanh chân khí lưu thông trong người, cường tráng khí
huyết, trợ giúp tu luyện, đánh giá tổng hợp hai sao rưỡi.
Thế
giới này cũng có Thiếu Lâm Tự, nhưng cách rất xa với đất Tương Nam,
không ngờ hôm nay lại có được thứ xuất phát từ Thiếu Lâm Tự.
Thường Ninh phủ ở đất Nam Man này rất ít hiểu biết về võ lâm trung nguyên, Tô
Tín cũng từng dò hỏi từ Hoàng Bính Thành nhưng ông ta cũng chỉ biết lơ
mơ.
Đối với bọn họ, Thường Ninh phủ chính là cả thế giới, vậy còn cần lãng phí tâm tư đi dò la những thứ vô ích đó làm gì?
Vì vậy đối với võ lâm trung nguyên, Tô Tín chỉ thỉnh thoảng nghe được đôi
câu mà thôi, nhưng dù như vậy, cậu cũng biết được Thiếu Lâm Tự là thánh
địa Phật tông, có tiếng tăm rất lớn trong võ lâm.
Vậy mà tiểu hoàn đơn này lại xuất thân từ Thiếu Lâm Tự, lại được hệ thống đánh giá hai sao rưỡi, coi như không tồi.
Giờ Tô Tín đã đả thông được sáu mươi huyệt vị, có mười viên tiểu hoàn đơn
này giúp sức, có lẽ nội trong mười ngày cậu có thể đột phá đến hậu thiên trung kỳ.
Nghèo văn giàu võ, câu này chẳng phải là nói đùa.
Nếu không có bình tiểu hoàn đơn này, Tô Tín muốn đột phá đến hậu thiên
trung kỳ ít nhất cũng phải mất hơn một tháng, mà giờ cậu chỉ cần hoàn
thành nó trong vòng mười ngày.
……………………
Thịnh Long lầu
bảy tầng của Xương Đức phường, đâu là tửu lâu lớn nhất của cả Thường
Ninh phủ, dù có tiền cũng không phải ai cũng có tư cách đến đây.
Mỗi tầng trong Thịnh Long lầu bảy tầng này đều cần đủ địa vị thân phận mới có tư các vào trong.
Bang chủ Sa Phi Ưng của Phi Ưng bang cũng chỉ mới có tư cách vào được tầng
thứ sáu, còn tầng thứ bảy, cả Thường Ninh phủ chỉ có mười người có tư
cách lên đó.
Lúc này trong tầng thứ bảy của Thịnh Long lầu có ba người trung niên đang đối ẩm, nhìn xuống những bóng người bên dưới lầu.
Trong tam bang tứ hội của Thường Ninh phủ thì Phi Ưng bang, Thanh Trúc bang, Giang Dương bang là nhỏ yếu nhất.
Còn tứ hội gồm Thiết Đao hội, Huyết Y hội, Thần Phong hội và bên mạnh nhất là Tam Anh hội.
Ba người trung niên này là ba vị hội chủ của Tam Anh hội.
Trong tam bang tứ hội, đa phần đều là những bang phái đã trải qua hơn trăm
năm sóng gió, thậm chí còn truyền thừa đến ba, bốn đời, chỉ có hai bang
hội là được gây dựng nên gần mấy mươi năm nay, đó là Phi Ưng bang và Tam Anh hội.
Tam Anh hội gây dựng còn muộn hơn Phi Ưng bang, chỉ mới được hơn mười năm.
Nhưng chỉ với hơn mười năm, ba người bọn họ đã giúp cho Tam Anh hội trở thành bang hội lớn nhất Thường Ninh phủ, điều này giúp thấy thực lực và thủ
đoạn ba người bọn họ.
- Hai ông nghe chuyện đại đầu mục vừa được thăng chức của Phi Ưng bang chưa?
Một nam tử trung niên trong số họ mang vẻ mặt uy nghiêm hỏi.
Ông ta là một trong ba hội chủ của Tam Anh hội Mạnh Trường Hà, phụ trách
quản lý công việc trong bang hội, đồng thời chịu trách nhiệm truyền thụ
võ công cho bang chúng, quyền lợi lớn nhất trong ba hội chủ.
Một người nam tử khác thân hình gầy ốm, mặt có vết sẹo do đao nhìn rất hung dữ nói:
- Một người chưa đến hai mươi tuổi đã giết được Đới Xung và Trần lão đại
của Thanh Trúc bang, thực lực này thật không tầm thường.
- Hơn
nữa cậu ta còn đánh bại được cả La Chấn của Thanh Trúc bang, chuyện này
càng không tầm thường, La Chấn xuất thân từ tiêu cục Uy Viễn, sư phụ hắn là đại tiêu sư của tiêu cục Uy Viễn Lâm Lạc Viễn biệt hiệu “Đoạn Hồn
Thương”, đó là võ sĩ có lực lực thật sự đấy.
- Tô Tín có thể đánh bại La Chấn cho thấy thực lực của hắn tuyệt đối không chỉ có chừng đó mà thậm chí còn mạnh hơn thế nữa.
Người nam tử có vết sẹo này chính là Đoàn Kiêu, một trong ba hội chủ, chịu
trách nhiệm trông coi việc bang chiến bên ngoài, tương tự như chiến
đường của Phi Ưng bang vậy.
Nhưng chiến đường lại đặc biệt dưỡng
một nhóm người, định đi theo hướng tinh anh, còn bang chiến của Tam Anh
hội lại do Đoàn Kiêu thống nhất chỉ huy, nghe nói Đoàn Kiêu này xuất
thân từ quân trận, vì vậy rất tâm đắc với việc bài bình bố trận.
Vị hội chủ cuối cùng này còn trẻ, nhìn cũng chỉ mới khoảng ba mươi tuổi,
trên người ăn mặc y phục nho nhã, chăm sóc bản thân rất tốt, nhìn chẳng
giống như người chủ chốt trong bang hội mà giống một công tử thế gia
hơn.
Người này là một trong ba hội chủ tên Ninh Lạc Quân, nghe
nói ông ta xuất thân từ trong một thế gia võ lâm đổ nát, nhưng vì phạm
phải tội lớn nên bị đuổi khỏi gia môn.
Tuy Ninh Lạc Quân có diện mạo ôn hòa nho nhã nhưng lại là người khiến ai ai cũng khiếp sợ nhất trong ba vị hội chủ.
Sau khi Tam Anh hội được gây dựng nên, chính Ninh Lạc Quân nhìn giống như
một quý công tử này đã dựa vào một thanh Ly Hồn giết cả Thường Ninh phủ
máu đổ thành sông, thậm chí kẻ chết dưới tay ông ta đã vượt qua ba chữ
số.
Nghe Đoàn Kiêu nói xong, Ninh Lạc Quân lắc đầu nói:
- Ta với ông có cách nhìn trái ngược nhau, thủ đoạn của Tô Tín này lợi hại hơn nhiều võ công của hắn.- Cái lỗ kim to lỗ mũi như vậy trước mắt mà lão già Sa Phi Ưng lại có thể khoan nhượng để cho một người trẻ tuổi ngồi lên vị trí đại đầu mục, Tô
Tín này thật không đơn giản chút nào.
Mạnh Trường Hà gõ bàn:
- Dù nói thế nào, Tô Tín này chắc chắn là hàng khó tìm được, ta quyết định chiêu mộ hắn đến Tam Anh hội, hai người thấy thế nào?
Đoàn Kiêu và Ninh Lạc Quân đều gật đầu.
Kiểu đối thoại này không phải là lần đầu xảy ra, đi chiêu mộ người của bang
phái khác, thậm chí đó chính là một trong những chiến lược quan trọng
của Tam Anh hội bọn họ.
Chiến lược của Tam Anh hội thực ra cũng
tương tự như của Phi Ưng bang, bọn họ cũng sẽ không lãng phí công sức
với những hàng bang chúng cấp thấp, phải đi truyền dạy nội công cho bọn
họ.
Nhưng Tam Anh hội chỉ làm khác một điểm so với Sa Phi Ưng, đó chính là với những người tài thực lực mạnh, ông ta không hề tiếc giá cả để chiêu mộ về.
Lúc trước Phi Ưng bang cũng rất mạnh, nhưng Sa Phi Ưng vì địa vị của mình, giết đi gần một nửa đại đầu mục.
Nếu số đại đầu mục năm xưa đều còn sống, thực lực giờ đây của bọn họ ít
nhất cũng ngang hàng với ba đường chủ Lâm Phục Hổ bọn họ.
Ba vị
hội chủ của Tam Anh hội tự tin hơn Sa Phi Ưng nhiều, chỉ cần là người
được bọn họ chiêu mộ về, dù là tiền bạc hay mỹ nhân, hoặc đến võ công,
chỉ cần những người đó muốn thì bọn họ đều đồng ý.
Dựa vào điều này, thực lực Tam Anh hội chỉ trong mấy mươi năm cứ như quả cầu tuyết lăn mãi.
Đại đầu mục của Phi ưng bang vốn không có ai đột phá được hậu thiên sơ kỳ,
còn Tam Anh hội lại có đến hơn ba mươi đại đầu mục, mỗi người đều có
thực lực hậu thiên trung kỳ.
Tô Tín hiện giờ có thực lực, có tiềm lực, cũng còn trẻ, vừa hay cũng là đối tượng bọn họ muốn chiêu mộ.
Ninh Lạc Quân nói:
- Chiêu mộ cũng được, nhưng nhìn tài liệu, Tô Tín này là một người có đầu óc suy nghĩ, ta đoán có thể hắn sẽ không dễ dàng đồng ý đâu, giống như
lúc trước chúng ta đi chiêu mộ La Chấn vậy, hắn cũng đã từ chối thẳng.
Mạnh Trường Hà tự tin cười:
- Hai bọn họ không hề giống nhau, La Chấn tuổi đã cao, không có nhiều dã
tâm, chỉ muốn ở cạnh những kẻ như huynh đệ của hắn ở Thanh Trúc bang
sống những ngày yên ổn, đương nhiên hắn không muốn đến Tam Anh hội chúng ta làm thuộc hạ.
- Nhưng Tô Tín này vẫn còn trẻ, hắn có dã tâm,
mà Phi Ưng bang lại không thể cho hắn thực hiện dã tâm này được, còn Tam Anh hội chúng ta lại có thể.
Ninh Lạc Quân suy nghĩ rồi nói:
- Vậy được, sai người đi thử xem, để Trương Hằng đi đi, tính cách hắn ôn hòa nho nhã, đi khuyên bảo Tô Tín cũng thích hợp.
Mạnh Trường Hà nhíu mày nói:
- Trương Hằng trông coi chuyện giao dịch với người Man, chỉ có hắn mới
nói chuyện được với đám người Man ở vùng núi đó, thu mua hàng hóa có thể rẻ hơn đôi chút, đổi người thì bọn họ không chịu bán, hay là chúng ta
cử người khác đi đi.
- Đổi ai đi?
Mạnh Trường Hà vỗ tay gọi to:
- Xung nhi con lên đây đi.
Tiếng bước chân cộp cộp cộp vang lên, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi,
khuôn mặt ngạo nghễ bước lên, cúi người chào Ninh Lạc Quân và Đoàn Kiêu:
- Mạnh Xung bái kiến hai vị thúc thúc.
Trong ba hội chủ của Tam Anh hội, chỉ có Trường Mạnh Hà là có được một người con trai, chính là Mạnh Xung trước mặt.
- Lão nhị, lão tam, tuổi Xung Nhi cũng đã lớn, ta chuẩn bị để nó làm quen với việc trong bang, lần này để nó đi đi.
Mạnh Trường hà cười hà hà nói.
Ninh Lạc Quân hoài nghi nói:
- Nhưng tính khí Xung nhi nóng nảy, gặp tên Tô Tín đó có thể sẽ không nói chuyện nổi.
Đoàn Kiêu bên cạnh cũng gật đầu, bọn họ quá quen thuộc với con trai của
người đại ca này, toàn tật xấu, dường như đều là do được nuông chiều từ
bé mà thành.
Mạnh Trường Hà lắc đầu nói:
- Xung nhi biết phân biệt nặng nhẹ.
Ông quay đầu qua nhìn Mạnh Xung rồi nói to:
- Gặp Tô Tín thì khách khí một chút, chỉ cần hắn không đưa ra yêu cầu quá đáng, thì chỉ cần đồng ý hết với hắn là được.
- Người trẻ tuổi này là hàng cao thủ khó gặp ở Thường Ninh phủ chúng ta,
huống hồ thuộc hạ của hắn có hơn nghìn người và cả một phường thị, chúng ta cần nắm được người này trong tay.
Mạnh Xung gật đầu, cũng không biết có nghe lọt tai hay không.
Nhìn thấy Ninh Lạc Quân và Đoàn Kiêu im lặng không nói, Mạnh Trường Hà cười lớn nói:
- Nếu đều đã không nói gì thì lần này để Xung nhi đi đi. Thôi, ta dẫn con đi chọn vài thuộc hạ đáng tin.
Vừa nói Mạnh Trường Hà vừa kéo Mạnh Xung xuống lầu, chỉ để lại Ninh Lạc Quân và Đoàn Kiêu u ám nhìn mặt nhau.
- Lão đại lần này đã hơi nóng vội, ông ấy muốn chuẩn bị tiền đồ cho con
trai mình, cũng không lấy lợi ích bang hội ra làm trò đùa.
Ninh Lạc Quân trầm giọng nói.
Đoạn Kiêu thường rất kiệm lời, nhưng lúc này ông ta cũng mở miệng nói:
- Tam Anh hội trước kia là của ba chúng ta, giờ cũng là của ba chúng ta,
chỉ cần ba người còn sống thì Tam Anh hội vĩnh viễn là của chúng ta!
- Lão đại lần này không chỉ nóng vội mà còn hơi quá đáng nữa!