Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 358: Cường Thế


trướctiếp

Tuy Lạc Vũ sơn trang kết thù oán với Tô Tín đã lâu, kỳ thật Quý Hải Sơn vẫn không đặt Tô Tín vào trong lòng.

Bởi vì đủ loại nguyên nhân, Lạc Vũ sơn trang của bọn họ chịu thua trước mặt Tô Tín cũng không đại biểu bọn họ sợ Tô Tín, tối thiểu có Quý Hải Sơn lão ở đây, Tô Tín sẽ không dám động đến Lạc Vũ sơn trang.

Gần đây hắn nghe được Tô Tín lại dùng thực lực Thần Cung Cảnh đánh chết Hóa Thần Cảnh trung kỳ Hướng Thiên Long, hơn nữa còn diệt Thiên Long đạo tràng, tru tuyệt cả nhà người ta, nội tâm Quý Hải Sơn sinh ra cảm giác tâm thần không yên.

Tốc độ phát triển của Tô Tín thật sự quá nhanh, nhanh đến mức vượt quá Quý Hải Sơn tưởng tượng.

Hiện tại Tô Tín đã có thể đánh chết võ giả Hóa Thần Cảnh, như vậy chờ hắn tấn thăng Hóa Thần Cảnh thì mình có thể làm thế nào?

Trong ba thế lực hàng đầu, Lạc Vũ sơn trang của mình kết thù kết oán với Tô Tín sâu nhất, huống chi võ giả Dung Thần Cảnh hai thế lực khác đang lúc chính trực tráng niên, chỉ có Quý Hải Sơn hắn đã sắp già, đến lúc đó chờ lão viên tịch, Lạc Vũ sơn trang có thể ngăn cản Tô Tín hay không?

Hơn nữa trong khoảng thời gian này, Lạc Vũ sơn trang của bọn họ lại có xung đột với Lục Phiến Môn, hơn nữa thái độ vô cùng cường thế.

Quý Hải Sơn cũng không biết chuyện này, nếu lão biết rõ nhất định sẽ lựa chọn dụ dỗ một ít, dùng biện pháp ôn hòa giải quyết cho hai bên cùng vừa lòng.

Nhưng chuyện này do Quý Vô Thành xử lý, hiện tại Lạc Vũ sơn trang cũng do Quý Vô Thành phụ trách quản lý.

Quý Vô Thành chính là phụ thân Quý Lâm bị Tô Tín giết.

Trong võ giả Hóa Thần Cảnh đời thứ hai của Lạc Vũ sơn trang, Quý Hải Sơn vốn xem trọng Quý Vô Không, bởi vì Quý Vô Không ám sát Tô Tín thất bại, lại bị Tô Tín trả thù, cho nên Lạc Vũ sơn trang tổn thất khá lớn nhưng lại đền tính mạng Quý Lâm.

Khuyết điểm này cần Quý Vô Không diện bích suy nghĩ mấy năm, thậm chí hắn bị tước đoạt tất cả quyền lợi trong Lạc Vũ sơn trang.

Cho nên vì đền bù tổn thất mất con của Quý Vô Thành, hiện tại tất cả sự vụ lớn nhỏ trong Lạc Vũ sơn trang đều do hắn quản lý, Quý Hải Sơn lớn tuổi, không có tâm tư và tinh lực xử lý những việc này.

Nhưng nhi tử Quý Vô Thành vốn chết dưới kiếm Tô Tín, thái độ của hắn với Lục Phiến Môn Giang Nam đạo có thể nghĩ, cho nên lúc này hắn mới cường thế như vậy.

Vào lúc Quý Hải Sơn trầm tư suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể giúp Lạc Vũ sơn trang an ổn truyền thừa sau khi lão chết, một đệ tử Lạc Vũ sơn trang vội vàng chạy tới gõ cửa.

- Trang chủ không tốt! Tô Tín dẫn người đánh đến tận cửa!

Tay Quý Hải Sơn lập tức run lên, đồng thời trong mắt cũng lộ ra thần thái giận dữ.

Quả nhiênTô Tín đã tự tin tới cực điểm, hắn cho rằng diệt Thiên Long đạo tràng, giết một tên võ giả Hóa Thần trung kỳ là có thể không đặt Lạc Vũ sơn trang vào mắt sao?

Quý Hải Sơn kiêng kị Tô Tín, nhưng lão chỉ kiêng kị sau khi mình chết đi, sau khi Tô Tín đột phá đến Nguyên Thần Cảnh chứ không phải Tô Tín hiện tại.

- Đi, đi ra xem!

Lúc này ngoài cửa lớn Lạc Vũ sơn trang, người Lạc Vũ sơn trang đang giằng co với Tô Tín dẫn phần đông tổng bộ châu phủ Giang Nam đạo, không khí giương cung bạt kiếm.

Hơn nữa chung quanh còn có người thế lực võ lâm khác âm thầm quan sát, bọn họ cũng bị động tác của Tô Tín dọa sợ.

Lá gan của vị này quá lớn, vừa vừa bước vào đệ nhất Nhân Bảng đã dám đi gây phiền toái cho Lạc Vũ sơn trang, chẳng lẽ Tô Tín thật sự tự tin tới mức quên đi cân lượng của mình hay sao?

Mọi người nghĩ lại vẫn cảm thấy không có khả năng.

Tông môn võ lâm Giang Nam đạo liên hệ với Tô Tín cũng không phải một ngày hay hai ngày, bọn họ đã tự mình lãnh giáo qua tâm cơ và thủ đoạn của vị đại gia này, Tô Tín cũng không phải là người ngu ngốc.

Lúc này tại cửa lớn Lạc Vũ sơn trang, Tô Tín nhìn người Lạc Vũ sơn trang, sắc mặt lạnh nhạt nói:

- Ta nói, giao người tổn thương bộ khoái Lục Phiến Môn ta ra đây, ta hiện tại sẽ đi, bằng không các ngươi tự biết hậu quả.

Quý Vô Thành nhìn Tô Tín, ánh mắt của hắn biến thành đỏ thẫm, dù sao con của hắn chết trong tay Tô Tín.

- Lạc Vũ sơn trang ta cho tới bây giờ không có thói quen giao đệ tử của mình cho kẻ khác!

Quý Vô Thành lạnh lùng nói.

Tô Tín lắc lắc đầu nói:

- Vậy thì rất tốt, Lục Phiến Môn Giang Nam đạo ta chưa từng có thói quen bị người ta đánh vẫn im lặng.

- Ngươi đánh người của ta, như vậy chính là đánh mặt ta. Lạc Vũ sơn trang mạnh nhưng Lục Phiến Môn Giang Nam đạo cũng không sợ, giao người hay khai chiến, các ngươi lựa chọn đi.

- A, đúng rồi, ngươi thật sự không có tư cách làm chủ, bảo Quý Hải Sơn xuất hiện đi.

Quý Vô Thành cười lạnh nói:

- Cuồng vọng! Chỉ bằng các ngươi cũng muốn khai chiến với Lạc Vũ sơn trang chúng ta? Dựa vào cái gì?

Sắc mặt Tô Tín lạnh lẽo nói:

- Như thế nào, ngươi muốn thử xem?

Lúc này trong Lạc Vũ sơn trang có giọng nói già nua vang lên:

- Tô tổng bộ đầu cần gì nóng tính như vậy? Có chuyện gì mọi người có thể chậm rãi thương lượng với nhau.

Quý Hải Sơn bước ra khỏi Lạc Vũ sơn trang, những đệ tử Lạc Vũ sơn trang liền vội cung kính hành lễ gọi một tiếng trang chủ.

Tô Tín nhìn thấy Quý Hải Sơn đi ra, hắn cũng chắp tay nói với Quý Hải Sơn:

- Quý trang chủ, không phải ta nóng tính, mà là người Lạc Vũ sơn trang các ngươi không có đặt Tô Tín ta vào trong mắt.

- Lúc ta không có ở Giang Nam đạo thì các ngươi dám đánh bộ khoái Giang Nam đạo, tương lai nếu ta dời khỏi Giang Nam đạo, chẳng phải nói bọn chúng dám giết quan tạo phản?

Vừa nghe được lời này, sắc mặt đám người Lạc Vũ sơn trang thay đổi, bọn họ không chịu nổi chụp mũ tội danh như thế.

Sắc mặt Quý Hải Sơn thay đổi:

- Tô tổng bộ đầu, vấn đề này chỉ là việc hiểu lầm, thật ra nguyên nhân của việc này là…

Quý Hải Sơn vừa định giải thích liền bị Tô Tín cắt lời.

- Quý trang chủ không cần nhiều lời, ta chỉ biết lần này là Lạc Vũ sơn trang đánh người Lục Phiến Môn Giang Nam đạo của ta, cho nên ta muốn các ngươi giao người.

- Ta không cần biết nguyên nhân là gì, ta không quan tâm thị phi đúng sai, ta là người làm việc chỉ xem kết quả không xem quá trình, Lạc Vũ sơn trang các ngươi đánh người của ta, vậy thì phải cho ta công đạo.

Hắn nói ra những lời cường thế như vậy cũng làm đám người chung quanh sửng sốt.

Người các tông môn võ lâm cho rằng Tô Tín quá mức cường thế, quả thực không nói đạo lý.

Người Lạc Vũ sơn trang tức giận toàn thân phát run.

Tô Tín thật cho rằng người Lạc Vũ sơn trang đều là bùn nặn ra sao?

- Tô Tín! Ngươi làm việc quá mức không phân rõ phải trái, ngươi thật cho rằng Giang Nam đạo là ngươi một nhà độc đại hay sao? Muốn Lạc Vũ sơn trang giao người, nằm mơ đi!

Một võ giả Hóa Thần Cảnh của Lạc Vũ sơn trang tức giận mắng chửi Tô Tín.

Tô Tín quay đầu đi, lạnh lùng cười nói:

- Trong thiên hạ đều là vương thổ, Giang Nam đạo này nằm trong phạm vi Lục Phiến Môn quản hạt, chẳng lẽ Lạc Vũ sơn trang các ngươi muốn cưỡi lên đầu chúng ta hay sao?

- Huống chi ta đang nói chuyện với trang chủ của các ngươi, lúc nào đến phiên ngươi xen vào? Không hiểu quy củ!

Tên võ giả Hóa Thần Cảnh chính là trưởng lão Lạc Vũ sơn trang, ngày bình thường chính là võ đạo tông sư ai ai cũng kính sợ.

Nghe Tô Tín vừa nói như vậy hắn liền tức giận không nhỏ, vừa định nói cái gì đó, một đạo kiếm khí xuất hiện trước mặt, đột nhiên đâm về phía hắn!

Tên võ giả Hóa Thần Cảnh sợ hãi kêu to một tiếng, vội vàng hóa chưởng thành đao, đao thế như mưa rơi chém vỡ kiếm khí.

Thời điểm hắn vừa mới thở ra một hơi, năm ngón tay Tô Tín điểm ra liên tục, hư không ngưng kiếm, trong chốc lát hơn mười đạo kiếm khí bao phủ bốn phía quanh người hắn, làm cho võ giả Hóa Thần Cảnh muốn trốn cũng trốn không kịp, chỉ có thể dùng chân khí hộ thể bản thân đối kháng.

Nhưng Tô Tín tu luyện tới Vô Hình Kiếm Khí cảnh giới tam trọng kinh khủng cỡ nào?

Trong nháy mắt đã xé rách chân khí hộ thể của hắn, cũng đâm vào tất cả khiếu huyệt của hắn.

Quý Hải Sơn biến sắc, hắn vươn tay như mưa rơi, cương khí nổ mạnh ầm ầm và tan rã uy lực Vô Hình Kiếm Khí.

Nhưng hắn không thể ngăn cản mấy đạo kiếm khí còn lại, kiếm khí xâm nhập vào cơ thể, tên võ giả Hóa Thần Cảnh phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên đã bị trọng thương.

- Nguyên Thần Cảnh!

Thấy cảnh này, tất cả mọi người hít sâu một hơi, Tô Tín đã đột phá đến Nguyên Thần Cảnh!

Cách hắn bước vào đệ nhất Nhân Bảng vài ngày, hắn cũng đã đột phá đến Nguyên Thần Cảnh.

Nhưng đối với người Lạc Vũ sơn trang mà nói, Tô Tín đột phá đến Nguyên Thần Cảnh tuyệt đối không phải tin tức tốt.

Quý Hải Sơn đã già, khí huyết bản thân cũng yếu, thậm chí lão đã đến tình trạng quanh năm tĩnh dưỡng mới có thể bảo trì sức chiến đấu hiện tại.

Có thể nói Quý Hải Sơn thật sự có thể bộc phát ra thực lực cường giả Dung Thần Cảnh, dù sao hổ uy vẫn còn.

Sau khi lão bộc phát không hạ được Tô Tín thì sao? Sau khi động thủ khí huyết của lão tiêu hao nhanh chóng, động thủ vào thời điểm này, Quý Hải Sơn không phải tiêu hao chân khí, mà là thọ nguyên còn lại của mình!

Huống chi ngay cả như vậy, lão cũng không có nắm chắc hạ được Tô Tín, thậm chí lão không có nắm chắc đánh thắng đối phương.

Lão là Dung Thần Cảnh không sai, cho dù khí huyết khô kiệt càng lợi hại thì lão cũng là Dung Thần Cảnh, nhưng vấn đề Tô Tín là võ giả Hóa Thần Cảnh tầm thường sao?

Đều là Hóa Thần Cảnh, có chút thực lực thường thường, chỉ có thể thành lập tiểu thế lực xưng vương xưng bá ở địa phương.

Nhưng có võ giả Hóa Thần Cảnh như đàn chủ Thu đàn Niên Bang Đổng Bất Nghi, dùng tu vi Hóa Thần Cảnh đỉnh phong là có thể bước vào Địa Bảng.

Tu vi Tô Tín hiện tại còn kém hơn Đổng Bất Nghi rất nhiều, nhưng vấn đề là Tô Tín dùng thực lực đệ nhất Nhân Bảng bước vào Hóa Thần Cảnh.

Giống như tên võ giả Hóa Thần Cảnh bị Tô Tín trọng thương lúc trước, hắn đã đột phá Hóa Thần Cảnh vài chục năm, kết quả vẫn không đánh lại Tô Tín vừa bước vào Hóa Thần Cảnh chưa bao lâu!

Trong đầu Quý Hải Sơn xuất hiện rất nhiều đồ vật, kết hợp thực lực Lạc Vũ sơn trang và Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, Quý Hải Sơn không thể không đưa ra kết luận.

Như vậy không cần chờ sau này, hiện tại Lạc Vũ sơn trang của bọn họ đánh không lại Tô Tín, đánh không lại Lục Phiến Môn Giang Nam đạo.

Tô Tín thản nhiên nói:

- Quý trang chủ, ta hiện tại hỏi ngươi một câu cuối cùng, rốt cuộc ngươi có giao người hay không, ta là người rất sợ phiền toái, đồng thời ta cũng không nói một câu ba lần.

Nhìn Tô Tín, gương mặt Quý Hải Sơn như già đi mười mấy tuổi.

Sau khi im lặng nửa ngày, lão khó khăn nói ra một chữ:

- Giao!

trướctiếp