Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 298: Lan Hoa Đường


trướctiếp

Nhìn bốn người Thái Lô Tây, Tô Tín rất ngạc nhiên khi Bạch Vô Thường chọn bọn họ thành thành viên vòng ngoài địa phủ, quả thực ngây thơ mà ngu xuẩn.

Nghe được Tô Tín nói như vậy, Thái Lô Tây vẫn hỏi:

- Vì sao? Bọn họ động thủ giết chúng ta làm gì?

Tô Tín cười lạnh nói:

- Bằng không ngươi cho rằng sẽ làm gì? Thiên binh không trọn vẹn vẫn là thiên binh, nó có thể làm chí bảo truyền thừa đấy.

- Ngươi nói đối phương chỉ là một đường chủ Kim Ngọc Lâu lỡ như đối phương khởi lòng tham không muốn giao thiên binh cho Kim Ngọc Lâu, chuẩn bị giữ lại cho mình, mấy người các ngươi đương nhiên sẽ bị diệt khẩu.

- Nói thêm một câu, cho dù hắn không tham thứ này, lần này hắn cũng kết thành đại thù với các ngươi, hơn nữa Lâm Nguyệt Minh tính kế các ngươi, hắn nhất định sẽ cổ động người Kim Ngọc Lâu giết các ngươi.

- Các ngươi là tán tu thiên phú kém cỏi cũng thôi đi, nhưng hết lần này tới lần khác các ngươi đều là Thần Cung cảnh, thiên tư cũng không tính yếu, tương lai đều có cơ hội đột phá Nguyên Thần cảnh.

- Ngươi sẽ an tâm khi bỏ mặc kẻ thù như vậy lắc lư bên ngoài sao? Đương nhiên phải diệt trừ các ngươi càng sớm càng tốt.

Tô Tín nói vài câu đã dọa đám người Thái Lô Tây sợ hãi.

Trước kia bọn họ đều lo lắng an toàn của Sở Lâm, cho nên đều nghĩ làm sao cứu Sở Lâm, cho nên căn bản không có suy nghĩ chuyện sau này, bây giờ nghe Tô Tín nói như vậy bọn họ mới kịp phản ứng, bọn họ cũng hiểu ra hành vi của mình lúc trước nguy hiểm cỡ nào.

- Đại nhân, chúng ta nên làm sao bây giờ?

Đám người Thái Lô Tây dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Tô Tín.

Tô Tín thản nhiên nói:

- Ta đồng ý với Bạch Vô Thường sẽ giúp các ngươi, đương nhiên cũng sẽ cứu Sở Lâm ra ngoài, các ngươi cần phải phối hợp với ta mới được.

Nghe Tô Tín nói một lúc đám người đã phục Tô Tín, bọn họ quá mức bối rối và khẩn trương, hiện tại có cao thủ như Tô Tín ở đây nên phải nghe theo người ta.

Tô Tín gật gật đầu, hắn nói kế hoạch với đám người Thái Lô Tây, bọn họ khó hiểu nhưng gật đầu, không biết tại sao vị đại nhân này phí sức như thế.

Bọn họ cho rằng tực lực Tô Tín đủ mạnh có thể trực tiếp xông vào Kim Ngọc Lâu tiêu diệt mọi người và cứu Sở Lâm ra, cần gì phải làm ra việc tốn sức như thế?

Nội tâm bọn họ khó hiểu nhưng tín nhiệm Sở Giang Vương hoặc phải nói là tín nhiệm địa phủ, bọn họ không suy nghĩ nhiều và ngoan ngoãn làm theo kế hoạch của Tô Tín.

Kỳ thật Tô Tín cũng không muốn phiền toái như vậy, nhưng vấn đề độ khó nhiệm vụ tuyệt đối bị đánh giá thấp, cũng chỉ trách đám người Thái Lô Tây không nói rõ.

Lần này bọn họ đối mặt với một phân đường Kim Ngọc Lâu, có lẽ trong đó không có Nguyên Thần cảnh nhưng sẽ có không ít Thần Cung cảnh.

Nếu Tô Tín đi, như vậy sẽ trở thành xông vào.

Tô Tín không đặt võ giả Thần Cung cảnh vào trong mắt, nhưng vấn đề là nhiệm vụ của hắn chỉ cứu Sở Lâm mà thôi.

Nếu hiện tại hắn xông vào cứu người, người Kim Ngọc Lâu sẽ giết người, nhiệm vụ Tô Tín lần này không hoàn thành.

Thôi phán quan đã nói, nhiệm vụ lần này chỉ là thủ tục mà thôi nhưng nếu mình không làm xong nhiệm vụ như vậy, người trong địa phủ sẽ đối đãi với mình thế nào?

Lúc này trong Kim Ngọc Lâu Lan Hoa đường, Lan Hoa đường đường chủ “Cửu Phần Đao” Trần Hiển đang hứng thú nhìn Sở Lâm.

Kim Ngọc Lâu có hơn trăm đường khẩu, mỗi đường khẩu đều dùng một loại hoa làm tên, Lan Hoa đường là đường khẩu có thực lực trước mười trong tất cả đường khẩu của Kim Ngọc Lâu.

Lần này Lâm Nguyệt Minh ra tay cổ động hắn ra tay với vài tên võ giả tán tu, ban đầu Trần Hiển không quan tâm tới.

Dù sao đối phương là bốn võ giả Thần Cung cảnh, Lan Hoa đường hắn thế lớn nhưng lại không muốn chọc người ta, nhưng Lâm Nguyệt Minh nói chuyện này có lợi lớn nên hắn mới bán tín bán nghi động thủ, không ngờ tới hắn kinh hỉ lớn.

Sở Lâm muốn tự sát không muốn liên lụy đám người Thái Lô Tây cho nên Trần Hiển lắc đầu thở dài, nói:

- Ngươi hiện tại không thể chết, ta còn phải dùng ngươi đổi hài cốt thiên binh đấy.

Một võ giả dung mạo trẻ tuổi xuất hiện bên cạnh Trần Hiển, nhìn hắn ăn mặc như công tử thế gia.

Nhưng hắn chỉ xuất thân tán tu, hơn nữa sở học có phần tạp, thứ loạn thất bát tao gì cũng học một ít, hắn cũng giao hảo với đệ tử thế lực lớn nhưng kỳ thật lại nịnh bợ người ta, mượn nhờ những đệ tử đại môn phái tạo uy thế cho mình

Lần này Lâm Nguyệt Minh đã giúp mình đại ân nhưng Trần Hiển lại chướng mắt loại người này.

- Trần đường chủ, gia hỏa này muốn chết cứ mặc hắn chết đi, đợi đến lúc đám người Thái Lô Tây tới đây liền ra tay hốt gọn.

Lâm Nguyệt Minh đề nghị.

Sở Lâm hiện tại như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Nguyệt Minh, ngay cả Lâm Nguyệt Minh cũng cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Trần Hiển hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi ngu ngốc à, không nhìn thấy Sở Lâm, ngươi cho rằng đám người Thái Lô Tây sẽ giao hài cốt thiên binh ra sao?

- Lỡ như chọc giận bọn chúng, bọn chúng trực tiếp “cá chết rách lưới” thì làm sao? Ngươi có bảo bối bồi thường cho ta? Muốn giết cũng phải chờ ta lấy được hài cốt thiên binh đã.

Lâm Nguyệt Minh lập tức lấy lòng:

- Vẫn là Trần đường chủ nhìn lâu dài, tại hạ không bằng.

Nhìn thấy Lâm Nguyệt Minh có đức hạnh như vậy, nếu không phải bị bịt miệng, chỉ sợ Sở Lâm hiện tại đã lao lên xé xác hắn rồi.

Lúc trước hắn lừa gạt Địch Thanh Liên nên giả trang thành công tử hào sảng, thậm chí ngay cả hắn cũng không nhìn ra bộ mặt kẻ này, hiện tại Sở Lâm biết hắn chỉ là đồ dối trá mà thôi.

Đúng lúc này một tên thủ hạ báo lại:

- Đường chủ, Lưu Kiêu thiếu chủ tới chơi.

Sắc mặt Trần Hiển thay đổi, nói:

- Lưu Kiêu? Hắn tới làm gì?

Lúc này Lưu Kiêu đột nhiên tới chơi, Trần Hiển lại nghĩ tới hắn tới vì hài cốt thiên binh.

Kỳ thật Trần Hiển đã có ý dịnh độc chiếm hài cốt thiên binh cho mình, về sau lại bỏ qua suy nghĩ như vậy.

Hài cốt thiên binh xuất hiện tổn hại, như vậy nhất định cần có luyện khí đại tông sư tu bổ.

Trên luyện khí chi đạo, có thể luyện chế thành binh khí hoàng cấp đã xưng là đại sư, nhưng ba chữ đại tông sư không phải người bình thường có thể gọi.

Chỉ có tồn tại luyện chế thiên binh thành công mới dám xưng là đại tông sư, loại nhân vật như thế tìm khắp giang hồ cũng chỉ có vài người, thậm chí lâu chủ Kim Ngọc Lâu Lưu Thiên Phóng tự mình đến gặp cũng phải khách khí với người ta.

Bản thân Trần Hiển hắn tìm một vị luyện khí đại sư hỗ trợ còn miễn cưỡng có thể, luyện khí đại tông sư, ngươi nên bỏ đi suy nghĩ không thực tế này được rồi.

Cho nên Trần Hiển quyết định giao hài cốt thiên binh lên cấp trên, như vậy hắn có thể được ban thưởng không ít.

Bình thường Trần Hiển quyết định giao hài cốt thiên binh lên, như thế Lưu Kiêu tới hắn phải cao hứng mới đúng, bởi vì hắn có thể khoe khoang chiến tích với Lưu Kiêu, hiện tại Trần Hiển không vui nổi.

Bởi vì Trần Hiển không phải là người lâu chủ Kim Ngọc Lâu Lưu Thiên Phóng, mà là người của phó lâu chủ “Thất Tinh Hải Đường” Lê Vạn Thành.

Kim Ngọc Lâu cũng không phải một mình Lưu Thiên Phóng một nhà độc đại, phó lâu chủ “Thất Tinh Hải Đường” Lê Vạn Thành không phải Dương Thần cảnh nhưng hắn đã là Dung Thần cảnh đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là có thể bước vào Dương Thần cảnh.

Hơn nữa hắn có tư lịch trong Kim Ngọc Lâu còn dài hơn Lưu Thiên Phóng, cho nên thế lực của hắn đủ sức ngang với Lưu Thiên Phóng.

Hiện tại nhi tử Lưu Thiên Phóng đến vào lúc này, cũng khó trách Trần Hiển quái dị như vậy.

Cho dù như thế Lưu Kiêu chính là thiếu chủ Kim Ngọc Lâu, hắn chỉ là phân đường cấp dưới, chính mình cũng không thể đuổi người ta ra ngoài.

Cho nên Trần Hiển đành phải nói:

- Còn không mau mời thiếu chủ vào đây.

Qua một lúc Lưu Kiêu thản nhiên đi tới, Trần Hiển vội vàng chắp tay nói với hắn:

- Nghe nói thiếu chủ gần đây đột phá đến Thần Cung cảnh, quả nhiên đáng mừng, chỉ có điều tại hạ cách tổng bộ quá xa, bằng không nhất định sẽ đến chúc mừng.

Lưu Kiêu tùy ý khoát khoát tay nói:

- Trần đường chủ nói giỡn, một Thần Cung cảnh mà thôi, ta còn cảm thấy chậm đó, có gì đáng mừng chứ?

Lâm Nguyệt Minh vội vàng nói:

- Đúng vậy, võ giả Tiên Thiên tầm thường xem đột phá Thần Cung cảnh là chuyện lớn, nhưng đối với Lưu công tử mà nói chỉ là nước chảy thành sông, tương lai đột phá Nguyên Thần cũng giống như vậy.

Lưu Kiêu nhíu mày nói:

- Ngươi là người phương nào?

Lâm Nguyệt Minh vội vàng nói:

- Lần trước Lưu công tử ngươi đi lên Lưu Khê tông viết chữ trên tượng phật, lúc uống rượu với đệ tử Nam Ninh Trương gia, khi đó tại hạ cũng đi theo người Trương gia.

- Thật có lỗi, không nhớ.

Ánh mắt Lưu Kiêu mang theo xem thường, thì ra là tiểu nhân vật muốn nịnh nọt kéo quan hệ với hắn mà thôi.

Đối với hắn Trương gia chỉ là thế lực nhị lưu Giang Đông đạo, Lưu Kiêu căn bản chướng mắt đệ tử của bọn họ thế hệ hiện tại, uống rượu với bọn chúng chỉ vì mở rộng thế lực Kim Ngọc Lâu mà thôi.

Lâm Nguyệt Minh chỉ là tùy tùng của đám người kia, Lưu Kiêu sẽ không ghi nhớ tiểu nhân vật này, huống hồ hôm nay hắn tới đây là có việc cần làm.

Lưu Kiêu nhìn Trần Hiển sau đó cười ha hả nói:

- Trần đường chủ, nghe nói trong tay ngươi có hài cốt thiên binh có khí linh, việc này có thật hay không?

- Phụ thân ta nghe xong rất vui vẻ, liền khen Trần đường chủ ngươi làm xong việc này, bài danh Lan Hoa đường của ngươi sẽ tăng lên, trong hội nghị Kim Ngọc Lâu lần sau, ta cam đoan đường khẩu của ngươi đứng trong top năm tất cả đường khẩu Kim Ngọc Lâu!

Lưu Kiêu biết rõ ràng như thế, hiển nhiên có người đã báo tin tức cho hắn, nội tâm Trần Hiển mắng thầm, chờ sau khi kết thúc việc này hắn sẽ thẩm tra toàn bộ Lan Hoa đường, hắn muốn biết là ai phản bội hắn.

Trong nội tâm nghĩ như vậy, Trần Hiển cười khổ nói:

- Thiếu chủ, cho dù ta muốn lưu hài cốt thiên binh cho mình hoặc cho ngươi cũng không được, hiện tại hài cốt thiên binh không nằm trong tay ta, mà là trong tay một đám võ giả tán tu.

- Nhưng ta bắt người này vừa vặn bảo bọn chúng dùng hài cốt thiên binh đổi, nhưng không chắc bọn chúng có làm vậy hay không, cho nên thiếu chủ về nghỉ ngơi trước đi, chờ có tin tức ta sẽ thông tri với thiếu chủ.

Lúc này một tên võ giả Lan Hoa đường chạy vào nói lớn:

- Đường chủ! Đám người Thái Lô Tây đến rồi.

Lưu Kiêu như cười như không nhìn Trần Hiển:

- Đúng lúc, xem ra Trần đường chủ không cần nói cho ta biết, đã có người thông tri rồi.

trướctiếp