Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 294: Bằng Mặt Không Bằng Lòng


trướctiếp

Nhìn thấy Hoàng Bỉnh Thành đồng ý dứt khoát như vậy, ngay cả Duẫn Tịch cũng hoài nghi mình có làm sai không.

Bởi vì chuyện khác thường sẽ có quỷ dị, hắn không tin Hoàng Bỉnh Thành là tâm phúc Tô Tín sẽ không đầu hàng mình nhanh như vậy, nếu quả thật như vậy chứng minh Tô Tín mù mắt.

Hoàng Bỉnh Thành trả lời dứt khoát như vậy Duẫn Tịch không cần nghĩ nhiều, hắn nói:

- Kế tiếp còn phải điều động và an bài một phen, cần điều động tổng bộ đầu châu phủ tới các nơi.

Duẫn Tịch đã chuẩn bị điều lệnh rõ ràng, mọi người xem xong sau đó ánh mắt đăm chiêu.

Duẫn Tịch gọi là điều lệnh đều nhắm vào đám người Lục Tục và bộ khoái của bọn họ.

Trên cơ bản bộ đầu cảnh giới Tiên Thiên của đám người Lục Tục sẽ bị điều đi không còn, lại điều bộ khoái cảnh giới Hậu Thiên cũng không ít.

Đám người Lục Tục tức giận không nhỏ nhưng Hoàng Bỉnh Thành vẫn áp chế bọn họ, không cho phép bọn họ phát tác.

Bởi vì ngày hôm qua bọn họ đã thương nghị với nhau, sẽ nghe Hoàng Bỉnh Thành, cho nên đám người Lục Tục có tức giận nhưng vẫn áp chế hoàn toàn, chuẩn bị chờ khi ra ngoài Hoàng Bỉnh Thành sẽ nói rõ.

Nhìn thấy không ai dám phản đối, Duẫn Tịch lập tức mỉm cười vỗ tay nói:

- Kế tiếp giới thiệu hai vị này với mọi người, hai vị này chính là bộ khoái danh dự của Lục Phiến môn.

Duẫn Tịch vừa dứt lời, Giang Hạc Lưu và Nhạc Thanh Bình đều đi tới.

Bộ khoái danh dự chẳng khác gì môn khách của các thế lực, đều là loại lấy tiền làm việc.

Bộ khoái danh dự của Lục Phiến môn còn không bằng những môn khách, những môn khách ít ra xem như gia nhập thế gia, mà bộ khoái danh dự không phải là bộ khoái của Lục Phiến môn, cao hơn nữa chỉ hỗ trợ và thuê mà thôi.

Giang Hạc Lưu và Nhạc Thanh Bình cải trang thành nhân vật khác đi tới Giang Nam đạo, ngày bình thường cũng không có ma sát gì với Lục Phiến môn, Duẫn Tịch đối ngoại nói hắn dùng tiền và nhân tình mời người đến tọa trấn cũng nói được thông.

Nhưng Duẫn Tịch biến bọn họ thành người Lục Phiến môn chân chính thì quá giả, mặc cho ai nhìn cũng thấy sơ hở.

Tổng bộ đầu châu phủ không biết Giang Hạc Lưu dịch dung Đái Vạn Xuân nhưng khí thế Hóa Thần cảnh đỉnh phong của hắn không thể ngụy trang được, phần đông tổng bộ đầu châu phủ rùng mình.

Có một Hóa Thần cảnh đỉnh phong trợ giúp Duẫn Tịch, át chủ bài trong tay hắn còn mạnh hơn Tô Tín lúc trước.

Giang Hạc Lưu đi ra có mục đích tỏ thái độ sẽ trợ giúp Duẫn Tịch lập uy, nhìn thấy ánh mát mọi người kinh hãi thì Duẫn Tịch hài lòng.

- Vậy thì tốt, hôm nay nghị sự đến đây thôi, nhưng ta vừa đến Giang Nam đạo, ta còn không hiểu tình huống các châu phủ, chư vị ai muốn cẩn thận báo cáo với ta thì nên nói đi.

Duẫn Tịch nói rất thản nhiên.

Ý của hắn rất rõ ràng, muốn đầu nhập vào ta thì lưu lại, chỗ tốt cái gì đó từ từ nói chuyện, sau này ngươi là dòng chính của ta.

Hắn vừa nói ra lời này nhiều người xoắn xuýt, không biết có nên lưu lại hay không.

Đám người Hoàng Bỉnh Thành không nói nhảm nhiều như thế, trực tiếp quay người rời đi.

Về phần những tổng bộ đầu châu phủ khác lề mề một lúc, bốn mươi người chỉ có hơn hai mươi người lưu lại.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy sắc mặt Duẫn Tịch biến thành âm trầm.

Hắn không nghĩ tới mình đã trở thành tổng bộ đầu Giang Nam đạo nhưng vẫn có nhiều người không biết điều như thế.

Kỳ thật Duẫn Tịch nên cảm thấy may mắn vì có hơn hai mươi người lưu lại, phải biết rằng lúc trước Tô Tín mới tới Giang Nam đạo không có kẻ nào đứng bên hắn đấy.

Kỳ thật hiện tại những người này cũng không nhắm vào Duẫn Tịch, đại bộ phận tổng bộ đầu châu phủ muốn bảo trì trung lập mà thôi.

Nếu như ngươi có thể bày ra thực lực của mình, không nói sánh bằng Tô Tín, chí ít không nên làm chúng ta chịu thiệt thòi, chúng ta khi đó cũng không làm trái ý ngươi.

Duẫn Tịch thì, hắn lý giải những người này chính là kẻ đứng về phía Tô Tín, chờ hắn tiếp nhận hơn hai mươi tên tổng bộ đầu thuần phục liền phân phó một bộ khoái tâm phúc sau đó nói:

- Ghi nhớ tên của những người này, nhiệm vụ tháng tiếp theo ghi không hợp cách, giữ lại toàn bộ bổng lộc!

Tên bộ khoái kia lập tức kinh ngạc, vội vàng nói:

- Nhưng đại nhân, toàn bộ không hợp cách có thể thực hiện nhưng bổng lộc cắt xén thế nào?

- Từ xưa tới nay quy củ Lục Phiến môn chính là hoàn thành nhiệm vụ sẽ ban thưởng cao hơn bổng lộc mỗi tháng, cho nên toàn bộ nhiệm vụ đối phương không hợp cách là lỗi nghiêm trọng, cắt xén chút bổng lộc có là gì?

Duẫn Tịch nhìn hắn nói:

- Chuyện đơn giản như thế còn cần ta dạy ngươi hay sao? Tùy tiện viết lý do vào đánh giá nhiệm vụ sau đó cắt đi, chuyện sau đó càng đơn giản, ngươi còn cần ta dạy hay sao? Nếu làm không xong đừng theo ta nữa.

- Vâng! Vâng! Thuộc hạ biết rõ.

Tên bộ khoái vội vàng nói.

Duẫn Tịch hừ lạnh một tiếng, hắn thật cảm giác mình nên thay đổi tâm phúc, người này cũng quá ngu dốt một chút.

Nhìn Hoàng Bỉnh Thành bên cạnh Tô Tín xem, cho dù không có thực lực nhưng lại có thể giúp đỡ Tô Tín xử lý tất cả sự vụ thỏa đáng, mình cũng phải tìm một người như vậy mới được.

Nghĩ như vậy, Duẫn Tịch lắc đầu rời đi.

Sau khi Duẫn Tịch rời khỏi, sau lưng hắn ngồi có khói đen bốc lên, thân ảnh Thôi phán quan bước ra khỏi sương khói sau đó lắc đầu nói:

- Lòng dạ khí lượng quá nhỏ hẹp, chỉ hiểu uy bức lợi dụ mà không biết thi ân, thủ đoạn còn non.

Sau khi dứt lời Thôi phán quan liền biến mất lần nữa.

Hắn đã đồng ý giúp Tô Tín tìm hiểu tin tức, đương nhiên cũng phải tìm hiểu tin tức toàn diện mới được.

Dù sao gần đây hắn không có việc gì, có thể xem trò vui.

Lúc này bên ngoài Lục Phiến môn, đám người Hoàng Bỉnh Thành vừa ra khỏi Lục Phiến môn, đám người Lục Tục liền bắt đầu ép hỏi Hoàng Bỉnh Thành vì sao lại không phản bác trong phòng nghị sự, cứ như vậy đồng ý Duẫn Tịch chèn ép quyền lợi trong tay bọn họ.

Trừ Lý Phôi ra, ba người khác há mồm hỏi, Hoàng Bỉnh Thành vội vàng nói:

- Các vị đừng kích động nghe ta giải thích.

- Chúng ta là đồng ý Duẫn Tịch giao quyền lợi trong tay ra, nhưng dù đổi nhân viên thế nào cũng cần một ít thời gian đúng không?

- Thời gian này do chúng ta nói mới tính, sợ rằng chúng ta muốn chuẩn bị một năm cũng là chúng ta nói tính toán.

Nghe Hoàng Bỉnh Thành vừa nói như vậy đám người Lục Tục liền hiểu ra.

Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, chính là bằng mặt không bằng lòng mà thôi.

Ngươi nói phân tán thuộc hạ của ta tới các châu phủ, ta đồng ý, ta sẽ lựa chọn thời gian mà làm.

Như vậy cao lắm chỉ có tội danh làm việc bất lợi, ngươi có thể làm khó dễ được ta?

Dù sao trước khi Duẫn Tịch tìm được lý do sẽ không động thủ với bọn họ, một tội danh làm việc bất lợi không thể giết bọn họ.

Về phần khai trừ bọn họ ra khỏi Lục Phiến môn càng thêm khôi hài, người tiến vào Lục Phiến môn không thể ra ngoài, trong quy củ Lục Phiến môn không có điều nào nói khai trừ.

Đám người Lục Tục dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hoàng Bỉnh Thành, lúc này đám người bọn họ xem như biết rõ mình xem thường Hoàng Bỉnh Thành.

Trước kia Hoàng Bỉnh Thành xuất thân tiểu bang phái, cho dù thực lực hay tầm mắt đều bình thường.

Mỗi người đều có tiến bộ, Hoàng Bỉnh Thành cũng có tiến bộ.

Hắn biết rõ thiên phú võ đạo của mình kém nhưng hiện tại hắn không thiếu tài nguyên tu luyện, nếu như hắn cố gắng một chút đoán chừng không khó đột phá cảnh giới Tiên Thiên, dù sao đan dược quản đủ, trực tiếp chồng lên là được rồi.

Nhưng Hoàng Bỉnh Thành biết rõ sở trường và khuyết điểm của mình ở đâu, thực lực với Hoàng Bỉnh Thành mà nói trừ cường thân kiện thể ra còn không dùng được, hắn cũng không phải dựa vào thực lực ăn cơm.

Cho nên cho tới nay Hoàng Bỉnh Thành đều đi theo sau lưng Tô Tín học tập, học tập phương thức suy nghĩ của Tô Tín, học tập phương thức Tô Tín xử lý công việc.

Cho tới nay Hoàng Bỉnh Thành đều nấp sau lưng Tô Tín, yên lặng hoàn thành các nhiệm vụ Tô Tín bàn giao, sau khi Tô Tín đi rồi, kỳ thật Hoàng Bỉnh Thành cũng có thể đơn độc đảm đương một phía.

Dù sao ban đầu ở Thường Ninh phủ, khi đó Lý Phôi là bang chủ nhưng kỳ thật chủ nhân chính thức của Phi Ưng bang chính là Hoàng Bỉnh Thành.

Sau khi định ra kế sách liền quyết định hành động.

Qua vài ngày sau Duẫn Tịch nhìn thấy đám người Hoàng Bỉnh Thành không có động tĩnh liền phái người đi thúc giục nhưng đều bị đám người Hoàng Bỉnh Thành qua loa.

Cứ mấy lần như thế Duẫn Tịch cũng phát hiện mục đích của bọn họ, lúc này đại phát lôi đình, hắn ở trước mặt các tổng bộ đầu trách cứ bọn họ một phen nhưng cũng vô dụng.

Ngươi mắng ta, ta nghe, dù sao ta không làm theo lời ngươi nói, ngươi có thể làm gì ta sao?

Thậm chí Duẫn Tịch mấy lần xúc động muốn trực tiếp động thủ nhưng đều nhịn xuống.

Phát biết rằng Lục Phiến môn Giang Nam đạo hiện tại không chỉ có người Lưu Phượng Vũ, còn có người của Thiết gia ở đây.

Lúc trước Tô Tín tiêu diệt đám người Lôi Viễn đều phải lấy cớ đường đường chính chính.

Hơn nữa về sau hắn mở rộng thế lực trong Lục Phiến môn, uy áp cả võ lâm Giang Nam đạo, có thể nói dùng sức mạnh một người trọng trấn uy danh Giang Nam đạo, nhưng ngay cả như vậy còn bị Lưu Phượng Vũ làm ra một ít lý do gượng ép công kích, ngay cả khen thưởng vốn có cũng không còn.

Hiện tại Duẫn Tịch không có lý do tốt mà động thủ bài trừ đối lập, đoán chừng Thiết gia sẽ trực tiếp phái người đến lấy cái mũ tổng bộ đầu Giang Nam đạo của hắn, ngay cả Lưu Phượng Vũ cũng không thể bảo vệ hắn.

Thủ đoạn kém cỏi như thế, dùng phế vật ngươi làm gì? Lưu Phượng Vũ sẽ trực tiếp thay đổi tâm phúc khác làm tổng bộ đầu.

Có nhiều băn khoăn như vậy, Duẫn Tịch đành phải oán hận mà thôi, sau khi các tổng bộ đầu châu phủ khác biết rõ ẩn ẩn có chút khinh bỉ Duẫn Tịch.

Sau khi trải qua việc này, Lục Phiến môn Giang Nam đạo lại nghênh đón đại phong bạo, nguyên nhân chính là Duẫn Tịch khấu trừ toàn bộ bổng lộc của tât cả tổng bộ đầu châu phủ không hoàn thành nhiệm vụ.

Thời điểm cấp phát bổng lộc và ban thưởng mỗi tháng, kết quả những người này lại phát hiện mình không chỉ không được ban thưởng, thậm chí bổng lộc cũng không có, những người này lập tức nổ tung nồi, trực tiếp xông thẳng vào tổng bộ Lục Phiến môn Giang Nam đạo tìm Duẫn Tịch nói lý lẽ.

trướctiếp