Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 283: Vạch Mặt


trướctiếp

Tô Tín nói rõ không muốn cho Duẫn Tịch một người, nhưng Duẫn Tịch cũng đồng dạng không có hy vọng xa vời Tô Tín hội cấp.

Duẫn Tịch đi đến chính giữa đại sảnh nói:

- Tô đại nhân không muốn nói gì với ngươi sao, trong phần đông tổng bộ đầu có mấy người chưa xử lý xong công vụ, hoàn toàn có thể theo ta đi chấp hành nhiệm vụ, các vị, các ngươi nói có đúng hay không?

Duẫn Tịch vừa mới dứt lời, Trịnh Thiên Hòa khác với bảy tên tổng bộ đầu đi tới sau lưng Duẫn Tịch.

Lúc này tổng bộ đầu châu phủ khác cũng yên tâm, không nghĩ tới lại có nhiều người đứng bên cạnh Duẫn Tịch như vậy.

Phải biết rằng Duẫn Tịch mới đến Giang Nam đạo một ngày mà thôi, không ngờ có thể làm cho một phần mười tổng bộ đầu châu phủ Giang Nam đạo đứng về phía hắn, rốt cuộc là Duẫn Tịch mị lực quá mạnh hay nhân tâm Giang Nam đạo thật bất ổn?

Duẫn Tịch cười nhạt nói:

- Tô đại nhân, tám vị hiện tại công vụ bận rộn, ta muốn bọn họ cùng đi chấp hành nhiệm vụ lần này, ta làm vậy có quá đáng hay không?

Tô Tín đã giết ra uy danh Lục Phiến môn Giang Nam đạo, tất cả đều là giết chóc.

Bọn họ có Duẫn Tịch cam đoan, Tô Tín không dám giết bọn họ nhưng sự đáo lâm đầu, nội tâm bọn họ không ngừng run lên, đây là sợ hãi từ bản năng.

Nhìn thấy tám người kia, nội tâm Tô Tín tức giận không nói thành lời.

Bởi vì như hắn đoán trước, trong Lục Phiến môn đã sớm có người mang nhị tâm bất mãn với hắn, không ngờ cũng có hơn mười người, hiện tại mới có tám xem như đã rất ít.

Nếu như không có Duẫn Tịch, có lẽ Lục Phiến môn Giang Nam đạo lại trải qua vận chuyển trong vài năm sẽ chuyển biến, hiện tại Duẫn Tịch dụ dỗ làm bọn họ động tâm không thôi.

Đối với những người này, Tô Tín cũng không có tức giận gì, Tô Tín cũng chỉ đối đãi với bọn họ như công cụ mà thôi.

Ngươi phục tùng ta, ta sẽ tốt với ngươi, nếu ngươi không phải phục tùng ta, ta nuôi dưỡng ngươi làm cái gì?

Hiện tại Lục Phiến môn Giang Nam đạo không phải Tô Tín tiếp nhận, rách nát tàn lụi, thậm chí hơn bảy mươi châu phủ tổng bộ đầu gom góp lại không đồng đều.

Với thực lực Lục Phiến môn Giang Nam đạo hiện tại không muốn làm tổng bộ đầu châu phủ tổng bộ đầu thì phía sau còn có rất nhiều người đấy.

Tô Tín đứng lên, cũng không để ý tới đám người Duẫn Tịch, lúc này nhỏ giọng nói với đám người Trịnh Thiên Hòa:

- Đời người như đánh bạc, cũng nên lựa chọn trả giá vì lựa chọn của mình.

- Kỳ thật ta rất dễ nói chuyện, các ngươi có bất mãn gì cứ nói với ta, vì sao lại trở thành như vậy?

Tô Tín nói chuyện như đấm vào tai đám người Trịnh Thiên Hòa, nó khủng khiếp giống như ác ma làm cho bọn họ phải đưa mắt nhìn sang Duẫn Tịch.

Duẫn Tịch hừ lạnh một tiếng nói:

- Tô đại nhân ngươi có ý gì?

Tô Tín thản nhiên nói:

- Ta nói chuyện với thủ hạ, ngươi có ý kiến gì không?

Duẫn Tịch chỉ sang đám người Trịnh Thiên Hòa nói:

- Bọn họ không chỉ là thủ hạ Tô Tín ngươi, càng là người Lục Phiến môn, thân là tuần sát sứ Lục Phiến môn, tổng bộ đầu các đạo không thể chuyên quyền độc đoán.

Duẫn Tịch lạnh lùng nhìn sang Tô Tín:

- Tô đại nhân, ngươi vừa nói không phải uy hiếp đấy chứ? Ngươi nên chú ý ngôn từ của mình, Lục Phiến môn cũng không phải là nơi ngươi nói một không hai.

Tô Tín cười khinh miệt, nói:

- Lục Phiến môn thật sự không phải do ta nói một không hai, nhưng tại Lục Phiến môn Giang Nam đạo là do Tô Tín ta nói mới tính.

Duẫn Tịch quát lên:

- Tô Tín ngươi thật lớn mật, ý của ngươi là trong Lục Phiến môn Giang Nam đạo này, cho dù là Thiết Ngạo đại nhân nói chuyện cũng không có tác dụng bằng ngươi sao?

Tô Tín nhìn sang Duẫn Tịch sau đó lạnh lùng nói:

- Ta chỉ nói huy hoàng Lục Phiến môn Giang Nam đạo là ta cho, nếu như không có ta, hiện tại cũng không có tuần sát sứ như ngươi ở đây nói ẩu nói tả.

Không đợi Duẫn Tịch trả lời, Tô Tín nhìn sang đám người Trịnh Thiên Hòa, lạnh lùng nói:

- Kỳ thật ta là người nói quy củ.

- Ngươi làm việc cho ta, ta cho ngươi chỗ tốt, chỉ cần là đi theo Tô Tín ta, ta khi nào bạc đãi các ngươi chưa? Nhưng lòng tham không đáy là thói quen không tốt.

- Nếu như không có Tô Tín ta, các ngươi cho rằng mình thế nào? Là một Lục Phiến môn không có chút uy tín nào, làm tổng bộ đầu kéo dài hơi tàn, ngay cả tông môn tam lưu cũng dám chỉ vào mặt các ngươi mắng. Còn tiếp tục phá núi lập trại làm đạo phỉ, trải qua cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai?

Ngữ khí của Tô Tín dần dần trầm thấp, trong mắt không mang theo chút sắc thái nào.

- Ta cho các ngươi tôn nghiêm, cho các ngươi lợi ích, hiện tại các ngươi phản bội ta là vì sao? Có người hứa cho các ngươi vị trí phó tổng bộ đầu Giang Nam đạo sao?

- Vị trí này chỉ ta có thể cho, các ngươi phải biết có những thứ ta cho ngươi mới là của ngươi. Ta không cho ngươi không thể muốn.

Sắc mặt đám người Trịnh Thiên Hòa lập tức tái nhợt, dường như Tô Tín trước mặt như biến thành hung thú thượng cổ.

- Tô Tín!

Duẫn Tịch phẫn nộ quát:

- Ngươi hiện tại đang uy hiếp nhiều tổng bộ đầu châu phủ đấy, ta hiện tại có thể thượng tấu tổng bộ Lục Phiến môn nói ngươi chuyên quyền độc đoán ngang ngược.

Tô Tín lại nhìn sang Duẫn Tịch, thản nhiên nói:

- Duẫn đại nhân, làm người phải có biết mình là ai, ta cho ngươi mặt mũi nhưng ngươi không nhận, ngươi lại muốn đánh mặt ta, ngươi suy nghĩ kỹ hậu quả chưa?

- Cấp trên phái người tới “hái quả đào”, ngươi vươn tay với bọn họ, ngươi nói ta băm cánh tay của ngươi thì cấp trên sẽ thế nào?

- Ngươi dám!

Trong lòng Duẫn Tịch nói ra hai chữ từ kẽ răng.

Tô Tín thản nhiên nói:

- Ngươi có thể nếm thử một chút nhìn xem ta dám hay không, Lục Phiến môn Giang Nam đạo ta nói tính toán, cho ngươi mặt mũi là tuần sát sứ, là Duẫn đại nhân. Không cho ngươi mặt mũi, ta xin hỏi ngươi tính là cái gì?

Bị người mắng chửi như vậy không dễ chịu, dù cho Duẫn Tịch lòng dạ sâu hơn nữa cũng không được.

Duẫn Tịch có thể được Lưu Phượng Vũ phái tới “hái quả đào”, đương nhiên hắn không thiếu tâm cơ và lòng dạ.

Chỉ có việc duy nhất là Duẫn Tịch không ngờ rằng Lục Phiến môn và tổng bộ Lục Phiến môn có quy củ khác nhau như vậy.

Thủ đoạn Duẫn Tịch trong tổng bộ Lục Phiến môn xem như không tệ, lưng tựa tứ đại thần bộ Lưu Phượng Vũ, cho dù tâm cơ quyền mưu, vu oan hãm hại cũng rất tốt.

Nơi này là Giang Nam đạo, quy tắc trò chơi khác xa tổng bộ.

Tại tổng bộ Lục Phiến môn có tứ đại thần bộ và các truy phong tổng bộ đầu tọa trấn cho nên ngươi muốn chơi một ít thủ đoạn cũng phải âm thầm mới được, lòng mang sát cơ cũng cần phải có gương mặt tươi cười, cho dù trong nội tâm hận không thể bằm thây đối phương thành vạn đoạn vẫn phải biểu hiện hòa hòa khí khí.

Nhưng ở Lục Phiến môn Giang Nam đạo hoặc nói là Lục Phiến môn các đạo khác có khác biệt rõ ràng, một lời không hợp vạch mặt là chuyện bình thường, chí ít tại tổng bộ Lục Phiến môn có tranh đấu kịch liệt cũng không ai dám chỉ vào mặt Duẫn Tịch mắng hắn là cái gì.

“Loong coong!”

Âm thanh kim thiết giao nhau vang lên, không phải Tô Tín xuất kiếm, mà là Duẫn Tịch xuất thủ.

Bao tay tơ tằm một mực đều không gỡ ra trên hai tay hắn vậy mà được kim thiết chế tạo mà thành, theo Duẫn Tịch ra tay, phát ra từng tiếng đao kiếm va chạm thanh âm.

Duẫn Tịch danh hiệu Trích Tinh Thủ, một thân công phu của hắn tự nhiên bằng vào đôi tay của mình.

Hắn vươn tay ra, trong tay hắn có chân khí cường đại mang theo uy thế vô tận.

Trích Tinh Thủ!

Duẫn Tịch ra tay với uy thế kinh người, nhưng không đợi Trích Tinh Thủ của hắn rơi xuống, hắn lập tức thu hồi thủ đoạn.

Bởi vì ở đối diện Tô Tín đã vung tay lên, hơn mười đạo kiếm khí vô hình vô tướng phá thể bay ra ngoài vờn quanh người hắn, kiếm quang mang theo chân khí rét lạnh thấu xương bao phủ thân thể Duẫn Tịch, hắn cũng tỉnh táo lại.

Thực lực Tô Tín là dựa vào chiến tích đánh ra, việc này không cần phải hoài nghi.

Cho dù Duẫn Tịch là võ giả Thần Cung cảnh uy tín lâu năm, đã đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất, cũng đạt tới nửa bước Nguyên Thần, hắn không tin tưởng bằng vào ưu thế này có thể thắng được Tô Tín.

Huống hồ nơi này chính là Giang Nam đạo, lý trí nói Duẫn Tịch một mình động thủ với Tô Tín tại đây không có phần thắng.

Trích Tinh Thủ sinh ra chân khí cuồng bạo rồi biến mất, sắc mặt Duẫn Tịch âm lãnh nói:

- Tô Tín! Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?

Tô Tín đưa mắt nhìn sang đám người Trịnh Thiên Hòa:

- Ta nói rồi, có nhiều thứ ta không cho, các ngươi không thể đoạt.

- Đừng động tâm tư không nên có, bằng không sẽ trả giá thật nhiều, bắt bọn chúng lại cho ta.

Tô Tín dứt lời, đám người Lý Phôi lập tức động thủ, trong nháy mắt vài thanh binh khí đặt lên cổ Trịnh Thiên Hòa, hắn không có dũng khí phản kháng.

Nơi này chính là Lục Phiến môn Giang Nam đạo, có Tô Tín ở nơi này, chỉ bằng tám người bọn họ không thể phản kháng.

Đám người Trịnh Thiên Hòa dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Duẫn Tịch, ngày hôm qua ngươi đồng ý bảo vệ chúng ta không chết, hiện tại ngươi muốn nuốt lời sao?

Duẫn Tịch quát lên:

- Tô Tín ngươi có ý gì? Ngươi muốn bài trừ đối lập trước mặt tuần sát sứ ta hay sao? Ngươi còn không đặt pháp luật Lục Phiến môn vào trong mắt sao?

Tô Tín cười lạnh nói:

- Pháp luật? Ngươi muốn pháp luật? Vậy thì tốt, hôm nay ta sẽ cho ngươi pháp luật, lão Hoàng, dẫn mọi người tới đây.

Mười mấy tên bộ khoái Lục Phiến môn nối đuôi nhau đi vào trong phòng, đám người Trịnh Thiên Hòa có cảm giác không ổn, những bộ khoái này đều là bộ khoái dưới trướng bọn họ, hơn nữa còn là người không hợp với bọn họ nữa chứ.

Tô Tín nhìn sang các bộ khoái cấp thấp Lục Phiến môn, trong đám người này không có ai là tâm phúc của đám tổng bộ đầu.

Những bộ khoái trước mắt hoặc không hợp hoặc có mâu thuẫn với bọn họ, là những kẻ không chung đường với mình, dù sao mỗi tên như thế sẽ không nói tốt vì bọn họ.

Tô Tín chỉ vào đám bộ khoái nói:

- Hiện tại những bộ khoái này tố cáo các ngươi ăn hối lộ trái pháp luật, vi phạm pháp luật Lục Phiến môn, lừa trên gạt dưới, hơn nữa còn có chứng cứ vô cùng xác thực, nhân chứng vật chứng đều đủ!

- Các ngươi không phải muốn pháp luật hay sao? Hiện tại dựa theo pháp luật mà tính, các ngươi cũng phải chết, hơn nữa chết còn thảm hơn nhiều.

Nghe Tô Tín nói như vậy, sắc mặt đám người Trịnh Thiên Hòa biến thành trắng bệch.

trướctiếp