Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 229: Tính Toán


trướctiếp

Thực lực tổng bộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo sau sự việc lần trước đã tổn thương nguyên khí, hiện tại còn nội đấu không ngớt, càng không có thực lực trấn áp các đại tông môn Giang Nam đạo.

Trong tình huống hiện tại, Tô Tín nhất định phải tìm hiểu kỹ tin tức Giang Nam đạo, lúc này mới có thể nhất trí đối ngoại.

Lúc này các tổng bổ đầu rời khỏi tổng bộ Lục Phiến Môn mang tâm tư khác nhau, dù sao không có một ai vui vẻ.

Ban đầu bọn họ cho rằng Tô Tín thực lực Thần Cung Cảnh nhất định sẽ yếu thế, nhưng không nghĩ tới Tô Tín còn mạnh hơn bọn họ suy nghĩ nhiều, suýt giết Lôi Viễn tại tổng bộ.

Thậm chí bọn họ biết quang cảnh nhẹ nhõm dưới thời Kim Vũ Lâm sẽ không quay về.

Lúc này Lôi Viễn rời khỏi tổng bộ liền trực tiếp đi tới nơi ở của Vương Kinh Bình.

Tuy Vương Kinh Bình là tổng bổ đầu châu phủ nhưng Giang Nam phủ với tư cách là châu phủ phồn hoa nhất Giang Nam đạo, hơn nữa còn là vị trí tổng bộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo cho nên bọn họ đều có nhà của mình.

Quan hệ Lôi Viễn và Vương Kinh Bình rất gần, phải nói trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, mấy vị phó tổng bổ đầu đều có thủ hạ của mình.

Nếu đổi lại các tổng bổ đầu khác khẳng định phải phòng bị thủ hạ phát triển thế lực, không nói xa lánh chèn ép nhưng tối thiểu phải cảnh giác.

Nhưng lúc này Kim Vũ Lâm đã bị Bạch Liên giáo đầu độc, hắn ước gì Lục Phiến Môn Giang Nam đạo càng tán loạn càng tốt, sau đó hắn nhân dịp này đưa dư nghiệt Ngô quốc vào ăn mòn lực lượng Lục Phiến Môn.

Dưới tình hình như thế, lúc này Vương Kinh Bình mới thông đồng với Lôi Viễn.

Hai người vào trong một phòng nhỏ, Vương Kinh Bình đuổi tất cả hạ nhân đi và nói:

- Lôi huynh, hôm nay ngươi làm việc quá mức rồi.

- Tô Tín là người nào ngươi cũng không phải không biết, ngươi làm ra hành vi bức vua thoái vị không chỉ làm hắn đâm lao phải theo lao, hơn nữa cũng làm ngươi không có đường lùi.

Đương nhiên Lôi Viễn biết hành vi của mình hôm nay là sai lầm nhưng hắn vẫn hừ lạnh và nói:

- Một hậu bối cuồng vọng mà thôi, cho rằng ôm đùi Thiết gia thì muốn làm gì thì làm sao? Lúc lão tử tu luyện võ đạo thì hắn còn chưa sinh ra đấy.

Vương Kinh Bình không nói chuyện, hắn nhìn Lôi Viễn chỉ dám ở chỗ này hùng hùng hổ hổ phát tiết oán hận bản thân, dù sao nơi này là nhà mình, muốn mắng ai cũng không sợ người ta nghe thấy.

Đợi đến lúc Lôi Viễn mắng mệt mỏi, Vương Kinh Bình lúc này mới nói:

- Lôi huynh, chúng ta nên suy nghĩ làm sao ứng phó Tô Tín.

- Đừng nói đối phương có thực lực Nhân Bảng, chỉ bằng vào việc hắn có Thiết gia làm chủ sau lưng đã khó đối phó rồi.

- Hắn tức giận ra tay chém giết chúng ta cũng chỉ rời khỏi vị trí tổng bổ đầu Giang Nam đạo mà thôi, nếu như Thiết gia thật muốn ủng hộ hắn, thậm chí hắn cũng chỉ bị khiển trách mà thôi, bởi vậy chúng ta quá thiệt thòi.

Lôi Viễn cười lạnh nói:

- Lúc này ta quá nóng vội, không nên làm khó dễ hắn trước mặt mọi người, ngươi cũng không cần lo lắng nhiều, chỉ bằng những lời Tô Tín nói vào hôm nay, bổ khoái và bổ đầu cả Giang Nam đạo sẽ không có bao nhiêu người đứng về phía hắn.

- Trước kia Kim bổ đầu còn đã không quản chuyện phía dưới, mỗi tháng thanh thản ổn định nhận lấy tài nguyên tu luyện là đủ, thời gian an nhàn như thế đã quá lâu, không phải dễ dàng thay đổi như vậy đâu.

Vương Kinh Bình vội vàng nói:

- Lôi huynh ngươi nên nói cẩn thận, Kim Vũ Lâm đã là phản đồ triều đình, Lục Phiến Môn Giang Nam đạo chúng ta bởi vì hắn mà chết không ít người, ngươi đừng nói mê sảng gì đó, vạn nhất bị người ta chụp mũ cấu kết dư nghiệt Ngô quốc cũng không phải việc nhỏ đâu.

Lôi Viễn cười ha hả nói:

- Đương nhiên ta biết rõ, hiện tại chỉ có hai chúng ta thì sợ gì.

Vương Kinh Bình nói thầm, ta sợ ngươi đi ra ngoài nói loạn đấy, như vậy Tô Tín không cần phải tìm cớ gì đó, trực tiếp bắt giữ hắn giao cho tổng bộ Lục Phiến Môn cũng là công lao lớn đấy.

Sắc mặt Lôi Viễn lại nghiêm túc, nói:

- Hôm nay Tô Tín nói ngươi cũng nghe thấy, hắn bảo chúng ta mang những sự vụ khó giải quyết báo lên, hắn không phải muốn những việc này sao? Ta cũng hung ác với hắn một hồi, dù sao chuyện này ta không giải quyết được, ta muốn xem Tô Tín có thể giải quyết hay không.

- Là chuyện đó?

Vương Kinh Bình kinh ngạc hỏi.

- Chuyện Niên Bang hay sao?

Lôi Viễn nói ra.

Vương Kinh Bình lập tức hít sâu một hơi, ánh mắt hắn thay đổi nhìn về phía Lôi Viễn.

Hắn nói nhỏ:

- Lôi Viễn! Ngươi điên hay sao? Chuyện Niên Bang chính là chúng ta tới xử lý, chúng ta thu đồ của Niên Bang nhiều năm như thế, chúng ta không nói, không có người biết rõ chuyện này, ngươi bây giờ lại muốn chọc ra, ngươi điên sao?

Lôi Viễn không quan tâm nói:

- Chuyện này lúc trước là Kim Vũ Lâm quyết định, mọi người cũng biết, nêu như có người thật báo lên, đại khái có thể đẩy lên người Kim Vũ Lâm.

Vương Kinh Bình chần chờ nói:

- Vạn nhất Niên Bang bên kia nói ra thì làm sao bây giờ? Dù sao những năm qua đều là chúng ta giao dịch với Niên Bang.

Lôi Viễn lắc lắc đầu nói:

- Ngươi nói sai rồi, ta nói rồi, giao dịch với Niên Bang chính là Kim Vũ Lâm, chuyện này có quan hệ gì với chúng ta chứ?

- Trừ phi người Niên Bang đứng về phía Tô Tín và xác nhận là chúng ta làm, nếu không chuyện này không có người biết rõ, nhưng ngươi cho rằng người Niên Bang sẽ giúp Tô Tín sao?

Vương Kinh Bình suy nghĩ và lắc đầu, nói:

- Dường như không thể, ta nghe nói Tô Tín từng xung đột với Tiêu Ma Vân đệ tử đàn chủ Hạ đàn Bất Nhị Đao Kim Khả Tín tại Tương Nam đạo, Niên Bang không có khả năng giúp hắn.

Lôi Viễn cười lạnh nói:

- Vậy mới đúng, ngươi còn lo lắng cái gì chứ? Ta nói ra chuyện này chỉ muốn Tô Tín gây phiền toái với Niên Bang, ta cũng muốn xem Tô Tín có đi hay không?

- Không đi Tô Tín mất hết uy danh, mọi người cũng có thể nhìn rõ Tô Tín chỉ dám bạo ngược trong Lục Phiến Môn mà thôi.

- Nếu như đi, ta đoán Tô Tín còn không thể vào được cửa Thu đàn Niên Bang, đối phương chính là đàn chủ Thu đàn Niên Bang ‘Cửu Sơn Thần’ Đổng Bất Nghi, chỉ bằng thực lực của Tô Tín, cho dù hắn là tổng bổ đầu Giang Nam đạo cũng vô dụng.

Vương Kinh Bình suy nghĩ chốc lát liền nói:

- Được, nhưng chúng ta còn phải đi tìm vài người sau đó nói rõ vấn đề này trước mặt tất cả mọi người, bọn họ cũng biết việc này từ trước, bọn họ chỉ không biết chúng ta có giao dịch với Niên Bang mà thôi.

Lôi Viễn nghĩ lại và nói:

- Không cần tìm Triệu Nhất Minh làm gì, tính tình hắn quá thối, trước kia ta từng có thù với hắn, hắn sẽ không tới giúp ta.

- Lục Tục cũng vậy, gia tộc hắn kinh doanh tại Giang Nam đạo còn dài hơn ta, cho dù người nào làm tổng bộ đầu cũng phải trọng dụng hắn, cho nên hắn cũng không tham dự vào tranh đấu giữa chúng ta và Tô Tín.

Lão Trần Bách và Lưu Hạo còn có thể lôi kéo, cho bọn họ chút lợi ích, bọn họ chắc chắn theo phe chúng ta.

Hai người thương lượng xong lập tức quyết định đi tìm Trần Bách và Lưu Hạo.

Trần Bách là lão tổng bổ đầu trong Lục Phiến Môn lão, hắn có thể từng bước bò lên vị trí tổng bổ đầu châu phủ, không phải dựa vào thực lực, hắn dựa vào quan hệ và kinh doanh thế lực nhiều năm.

Chính bởi vì thế, Trần Bách có giao hảo với Lôi Viễn nhưng hắn không hoàn toàn về phía Lôi Viễn, đương nhiên hắn cũng rất mâu thuẫn với Tô Tín.

Hắn là võ giả đã già, hắn đi mỗi bước đều phải suy nghĩ, đời này hắn không có hi vọng thăng chức Nguyên Thần Cảnh, quan chức cao hơn nữa cũng chỉ làm tới vị trí tổng bổ đầu châu phủ mà thôi.

Cho nên hắn thà rằng yên ổn như trước sống qua ngày, không phải như lời Tô Tín nói, mỗi ngày liều sống liều chết hoàn thành nhiệm vụ, mạo hiểm trở mặt với thế lực võ lâm Giang Nam đạo, mạo hiểm đi giám sát bọn hắn để đổi lấy tài nguyên tu luyện.

Đợi đến lúc Lôi Viễn và Vương Kinh Bình tìm đến nói chuyện với Trần Bách, Trần Bách không chút suy nghĩ lập tức lắc đầu cự tuyệt.

- Lôi huynh, không phải ta không giúp ngươi, mà là Tô Tín quá mạnh, ngươi cũng nhìn thấy hắn ngày hôm nay, thực sự chọc giận hắn, ngươi cho rằng hắn không dám giết ngươi?

- Trần Bách ta đã già, không muốn giày vò, đứng phía sau phất cờ hò rao giúp các ngươi còn được, bảo ta ló mặt đứng ra tranh đấu thì thôi đi.

Lôi Viễn thản nhiên nói:

- Trần huynh, ngươi đến bây giờ còn chưa suy nghĩ cẩn thận sao? Tổ chim bị phá không có trứng lành, hiện tại không làm Tô Tín mất quyền lực hoặc đuổi hắn đi, ngươi còn nghĩ sống an nhàn đươc hay sao?

Trần Bách lắc lắc đầu nói:

- Cường giả hạng mười lăm Nhân Bảng dễ dàng mất quyền lực như vậy sao? Chọc giận Tô Tín, người ta cùng lắm cá chết lưới rách, chúng ta bồi tính mạng của mình, dù sao ta không dám cược.

- Còn ngươi nói đuổi hắn đi, lấy cái gì đuổi? Tô Tín là cấp trên bổ nhiệm làm tổng bổ đầu, sau lưng có quan hệ Thiết gia, đuổi hắn đi dễ dàng hay sao?

Lôi Viễn lắc lắc đầu nói:

- Trần huynh nói lời này sai rồi, mặc dù sau lưng Tô Tín có người Thiết gia, nhưng Thiết gia không thể độc đại trong Lục Phiến Môn, còn có những người khác nhìn chằm chằm vào đấy.

- Tô Tín vớig thực lực Thần Cung Cảnh có thể ngồi lên vị trí tổng bổ đầu Giang Nam đạo, Lục Phiến Môn có nhiều lão nhân bất mãn.

- Nếu như trong thời gian ngắn Tô Tín không có thành tích gì trong Giang Nam đạo, còn làm Lục Phiến Môn Giang Nam đạo rối loạn không chịu nổi, cấp trên chắc chắn có người lên tiếng, đến lúc đó không cần chúng ta ra tay, Tô Tín sẽ xéo đi.

Lôi Viễn nói đúng là có lý, nhưng Trần Bách cẩn thận thành quen, hắn vẫn còn do dự.

Nhìn thấy Trần Bách vẫn không quyết định, Lôi Viễn lạnh lùng nói:

- Trần huynh, ngươi cũng đừng quên tình huống bản thân ngươi, ngươi không phải người cô đơn, Trần gia các ngươi còn khai chi tán diệp tại Giang Nam đạo, không có tài nguyên Lục Phiến Môn thì có thể làm gì?

- Những năm qua tài nguyên Lục Phiến Môn chia đều cho mọi người, không cần tốn khí lực vẫn có thể nhận nhiều tài nguyên tu luyện, hơn nữa ngươi còn tham ô trong đó không ít, khiến bổ khoái thủ hạ dưới tay oán hận.

- Lúc Kim Vũ Lâm tại vị không quản những chuyện này, nhưng hiện tại Tô Tín thượng vị, ngươi nói hắn có quản hay không?

- Nếu chuyện ngươi làm bị Tô Tín phát hiện, tùy tiện một tội cũng có thể lấy đầu ngươi, thuận tiện giết gà dọa khỉ, ngươi bây giờ còn cho rằng việc này không liên quan tới ngươi, có thể yên ổn ngồi trên cao sao?

trướctiếp